Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khi Độc Giả Cùng Tác Giả Đồng Thời Xuyên Vào Sách

Chương 60




Edit: Lune

Người đứng sâu trong rừng kia mặc đồ rằn ri, thắt lưng màu đen ôm sát vòng eo gầy rắn chắc, càng tôn lên đôi chân dài thẳng tắp.

Hắn khẽ nghiêng đầu, đạp một người muốn đánh lén mình xuống đất, sau đó ngày càng có nhiều người vây quanh.

Trong chế độ CS người thật Battle Royale không chia đội, chỉ một người có thể leo lên thuyền cứu sinh nên xung quanh đều là kẻ địch.

Sau khi trò chơi bắt đầu được một thời gian ngắn, mọi người sẽ hợp tác để giải quyết người có năng lực nổi bật nhất trong số đó.

Người đàn ông bị vây xung quanh kia cũng đội mũ giáp và đeo khẩu trang giống những người khác, nhưng chỉ cần nhìn vào bàn tay hắn đang cầm khẩu súng Laser, Cố Cẩm Miên đã biết đó chính là Ân Mạc Thù.

Cố Cẩm Miên dời tầm mắt, cầm ống nhòm tìm Quý Minh – N07, sau đó lặng lẽ chạy tới chỗ gã.

Quý Minh vừa đánh gục một người, đột nhiên bị ai đó từ phía sau đạp cho một cái, cả người lảo đảo suýt nữa ngã xuống.

Quý Minh chửi một câu, đang muốn quay đầu lại bị đá thêm một cái.

Ba cú đá liên tiếp khiến gã nằm sấp xuống đất.

Cố Cẩm Miên giẫm lên lưng gã, cúi người hỏi nhỏ: “Anh có nói với Ân Mạc Thù là tôi đến đây không?”

Nghe thấy tiếng cậu, Quý Minh không khỏi kinh ngạc.

Gã nhớ cách đây không lâu, vị tiểu thiếu gia này còn không đá nổi mình, giờ mới qua bao lâu mà sao mẹ nhà nó khỏe kinh vậy?

Phải biết rằng tướng tá của gã to gấp đôi Cố Cẩm Miên, đã thế còn không phải béo hơi, cơ bắp cuồn cuộn trên người gã đều là vốn liếng gã có thể khoe ra bất cứ lúc nào.

“Nói!”

Chân Cố Cẩm Miên dồn thêm sức: “Đừng lừa tôi.”

“Chưa nói, tôi nào dám nói chứ.” Quý Minh nói: “Chẳng phải cậu bảo tôi không được nói với bất cứ tên bạn xấu nào à?”

Cố Cẩm Miên không biết nên giận gã vì nói Ân Mạc Thù là bạn xấu, hay nên cảm thấy may mắn vì gã không nói với Ân Mạc Thù nữa.

“Sao anh ấy lại tới đây?”

“Tôi không biết, hôm qua tôi rủ cậu ta thì cậu ta từ chối, hôm nay tự dưng lại bảo muốn đến.”

Vừa nhận được tin Ân Mạc Thù về thành phố S, gã đã rủ Ân Mạc Thù ra đây chơi, đây đã thành thường lệ, chỉ cần Ân Mạc Thù đang ở thành phố S thì gã nhất định sẽ tìm cách rủ Ân Mạc Thù đi chơi.

Nhưng Ân Mạc Thù vẫn luôn không nhận lời, chuyện này cũng bình thường, mười lần thì phải tám chín lần từ chối, ai mà biết nửa tiếng trước khi Cố Cẩm Miên gọi cho gã, Ân Mạc Thù lại muốn tới.

“Không phải, cậu cũng không thể trách lên đầu tôi được, cậu ta muốn tới sao tôi ngăn được?” Quý Minh nói: “Giờ cậu ta không chỉ là Ân Mạc Thù mà còn là con trai của Bạch Kỳ Thụy nữa.”

