Khi Đỉnh Lưu Làm Việc

Chương 2: Ngoài ý muốn




Kiều Hoài Dao mua vé máy bay sớm nhất, từ lúc máy bay cất cánh đến khi đáp xuống sân bay, trời vẫn còn sáng.

Nhìn đồng hồ, cậu không về nhà mà trực tiếp đến nơi Bách Cẩm Ngôn ở.

Trước khi thi đại học, Bách Cẩm Ngôn dọn ra khỏi nhà, mua phòng gần trường, thuận tiện cho hắn làm việc và học tập.

Kiều Hoài Dao trước kia thường xuyên lui tới đây, về sau lại đến cửa tiểu khu cũng không bước vào.

Khi vừa mới trọng sinh trở về, khắp đầu óc Kiều Hoài Dao đều là tìm Bách Cẩm Ngôn, hỏi rõ ràng mọi chuyện, nhưng giờ phút này, khi thật sự đứng trước cửa nhà Bách Cẩm Ngôn, Kiều Hoài Dao lại cảm thấy khẩn trương, tay đã dừng trước chuông cửa hồi lâu, cuối cùng cắn răng đè xuống.

"Leng keng"

"Leng keng"

......

Âm thanh chuông cửa kêu lên liên tục vài lần rồi ngừng.

Có lẽ do âm thanh dừng lại, hành lang vốn trống vắng nay thập phần an tĩnh.

Kiều Hoài Dao khẽ chớp mắt, hoảng hốt như nghe được tiếng tim mình đập "bang bang".

Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm cánh cửa, nhưng..... đợi hồi lâu cũng không có ai ra mở.

Bách Cẩm Ngôn không có ở nhà?

Kiều Hoài Dao ý thức được điểm này thì tức khắc sửng sốt, khẩn trương cũng ngay lúc này tan thành mây khói.

Bách Cẩm Ngôn công tác đặc thù, phần lớn thời gian đều không ở nhà, thường xuyên phải đi máy bay.

Trước kia vì thi đại học, phải bỏ lỡ rất nhiều công việc, bây giờ thi đại học xong rồi nên bận bịu cũng là điều bình thường.

Kiều Hoài Dao khẽ thở dài, từ khi mua vé máy bay đến khi tới tiểu khu cậu đều làm lưu loát, bây giờ chững lại, cơn mỏi mệt dường như muốn phản công. Nhất thời cậu không biết bản thân tiếp theo nên đi đâu, làm gì.

Di động cầm trên tay cũng không biết gọi cho ai.

Pin còn lại không nhiều lắm, Kiều Hoài Dao đơn giản cất đi, cũng không vội rời đi, ngồi trên rương hành lý nghỉ ngơi.

Trời mùa hè tối chậm.

Kiều Hoài Dao nhìn mặt trời chậm rãi lặn đi ngoài cửa sổ, sắc ấm của ánh chiều tà chiếm lấy nửa bầu trời, từng tảng lớn bị đêm tối bao phủ nuốt trọn.



"Cẩm Ngôn, lần đầu tiên tham gia show giải trí, có muốn nói gì với khán giả không? Giới thiệu linh tinh về nhà cậu một chút, việc thường làm, trong nhà có nuôi thú cưng gì không."

Đạo diễn đi sau Bách Cẩm Ngôn nghiêng người, đem máy quay tránh ra, cầm micro đảm đương vị trí chủ trì, vừa đi vừa cười: "Rất nhiều fan đều thời thời khắc khắc ngồi canh ở Weibo, chờ chúng ta lên bài đấy."

Bách Cẩm Ngôn mặt không biểu tình đi vào thang máy, ấn số tầng, nhàn nhạt nói: "Trong nhà không có gì đặc biệt, tôi sống một mình, thường xuyên đóng phim nên ít khi về nhà, trong nhà sạch sẽ như lúc mới mua, chỉ là nơi đặt chân thôi."

Đạo diễn đi theo vào thang máy, nói: "Cẩm Ngôn cậu khẳng định bởi vì nguyên nhân công tác nên ít khi trở về, nhưng tôi cho rằng căn nhà này cùng bên ngoài vẫn là sẽ không giống nhau."

Cameraman giơ thiết bị trên tay, đứng ở góc thang máy, đảm bảo có thể quay được toàn bộ hình ảnh.

