Khi Đại Ca Giang Hồ Là Dân Thích Bị Ngước

Chương 12




Chap 12

“Xong, có lẽ thiết kế này là ok nhất, đặc trưng mang hình ảnh zombie mà giữ được nét dễ thương cần có của manga.”

Thùy Vân cầm bản thiết kế nhân vật mới thiết kế xong tán thưởng. Quyết định thiết kế lại hệ hệ thống nhân vật của Zombieland là quyết định chính xác mà. Bây giờ tới sửa lại name lần cuối và bắt đầu hoàn thiện.

Cô quay ghế lại, định cúi xuống nhặt mấy bản name đã hoàn thành buổi sáng thì thấy ngay người đàn ông ngồi nhìn mình chằm chằm trước mặt. Cô không giấu được sự kinh hãi khi thấy anh ta.

“Sao … anh lại ở đây từ lúc nào?” – Thùy Vân nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Thật sự nếu cô không giật mình thì không phải con người.

“Xin lỗi, ban nãy gọi mãi mà không nghe động tĩnh gì nên tôi lo lắng phá cửa vào.” – Lý Cảnh đưa đôi mắt ôn nhu nhìn Thùy Vân – “thấy em quá tập trung nên tôi không phiền.”

Thùy Vân đưa mắt nhìn cánh cửa bị phá được đặt dựa vào tường che 1 phần lối ra vào. Cô có 1 điểm yếu là khi tập trung cao độ thì động đất cấp 8 cũng không biết huống gì…

“Mai tôi sẽ cho người tới sửa lại.” – Lý Cảnh hơi ngâp ngừng – “tối nay cứ ở tạm căn hộ gần đây của tôi. Dù sao cũng là tôi làm hư cửa em.”

“Không cần đâu. Tôi tự biết cách giải quyết.”

Lý Cảnh tiến lại gần, anh nhìn thẳng vào mắt cô – “Em yên tâm. Tôi không làm gì em đâu. Tôi lấy danh dự của 1 thằng đàn ông hứa với em. Là lỗi của tôi nên cần phải chịu trách nhiệm là chuyện thường tình.”

Thùy Vân thở dài, nếu cô không đồng ý thì hắn sẽ cứ ngồi đây làm phiền với nhìn ánh mắt đó cô cũng có chút xúc động.

Thấy cô gái tỏ ra do dự, Lý Cảnh nói tiếp – “Còn đồ đạc ở đây tôi sẽ cho người trông coi.”

“Thôi được rồi nhưng anh để tôi thu dọn mấy bản name dưới đất đã.” – Thùy Vân cúi xuống nhặt hết mấy bản thiết kế và name nằm ngổn ngang dưới đất để vào túi xách. Hiện giờ cô thực sự không có hứng tranh cãi.



“Ông cho người xuống xem chừng nơi đây giúp tôi”.

Lý Cảnh sau khi căn dặn người trợ thủ của mình xong thì cất điện thoại vào túi. Anh liếc nhìn cô gái đang chăm chú nhìn xấp giấy ngồi bên cạnh. Tình huống này anh biết bản thân không nên làm phiền nên chỉ biết im lặng đưa tay xoay chìa khóa xe.

“Em ăn gì chưa?” – anh chợt nhớ đến bản thân tối nay chưa ăn gì.

Đáp lại anh là sự im lặng. Cô gái này hoàn toàn không để tâm đến anh mà lấy bút chì chỉnh sửa gì đó trên tờ giấy trên cùng của xấp giấy. Lý Cảnh tự thấy bản thân dù không đẹp như thiên vương nhưng cũng thuộc dạng đẹp trai, cao ráo nổi bật đủ để gây ấn tượng khi tán tỉnh con gái nhưng giờ đây anh nghĩ có lẽ mình quá tự tin rồi, ngay cả mấy nhân vật trên tờ giấy kia anh cũng không bằng. Anh dừng xe lại ở 1 cửa hàng tiện lợi bên đường.