Cố Cẩm Miên lại đá gã thêm cái nữa, nhưng thay vì bồi thêm một cú tiễn gã đi luôn thì cậu lại tìm sợi dây trói gã vào một gốc cây trên bãi đất cao.

Quý Minh: “…”

Trận CS người thật này của bọn họ không giống người khác, thường thì phải dùng súng Laser bắn để giải quyết đối thủ, còn bọn họ ở đây phải đánh gục người trước rồi mới dùng súng Laser, nói cho cùng cũng chỉ là muốn đánh nhau mà thôi.

Cố Cẩm Miên tập kích đánh gục gã nhưng lại không kết liễu gã, rốt cuộc là muốn làm gì.

Gã muốn đánh nhau chứ không muốn sống sót!

Cố Cẩm Miên vừa quan sát tình hình của Ân Mạc Thù bên kia, vừa hỏi gã: “Nói cho tôi ít chuyện của anh với Ân Mạc Thù, hoặc những gì anh biết về anh ấy.”

Đây mới là mục đích cậu đến đây.

Quý Minh: “…”

Bên kia Ân Mạc Thù đã đánh gục ba người, không có camera nên hắn không kiềm chế như lúc đá Quý Nam, mỗi cú đánh đều cực kỳ điên cuồng và tàn nhẫn, từng đấm thấm tận thịt.

Tuy Cố Cẩm Miên không thấy được mắt hắn, nhưng chẳng hiểu sao cậu cảm thấy ánh mắt của Ân Mạc Thù bây giờ chắc chắn chỉ toàn là vẻ hờ hững, cằn cỗi tựa như sa mạc.

Cố Cẩm Miên cảm thấy lòng mình nặng trĩu, đá Quý Minh càng mạnh hơn nữa, ánh mắt hung dữ: “Nói nhanh! Anh không nói thì cứ đợi trở thành thằng nghèo rớt mùng tơi đi!”

Quý Minh: “…”

Cố Cẩm Miên không chỉ khỏe hơn mà ngày càng trở nên đáng sợ, ngày càng có sức uy hiếp.

Lần trước Quý Minh đã suýt trở thành nghèo rớt mùng tơi rồi, gã vội nói: “Ân Mạc Thù đánh nhau rất đỉnh.”

Cố Cẩm Miên để súng Laser dưới cánh tay, sau đó nện mạnh vào ngực gã: “Bớt nói nhảm!”

Quý Minh ho dữ dội mấy tiếng: “Cậu ta đánh nhau giỏi như vậy không chỉ vì có kỹ năng và kinh nghiệm, mà còn bởi cậu ta không quan tâm đến bất cứ điều gì ngay cả bản thân mình, khiến người ta e sợ.”

Cố Cẩm Miên mím môi, mặt mày dữ dằn xị xuống.

Cậu biết những lời Quý Minh nói có nghĩa gì, hơn nữa còn hiểu rõ hơn Quý Minh nhiều.

Trên đường lái xe, cậu nhớ lại toàn bộ tác phẩm của Hà Bất Tẫn, từng một nhân vật được viết dựa theo hắn, cả những việc bi thảm từng trải cũng đều nhớ lại một lượt.

Đó là những nhân vật cậu rất thích, ngoài cậu ra cũng được rất nhiều độc giả yêu quý, về sau những nhân vật ấy xuất hiện nhiều hơn lại càng có nhiều độc giả yêu thích.

Hà Bất Tẫn luôn có một cách viết, nó được Cố Cẩm Miên phát hiện trong ký ức của mình, bởi nó đã xuất hiện rất nhiều lần trong hai năm theo truyện của cậu.

Độc giả càng bày tỏ niềm yêu thích điên cuồng với nhân vật nào thì nhân vật đó chắc chắn sẽ cực kỳ thê thảm trong hai chương tiếp theo.

Vì thế fan của Hà Bất Tẫn nhiều mà antifan cũng nhiều vô cùng, đây rõ ràng là đang đối đầu với những độc giả yêu thích các nhân vật ấy, sao độc giả không chửi cho được.