Thang máy nhanh chóng đi lên, bảng điện tử sau khi đổi số vài lần thì dừng lại.

Bách Cẩm Ngôn bước ra khỏi thang máy, không chút để ý nói: "Căn hộ này cùng khách sạn bên ngoài cũng không có gì khác nhau, tôi....."

Giọng nói đột nhiên im bặt, nhìn người ngồi xổm trước cửa, vẻ lạnh nhạt trên mặt Bách Cẩm Ngôn xuất hiện nét kinh ngạc.

Cửa thang máy mở ra, nháy mắt chiếu sáng hành lang ảm đạm.

Ở trong bóng tối đã lâu, đột nhiên có ánh sáng chiếu đến có chút chói mắt, Kiều Hoài Dao tức khắc nheo mắt lại.

Đến khi cậu thấy rõ người từ trong thang máy bước ra, Kiều Hoài Dao bỗng dưng sửng sốt, ánh mắt gắt gao dính chặt lên người đứng trước thang máy.

Kiều Hoài Dao há miệng thở dốc, cậu có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nháy mắt khi bốn mắt nhìn nhau, tất cả những câu hỏi trong đầu cậu bỗng biến mất.

Nhất thời, không biết phải nói gì.

Ký ức tham dự tang lễ hoảng hốt đan xen cùng hiện tại, nhìn Bách Cẩm Ngôn trước mắt, đôi mắt Kiều Hoài Dao nóng lên.

Tiến lên ôm chặt hắn, đôi tay an vị ở bên hông Bách Cẩm Ngôn, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch, nắm chặt quần áo đến mức nhăn lại, cậu gian nan mở miệng, âm thanh nghẹn ngào mang theo ủy khuất: "Anh sao giờ mới về, em đã đợi anh từ lâu rồi."

Thân thể Bách Cầm Ngôn cứng đờ, đến khi lấy lại tinh thần, tay đã theo bản năng nâng lên che chở Kiều Hoài Dao.

Hắn không ngờ sẽ thấy Kiều Hoài Dao ở đây, không phải đến trường nhập học sao?

Hạn nhập học kéo dài bảy ngày, Kiều Hoài Dao lại lên máy bay rời đi trước ngày bắt đầu nhập học một buổi, rõ ràng là trong lòng còn biệt nữu, đang giận dỗi hắn mà.

Hắn tiễn Kiều Hoài Dao ra sân bay, chỉ vì một số nguyên nhân nên không thể lộ diện, sau khi máy bay cất cánh mới rời đi.

Sao nhanh như thế đã quay về?

Không đợi Bách Cẩm Ngôn mở miệng dò hỏi, bên tai đã truyền đến âm thanh rầu rĩ của Kiều Hoài Dao: "Anh, em rất nhớ anh."

Tim Kiều Hoài Dao đập rất nhanh, trong mắt cũng đã dâng một tầng hơi nước.

Tính cả đời trước, cậu đã thật lâu không gặp Bách Cẩm Ngôn.

Từ khi quen biết tới nay, bọn họ chưa bao giờ tách ra lâu như vậy.

Hiện tại nhìn thấy Bách Cẩm Ngôn xuất hiện trước mặt mình, trái tim Kiều Hoài Dao cuối cùng có thể buông xuống.

Cậu mím môi, nhẹ giọng nói: "Chúng ta không cãi nhau được không."

Tưởng tượng đến chuyện phát sinh lúc trước, trong lòng Kiều Hoài Dao chua xót đến khó chịu.

Bách Cẩm Ngôn thần sắc buồn bã, cảm nhận được cánh tay bên hông hắn đang siết lại vài phần, đang muốn mở miệng thì bị tiếng "tích" đánh gãy.

Cửa thang máy vì mở ra quá lâu, không thể đóng cửa nên phát ra tiếng chói tai kháng nghị.

Kiều Hoài Dao ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy trước cửa thang máy đang đóng có hai người chậm rì rì đi ra.

"......?!"

Trong phút chốc, Kiều Hoài Dao biểu tình kinh ngạc.

Cậu căn bản không nghĩ tới ở phía sau có người!

Ngón tay theo bản năng cuộn lại, phát hiện bản thân vẫn đang hoàn toàn dựa vào lồng ngực Bách Cẩm Ngôn, cậu vội vàng đứng ra, đang muốn lùi về sau thì sau cổ lại có cảm giác ấm áp, bị Bách Cẩm Ngôn kéo về trong ngực.