Không cần phải nói, Cố Cẩm Miên cũng từng chửi qua vì tức không chịu nổi.

Giờ cậu cũng đang tức, tức đến độ đỏ cả mắt.

Sau khi hai người tách biệt hồi nhỏ, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì mà lại trở nên như vậy, người khác chỉ thích hắn một chút mà hắn cũng không chấp nhận được.

Hắn không tin sẽ có người thật lòng thích hắn.

Hắn tự hành hạ bản thân mình hết lần này đến lần khác trong sách.

Bây giờ Cố Cẩm Miên càng có thể hiểu rõ hơn, lần thứ hai bọn họ gặp nhau ở cao ốc Cố thị, lúc cậu nói muốn bảo vệ hắn lại đột ngột bị hắn đè vào thang máy.

Cố Cẩm Miên lại nhớ đến nguyên tác.

Ở giai đoạn sau, lúc Ân Mạc Thù ngã ngựa phải nhập viện, hắn từng cố ý chọc giận một y tá là fan của Khương Tự Lâm nên đã bị y tá đó chọc rất nhiều vết kim lên cánh tay.

Sau khi bị đâm, hắn chẳng những không khiếu nại y tá này mà ngày càng táo bạo hơn để y tá hành hạ mình.

Bằng giọng điệu chế giễu, hắn nói với fan cuồng bạn gái đó của Khương Tự Lâm rằng anh ta là đồng tính, từng có rất nhiều bạn trai, từ những ông chủ cho đến nhiếp ảnh gia, cuối cùng ép y tá đó nổi điên rồi hại chết hắn.

Lúc ấy, cậu cứ tưởng Hà Bất Tẫn vì trải đường cho nhân vật chính Bách Tâm Vũ nên mới dùng cái chết của Ân Mạc Thù để kéo Khương Tự Lâm xuống, cho nên mới điên cuồng chửi Hà Bất Tẫn.

Hóa ra ở trong đó cũng có manh mối.

Thực ra, có lẽ không chỉ giống vẻ ngoài, tên và bởi ngã ngựa nên mới trở thành người tàn tật, mà Ân Mạc Thù chính là hình chiếu cả đời hắn.

Sau khi trải qua tất cả những chuyện đó, hắn vừa chống cự lại những người thích mình, vừa chối bỏ rồi tự làm hại bản thân hắn.

“Ấy ấy ấy!” Quý Minh thấy mắt cậu đỏ bừng, nhìn như muốn khóc nên sợ khiếp vía: “Tôi nói thật mà, cậu đừng khóc! Cậu muốn biết cái gì thì hỏi chứ tuyệt đối đừng như vậy!”

“Được được được, cậu ta có khuynh hướng tự ngược đãi nhưng không có khuynh hướng bạo lực, cậu đừng sợ!”

“Câm mồm!” Cố Cẩm Miên quát, giọng khàn khàn.

Cậu tiếp tục cầm ống nhòm nhìn qua bên đó.

Bên kia, ban đầu tổng cộng có năm người bao vây Ân Mạc Thù, Ân Mạc Thù đã đánh gục bốn người, còn một người đang cầm súng Laser do dự lùi về sau.

Gã ta vừa lùi lại vừa liếc hai người ngã dưới đất sau lưng Ân Mạc Thù.

Ngay khi gã ta bước lên phía trước, hai người bị đánh gục phía sau Ân Mạc Thù đột nhiên bật dậy, một người cầm một cục đá sắc nhọn, người kia giơ khẩu súng Laser lên, ba người đồng loạt xông lên tấn công Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù nhìn chòng chọc vào người chưa bị đánh gục trước mặt, cho dù nghe thấy tiếng động phía sau nhưng hắn vẫn tấn công chủ yếu vào người đứng phía trước.