Bách Cẩm Ngôn che chắn Kiều Hoài Dao, thấp giọng nói một câu: "Cắt đoạn này đi."

Kiều Hoài Dao sửng sốt, cắt cái gì cơ?

Thời điểm đạo diễn nhận ra không khí không đúng đã im lặng, yên tĩnh đứng ở phía sau không tiến lên, nghe vậy liền vội vàng giải thích: "Cái này, không cắt được đâu..."

Ông bất đắc dĩ nói: "Tiết mục biến động, độc thoại lúc khởi động máy đổi thành hình thức phát sóng trực tiếp, tôi đã thông báo cho người đại diện của cậu rồi, hắn nói đã nói cho cậu."

Nói đến đây, ông cơ hồ đã không còn hy vọng, hơi thở mỏng manh hỏi: "Cậu...biết đúng không?"

Kiều Hoài Dao hoàn toàn ngây ngốc.

Phát sóng trực tiếp?

Là cái loại phát sóng trực tiếp mà cậu biết đúng không?

Mặt chậm rãi nóng lên, Kiều Hoài Dao nhắm mắt lại, tim khẩn trương đập "bang bang", một tiếng lại một tiếng dội thẳng vào thần kinh cậu.

Bây giờ nên làm gì?

Kiều Hoài Dao bịt tai trộm chuông vùi đầu trong lồng ngực Bách Cẩm Ngôn, chỉ cần máy quay không quay đến cậu, vấn đề kỳ thực cũng không lớn lắm..... Đúng không?

Cẩn thận ngẫm lại, cái lý do này còn không thuyết phục nổi chính cậu.

Đầu ngón tay Kiều Hoài Dao vân vê áo sơ mi Bách Cẩm Ngôn, xấu hổ buồn bực mà muốn hối cũng không được, cậu không nên vội vã như vậy, đáng lẽ nên tìm biện pháp liên hệ Bách Cẩm Ngôn, biết công việc sắp tới của hắn rồi mới tìm gặp Bách Cẩm Ngôn.

Hành lang trầm mặc an tĩnh, thẳng đến khi Bách Cẩm Ngôn lên tiếng đánh vỡ bầu không khí đình trệ này.

"Vào trước rồi nói."



Đạo diễn cầm micro, phảng phất như cầm củ khoai lang nóng bỏng tay, lần này ông đảm đương show là ngoài dự kiến, không có kịch bản, chủ yếu muốn xem phản ứng của khán giả về cuộc sống của các khách quý, khi cắt nối biên tập hậu kỳ cũng sẽ không cắt giảm quá nhiều.

Bây giờ phát sóng trực tiếp xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, nếu như lập tức ngừng phát sóng thì mức độ đáng tin của tiết mục sẽ rớt một mảng lớn, càng có khả năng toàn bộ tiết mục cũng hỏng theo.

Lại còn có thể sẽ ảnh hưởng đến Bách Cẩm Ngôn.

Ông là một người mới vào nghề chưa bao lâu, làm show đều dựa vào nguồn lực trong nhà, vất vả lắm mới mời được khách quý, trong đó có Bách Cẩm Ngôn nhân khí tối cao, ông còn muốn dựa vào Bách Cẩm Ngôn để tăng độ nổi tiếng của show, hiển nhiên không dám đắc tội.

Nhưng nếu không quan tâm mà tiếp tục phát sóng trực tiếp, dường như cũng sẽ ảnh hưởng tới Bách Cẩm Ngôn.

Trong cơn rối rắm, đạo diễn không biết nên làm gì cho hay, liền dơn giản chiếu quảng cáo trong phòng livestream, nghĩ rằng thời điểm chiếu quảng cáo thì sẽ có người rời đi, đến lúc đó nhân khí giảm, người xem ít, sẽ không nhìn ra được vấn đề gì.

Kết quả là nhân khí ở góc trên bên phải không những không giảm mà còn ngày càng tăng lên.

Đạo diễn: "......"

Các người bình tĩnh một chút!

Kiều Hoài Dao ngồi trên sô pha, xuyên qua tấm kính nửa trong suốt của phòng bếp, nhìn thấy Bách Cẩm Ngôn đang pha nước.

Nhìn lại đạo diễn đang nghịch điện thoại, nghĩ nghĩ hỏi: "Tiết mục của mọi người kéo dài bao lâu?"