Hắn đá ngã người trước mặt rồi lập tức cúi xuống tránh báng súng Laser của người phía sau, nhưng lúc này một người khác vung cục đá về phía đầu Ân Mạc Thù.

Ân Mạc Thù vô thức giơ tay lên che mặt.

“Mẹ chúng mày!” Cố Cẩm Miên lập tức vứt ống nhòm chạy về bên đó.

“Ấy? Cởi trói cho tôi!”

Cố Cẩm Miên không hề nghe thấy tiếng của Quý Minh, càng chạy vẻ mặt của cậu càng trở nên dữ tợn, hàm răng nghiến vào nhau ken két, trong đầu cậu khi là hình ảnh Ân Mạc Thù giơ tay lên chặn cục đá, lúc lại là những miêu tả bi thảm của tất cả “Hắn” trong nguyên tác.

Lúc cậu chạy tới như một cơn gió, ba người kia đã bị đánh gục nhưng Cố Cẩm Miên không quan tâm. Cậu chạy đến bên cạnh người cầm cục đá, đá gã ta một cái: “Chơi trò này mà mày còn đánh lén thế à, lại còn không tuân theo quy tắc dùng đá, mày giỏi thật thấy!”

Người kia bị đá đến mức gào khóc, người đứng xung quanh cũng ngơ ngác.

Ân Mạc Thù đang đứng bên cạnh cau mày nhìn bàn tay, vừa nghe tiếng cậu đã kinh ngạc quay người.

Cố Cẩm Miên đá rất mạnh, vì chạy suốt quãng đường nên mũ giáp của cậu bị lệch, giờ đang lắc lư theo động tác của cậu.

Ân Mạc Thù duỗi tay ôm eo cậu kéo về phía sau, hắn vẫn còn dư sức nên có thể nhấc bổng cậu bằng một tay, dù thế nhưng chân Cố Cẩm Miên vẫn tiếp tục khua khoắng giữa không trung.

Sau khi Ân Mạc Thù để cậu xuống, hắn cởi khẩu trang cùng mũ giáp của cậu để lộ mái tóc rối tung, khuôn mặt lạnh lùng khốc liệt cùng đôi mắt ướt át ửng hồng.

Ân Mạc Thù sững sờ, môi mấp máy, hắn đưa tay định chạm vào mắt Cố Cẩm Miên nhưng giữa chừng lại bị cậu bắt lấy.

Cố Cẩm Miên xòe bàn tay hắn ra, bên trên có một vết rách do hòn đá sắc nhọn ban nãy cứa vào, thịt lộ ra ngoài, máu tươi chảy xuống khiến hai mắt Cố Cẩm Miên đỏ bừng.

Cậu đứng chỗ cao hơn nên có thể thấy rất rõ ràng, vừa rồi Ân Mạc Thù vốn có thể tránh được.

Qua vết thương nhỏ không mấy nghiêm trọng này, Cố Cẩm Miên như thể trông thấy từng vết thương trên mỗi trang giấy trong những quyển sách kia.

Toàn bộ tổn thương lớn nhỏ ấy đều do hắn tự mình tạo ra.

Một tay Cố Cẩm Miên giữ cổ tay Ân Mạc Thù, tay kia vuốt ve từng ngón tay hắn, cúi đầu hồi lâu không lên tiếng, lâu đến mức mọi người xung quanh cũng nhìn qua đây.

Ân Mạc Thù đang định nâng cằm cậu lên, bàn tay chợt run rẩy.

Một giọt nước mắt rơi xuống vết thương trong lòng bàn tay hắn.

Giọt nước mắt trong veo chảy xuống vết máu rồi chậm rãi tan vào.

Ân Mạc Thù hoảng hốt, đầu ngón tay hơi cuộn lại.

“Ân Mạc Thù, anh đừng tự làm tổn thương bản thân mình nữa, được không?”

Những người khác không hiểu cậu đang nói gì.

Nhưng Ân Mạc Thù hiểu.

Cổ họng hắn nghẹn lại đầy xót xa, bờ môi mím chặt, quai hàm cũng sụp xuống.

Một giọt nước mắt khác lại rơi xuống, Cố Cẩm Miên cầm chặt tay hắn.

Ân Mạc Thù nắm tay lại không để cậu nhìn nữa, hắn ấn nhẹ gáy Cố Cẩm Miên rồi ôm cậu vào lòng, giọng hắn khàn khàn vang bên tai cậu: “Được.”

“Em đừng khóc.” Hắn nói như cầu khẩn.

Cố Cẩm Miên sụt sịt, lau mặt lên bộ đồ rằn ri thô ráp của hắn, yên lặng không nói gì.

Khóc xong cậu mới nhận ra bản thân mình bị cảm xúc nhấn chìm.

May không có ai nhìn thấy.

Nếu không sau này cậu còn mặt mũi nào mà lăn lộn trong giới nhà giàu ở thành phố S nữa.

Cuối cùng Quý Minh cũng cởi xong dây thừng, gã vội vàng chạy xuống thấy Ân Mạc Thù với Cố Cẩm Miên đang ngồi ôm nhau. Năm người còn lại đang đứng hoặc nằm, nhìn mà sững sờ.

“Có chuyện gì thế?” Gã nói thầm xong quay sang hỏi người khác: “Giờ còn mỗi hai người họ à? Vậy còn đánh cái gì nữa?”

Có người lên tiếng: “Không phải còn anh nữa à?”

Quý Minh: “…”

Gã vội vàng cầm súng Laser tự vẫn.

“…”

Ân Mạc Thù cài lại mũ giáp cho Cố Cẩm Miên nên không ai nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cậu.

Vẻ mặt Cố Cẩm Miên dại ra trước những cái nhìn đánh giá của mọi người xung quanh, không nói một lời.

“Vậy hai người còn đánh nữa không?”

Cố Cẩm Miên chỉ vào người cầm đá ban nãy: “Anh ta vi phạm quy tắc, cầm đá đập người khác.”

“Được được được, đá ra ngoài, để tôi đưa cậu ta đi.”

Quý Minh nói tiếp: “Hai người đánh tiếp đi nhé, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy.”

“Đánh nhau trên giường cũng được.” Có người bồi thêm một câu.

Trong não toàn hình ảnh đồi trụy.

Cố Cẩm Miên chửi đểu một tiếng.

Mọi người tản ra, cậu bắt đầu thấy xấu hổ.

Cảm xúc dâng trào, cậu còn không biết nước mắt rơi xuống lúc nào.

Sao lại rơi chứ.

Xấu hổ quá đi mất.

Hai người im lặng, nỗi lòng mỗi người đều không bình tĩnh.

Để phá vỡ sự bối rối, Cố Cẩm Miên đánh đòn phủ đầu: “Sao anh lại đến đây?”

“Em không chơi với tôi, còn không cho tôi chơi cùng bọn họ nữa à.” Ân Mạc Thù chậm rãi lên tiếng: “Tôi ở nhà đợi em cả buổi sáng, khi biết em đến công ty rồi, trong lòng thấy buồn bã nên mới đến tìm bọn họ chơi.”

Cố Cẩm Miên: “…”

Hai người nói qua nói lại một câu xong lại im lặng.

Cả hai đều biết đó không phải là điều họ muốn nói với nhau.

Cố Cẩm Miên đi đến trước một tảng đá to rồi ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ bên cạnh ý bảo Ân Mạc Thù qua đây ngồi.

Ân Mạc Thù thoáng do dự, đi tới ngồi xuống cạnh cậu.

Bọn họ đang ở lưng chừng núi, ngồi chỗ này có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà nhỏ nằm xen kẽ với trang trại dưới chân núi, cách xa sự phồn hoa bên ngoài, muốn bắt kịp nhịp sống của thành phố nhưng điều kiện bản thân lại không đạt tới, thành ra nửa vời, dở dở ương ương.