Đạo diễn sửng sốt, nhận ra đang nói chuyện với mình thì ho nhẹ một tiếng, trả lời: "Tổng cộng 12 kỳ, giai đoạn trước phát sóng trực tiếp, đến hậu kỳ thì thu cảnh chung của các vị khách quý, chu kỳ ghi hình là 3 đến 7 ngày liên tiếp, cuối cùng hậu kỳ cắt nối biên tập thành bản hoàn chỉnh"

Nếu tư liệu sống nhiều thì quay mấy ngày là đủ, còn nếu thiếu thì hiển nhiên phải quay thêm mấy ngày rồi cắt nối biên tập.

Kiều Hoài Dao như có điều suy tư mà gật gật đầu.

Thấy Bách Cẩm Ngôn đi ra, không hỏi nữa, cậu ôm gối dựa, tì cằm lên gối dựa bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Anh, em đói."

Cậu từ lúc trọng sinh về vẫn chưa ăn gì, khi ở trên máy bay vẫn luôn suy nghĩ chuyện Bách Cẩm Ngôn, không có tâm ăn uống, uyển chuyển từ chối cơm tiếp viên hàng không đưa tới.

Vừa rồi thấy Bách Cẩm Ngôn nên vô cùng cao hứng, cũng không rảnh lo bản thân đói bụng.

Bây giờ yên vị, ngược lại cảm thấy đói bụng.

Bách Cẩm Ngôn đưa sữa bò ấm trong tay cho cậu: "Anh ra ngoài một chuyến."

"Đi đâu?" Kiều Hoài Dao nhận sữa, duỗi tay đặt lên trên bàn, đứng dậy nói: "Em đi cùng anh."

"Siêu thị dưới tầng." Bách Cẩm Ngôn giải thích: "Đi mua chút đồ."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Rất nhanh sẽ trở lại."

"Được rồi." Kiều Hoài Dao lần nữa ngồi xuống, mở miệng nhỏ uống sữa bò ấm áp.

Đây là thứ cậu thường uống, sau khi đun nóng thì mùi hương càng thơm, không thêm đường uống vẫn ngọt.

Đạo diễn vẫn đang nghịch điện thoại, thấy vậy, Kiều Hoài Dao đứng dậy đi vào bếp.

Vốn định pha chút trà mang ra ngoài đãi khách, kết quả sau khi đi vào phòng bếp mới phát hiện, ngoại trừ bỏ chút đồ ăn đặt ngoài thì toàn bộ phòng bếp chỉ có tủ lạnh chứa đầy sữa bò.

Trong ngăn tủ, hộp lá trà không có, trên giá chỉ có duy nhất một bình rượu vang đỏ, mà còn là bình rỗng.

"Này..... Tôi có thể quay chụp một ít hình ảnh được không?" Đạo diễn cẩn thận nhô đầu ở cửa phòng bếp, "Phòng phát sóng trực tiếp không đủ dài sẽ bị cảnh cáo, sẽ không quay cậu vào, chỉ là tùy tiện quay phòng bếp một chút, có thể chứ?"

Ngoại trừ phòng bếp cũng chỉ có phòng ngủ, thư phòng để quay, mà những nơi đó, nếu không có chủ nhân đi cùng thì không thể tùy tiện quay loạn.

"Có thể." Dù sao cũng không tìm thấy lá trà, Kiều Hoài Dao không nán lại trong bếp, đi ra nói: "Ông vào đi."

Đạo diễn vội giơ tay, đón lấy camera tiến vào.

Siêu thị dưới tầng ở ngay cạnh cửa ra vào, cách rất gần.

Không lâu sau, Bách Cẩm Ngôn xách theo một túi đầy trở về.

Cảm giác có không ít đồ, túi xách đều căng ra, hẳn là rất nặng.

Kiều Hoài Dao vội buông ly sữa còn nửa trong tay ra, đứng dậy đi qua tiếp lấy, "Sao anh mua nhiều vậy?"

Nhìn thấy năm ngón tay duỗi tới khép rồi lại mở, Bách Cẩm Ngôn theo bản năng từ trong túi lấy ra một túi khoai lát, đặt vào tay cậu.

Kiều Hoài Dao khựng đầu ngón tay, "......?"

Gì zợ?

~~~~~

Editor: sike