“Trong tiểu thuyết anh viết, mỗi người mang theo cái bóng của anh đều rất thảm, càng được nhiều người thích, anh lại viết càng thảm.” Cố Cẩm Miên khó chịu mở miệng: “Anh nghĩ mình không xứng đáng được người khác thích ư?”

“Vậy em thì sao.” Giọng nói hơi giận dữ: “Em bị mù à?”

Ân Mạc Thù im lặng nhìn về phía chân núi.

Không được đáp lại, Cố Cẩm Miên tự hỏi tự trả lời, thì thầm: “Em không mù, anh tốt nhất mà.”

Ân Mạc Thù cười khẽ, quay đầu lại nhìn cậu, cam chịu lên tiếng: “Xin lỗi, là vấn đề của tôi, tôi bị bệnh nên giờ đang gặp bác sĩ tâm thần.”

Cố Cẩm Miên lập tức nhìn thẳng vào hắn.

Gió trên núi cuối thu rất lạnh, bọn họ mặc đồ rằn ri cũng không thấy ấm là bao, mũi Cố Cẩm Miên đỏ bừng, cùng với đôi mắt đỏ hoe nhìn qua giống như một bé thỏ đáng thương.

Bé thỏ này lúc cáu lên cũng có thể đánh cho người ta gào khóc.

Nhưng bản thân cũng sẽ âm thầm khóc một mình.

Ánh nắng ấm áp nhất không phải vào ngày hè mà là tia nắng hiếm hoi rơi xuống mặt hắn giữa tiết trời giá lạnh, ấm áp như có thể khúc xạ sưởi ấm trái tim hắn.

Ân Mạc Thù ôm cậu vào lòng, cắn chóp mũi cậu rồi khẽ liếm một cái.

Trong lồng ngực hắn rất ấm còn có thể chắn gió, Cố Cẩm Miên lập tức ở yên đó nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Ân Mạc Thù, hiển nhiên là cậu muốn nghe lời giải thích rõ ràng hơn.

“Có lẽ trước đó đã tích tụ quá nhiều… cảm xúc không tốt, cho nên mỗi khi tôi rảnh, những cảm xúc ấy lại bùng nổ, không biết làm sao để giải tỏa.”

Ân Mạc Thù vén tấm màn cuối cùng lên: “Cũng có thể là không còn ai để phát tiết thù hận nữa nên mới thông qua tổn thương để giải tỏa cảm xúc.”

Những việc hắn từng trải qua không khác mấy so với trong truyện, có mẹ nuôi cha nuôi, cũng có cha mẹ ruột nhưng hắn không thích họ.

Hắn lợi dụng thế lực của cha mẹ ruột để chiếm đoạt nhà họ Hà, sau khi hắn báo thù xong rồi nắm quyền lực của hai gia tộc trong tay, đột nhiên cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt.

Cuộc đời ngắn ngủi của hắn chồng chất vết thương, toàn một màu đen của hận thù và ác ý, chúng nó len qua những vết thương chui vào cơ thể hắn, đồng dạng như vậy, hắn cũng khiến những người đã từng tổn thương mình không còn một miếng thịt lành lặn.

Khi thấy bọn họ run rẩy, hèn mọn cầu xin trước mặt mình, hắn đột nhiên cảm thấy nhàm nhán.

Thế giới của hắn cứ vậy mà trống rỗng, trống rỗng đến mức hắn trở nên thờ ơ với mọi thứ.

Hắn tựa như cái xác không hồn, chẳng cảm nhận được thực tại.

Hắn muốn tìm chút kích thích, giống như chỉ có thể tìm kiếm bên trong.

Hắn bỗng xót xa phát hiện, khi nghe người khác chửi hắn hận hắn, làm hại hắn, trong lòng hắn đã không thể dậy nổi một gợn sóng, thay vào đó những lời tán dương hắn, thích hắn lại có thể đâm vào lòng hắn.

Chu Tĩnh Quân không biết, thực ra ban đầu, việc viết lách chẳng những không có hiệu quả trị liệu mà còn khiến vấn đề của hắn trở nên trầm trọng hơn.

Cô cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao hắn lại có thể kiên trì viết lách lâu như vậy. Bởi vì hắn đã tìm được kích thích.

Mãi đến khi hắn viết quyển《Giải Trí Tối Thượng》này, mãi đến khi hắn tiến vào thế giới này và gặp được Cố Cẩm Miên.

“Giờ tôi đã tốt hơn nhiều rồi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng điều trị.” Ân Mạc Thù nói.

Hắn nhìn về phía Cố Cẩm Miên, thật ra hắn muốn hỏi rằng: Liệu em có thể chấp nhận một người có vấn đề tâm lý, thậm chí là bệnh tâm thần trong mắt nhiều người nhưng sẽ cố gắng điều trị hay không?

Cố Cẩm Miên buồn bực: “Chỉ vì điều này nên anh mới không muốn nói chuyện trong hiện thực với em sao?”

“Anh nghĩ mình là người có vấn đề, bệnh tâm thần?”

Ân Mạc Thù nghiêng đầu nhìn về phía chân núi.

Cố Cẩm Miên vừa buồn lại vừa tức, không hiểu tại sao hắn lại nghĩ như vậy.

Ân Mạc Thù không kể nhiều với cậu, nhưng Cố Cẩm Miên gần như đã xác nhận được độ trùng hợp của quyển sách này với hiện thực là cực cao.

Hắn và Ân Mạc Thù có rất nhiều chuyện từng trải giống nhau, đã có những tổn thương mà cậu không thể nào tưởng tượng được.

Cố Cẩm Miên giận dữ vì hắn nghĩ như thế, song động tác lại hết sức dịu dàng.

Cậu ôm cổ Ân Mạc Thù nhẹ nhàng hôn hắn, bắt đầu bằng một cái hôn dịu dàng lên cằm hắn, tiếp đó là bờ môi, sống mũi, khóe mắt, đuôi mày rồi trên trán.

“Ân Mạc Thù, chúng ta kết hôn đi.” Cố Cẩm Miên nhìn chăm chú vào mắt hắn mà nói: “Anh không thích gia đình kia cũng không thể hòa nhập vào gia đình này, vậy chúng ta cùng nhau xây dựng mái ấm của riêng mình đi.”

Cậu thấy yết hầu Ân Mạc Thù cuộn lên xuống, bờ môi không kiềm chế được mà run rẩy.

Tay cậu từ trên cổ Ân Mạc Thù dời xuống, trượt đến sống lưng chưa từng uốn cong của Ân Mạc Thù, khẽ vuốt ve.

“Em thật sự rất thích anh.” Cố Cẩm Miên nói lần thứ hai: “Chúng ta kết hôn nhé?”

Ân Mạc Thù nâng cằm cậu lên, trao cậu nụ hôn nồng nàn.

Cố Cẩm Miên cảm nhận được vị mặn chát trong cái hôn ấy.

Cậu dựng thẳng lưng, mãnh liệt hôn đáp lại.

Ánh nắng ngày càng trở nên ấm áp, gió núi không còn lạnh thấu xương nữa.

Không biết từ khi nào Cố Cẩm Miên đã ngồi lên đùi Ân Mạc Thù, lúc tách ra, trong đôi mắt hai người tràn ngập ánh lửa cháy bỏng.

Ân Mạc Thù muốn kéo Cố Cẩm Miên xuống, Cố Cẩm Miên biết rõ vì sao nhưng cậu không chịu, cậu bắt đầu kéo thắt lưng trên bộ đồ rằn ri của Ân Mạc Thù, ánh mắt vừa né tránh lại vừa phấn khích.

“Ân Mạc Thù, em luôn thích những trò chơi kích thích.” Cố Cẩm Miên nuốt nước miếng: “Cũng khá thích nhìn người khác mặc đồng phục đặc thù, em từng nghĩ lần đầu tiên phải kích thích và đặc biệt một chút, đừng bình thường như ở trên giường, chẳng thú vị gì cả.”

Ân Mạc Thù: “…”

Cố Cẩm Miên kéo mạnh thắt lưng của hắn làm móc cài va vào đầu khóa bằng kim loại phát ra tiếng lạch cạch nhỏ, suýt chút nữa kéo rách.

“Em nghĩ giờ là cơ hội tốt.”

Cậu thấy trán Ân Mạc Thù bắt đầu nổi gân xanh, ánh mắt đáng sợ như thể muốn ăn thịt người.

Cố Cẩm Miên bị hắn kéo lên một cách thô bạo, sau đó lôi thẳng xuống núi.

Quý Minh cùng người khác thấy rõ lâu mà hai người kia không có kết quả gì, đang định bắt đầu trận mới lại thấy Cố Cẩm Miên lảo đảo bị Ân Mạc Thù kéo xuống.

Sắc mặt Ân Mạc Thù chưa từng đáng sợ đến vậy, làm Quý Minh sợ đến mức đứng yên tại chỗ, ngay cả thở cũng không dám.

Đợi bọn hắn đi xa gã mới mở miệng: “Cố Cẩm Miên sẽ không có việc gì đâu nhỉ?”

Có một người thấy rõ cười mập mờ: “Cái này cũng khó mà nói lắm.”

Cố Cẩm Miên bị Ân Mạc Thù kéo sang ngồi ghế phụ, cả đường phóng nhanh hết cỡ, sau đó hắn dừng xe lại trước một cửa hàng thuốc rồi đi xuống mua một túi gì đó.

Lúc ném vào xe, miệng túi hé ra, Cố Cẩm Miên nhìn thoáng qua thấy một cái hộp mà ai cũng biết là cái gì đó, còn những cái khác cậu đều không biết.

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu đột nhiên thấy hơi sợ, hình như chuyện này không giống tưởng tượng của cậu cho lắm.

Cậu được đưa về căn nhà mới mua của nhà họ Bạch, vợ chồng nhà họ Bạch đã ra nước ngoài nên Ân Mạc Thù có thể làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Vừa tắm xong, Ân Mạc Thù đã mặc đồng phục Thu Dương vào người cậu: “Khá thích đồng phục?”

Cậu bị Ân Mạc Thù ấn xuống cái ghế có khắc chữ mà chẳng biết hắn mang về nhà họ Bạch từ khi nào: “Thích thích kích, trên giường không thú vị?”

Cố Cẩm Miên: “…”

Cậu nghe thấy tiếng khóa đồng phục bị kéo xuống, còn cậu giống như đã trở thành một răng cưa nhỏ trên đó, cảm nhận được từng đợt ma sát dữ dội gần như có thể bắn ra tia lửa giữa các răng cưa mỗi khi nó được kéo ra kéo vào.

Bọn họ về nhà mang theo ánh nắng ấm áp trên núi cùng những cơn gió mãnh liệt.

Nhiệt độ của ánh nắng càng ngày càng cao, gió núi thổi cũng ngày càng điên cuồng.

Ánh nắng bị gió thổi đến mức nhăn nhúm lộn xộn, chỉ có thể đung đung đưa đưa.

Gió núi còn có thể thổi mây đen tới, nó hoàn toàn nuốt chửng ánh nắng, giữa tiếng nức nở nghẹn ngào ấy bỗng hóa thành những giọt mưa tí tách rơi xuống.

Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng chiếu xuống mặt hồ khiến những phần ngâm dưới nước nhìn như bị gãy khúc ở mặt phân cách với không khí.

“Ân Mạc Thù, em sai rồi.”

“Anh à! Em, em sai rồi!”

“Anh ơi, em sai rồi mà huhuhu…”