“Em đợi tôi ở đây.”

Thấy cô gái này vẫn đáp lại bằng sự im lặng, anh không nén được tiếng thở dài mà rời khỏi xe đi vào cửa hàng trước mặt.

Nhìn Lý Cảnh đi vào cửa hàng, Thùy Vân thở phào nhẹ nhõm. Không phải cô tỏ vẻ ta đây siêng năng làm việc nhưng thực sự cô quá mệt, rất muốn chợp mắt một chút nhưng cô không có an tâm làm chuyện này trước mặt người khác. Chỉ còn cách cố tỉnh táo mà xem lại và chỉnh sửa đống name này giết thời gian. Bất giác cô để xấp giấy xuống, ngả người về sau, mắt lim dim lại.

Một tay cầm bịch đồ mới mua, một tay cầm hóa đơn bước ra khỏi cửa cửa hàng tiện lợi, Lý Cảnh nhìn hóa đơn lẩm nhẩm.

“Nước trái cây. Sữa. Bánh mì. Sushi. Mấy món nhẹ. Chắc cũng có thứ hợp khẩu vị cô ấy.”

Tuy nhiên, nhìn qua cửa xe thấy Thùy Vân đang ngồi dựa người vào ghế, Lý Cảnh mỉm cười. Anh nhẹ nhàng mở cửa xe bước vào không muốn kinh động cô.

“Anh xong rồi sao?” – Thùy Vân lười biếng mở mắt. Cô lại cầm xấp giấy trên tay lên tiếp tục đọc.

Liếc nhìn cô gái nhỏ này nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, anh cười nhạt.

“Thì ra là thế!” – anh thầm nghĩ – “đến cuối cùng em cũng không tin tưởng tôi.”

Anh thật không hiểu nổi tại sao cô luôn giữ trạng thái đề phòng quá đỗi thế này? Ngay cả anh là 1 kẻ từ nhỏ sinh ra trong 1 gia đình không bình thường cũng chưa đến độ thế này. Thật không hiểu cô sinh trưởng trong một môi trường như thế nào.

Sau 20 phút chạy xe, cuối cùng cũng đến khu căn hộ của anh. Lý Cảnh đậu xe và đưa Thùy Vân vào căn hộ 3 phòng của mình, cô không phản ứng hay đúng hơn chả buồn ngó nghiêng gì đúng như anh nghĩ. Một cô gái luôn bình thản nhìn mọi thứ.

“Nơi này dù tôi không thường ở nhưng tuần nào người giúp việc cũng tới dọn dẹp 2 lần nên sạch sẽ lắm. Em cứ nghỉ ở căn phòng kia.” – anh chỉ vào căn phòng cạnh phòng anh – “Đừng lo, đó là 1 căn phòng trống, không có ai cả nên đồ đạc không có mùi của tôi đâu. Tôi mua căn hộ này là vì nó đáng đầu tư và phong thủy khá tốt.”

Anh không buồn quay lại nhìn cô mà để đống đồ mới mua vào tủ lạnh.

“Nếu em đói thì cứ tự nhiên. Tôi để mọi thứ trong tủ lạnh rồi.” – sau khi hoàn thành xong mọi thứ anh quay lại nở nụ cười ôn nhu với Thùy Vân – “Tôi có chuyện không thể ở đây được. Sáng mai tôi sẽ ghé qua lại.” – anh để thẻ từ lên trên bàn – “Đây là chìa khóa duy nhất. Em yên tâm, tôi không có giữ 1 cái nào khác đâu. Ban quản lý nơi này thứ 2 mới làm việc nên em cẩn thận giữ.”

“Cảm ơn.” – Thùy Vân có chút xúc động trước thái độ này của anh.

“Tôi đi đây.” – Lý Cảnh tay cầm chìa khóa xe rời khỏi căn hộ trước ánh mắt cảm kích của Thùy Vân.

“Nếu tôi cứ ở đó thì có lẽ cả đêm em cũng không an tâm nghỉ ngơi.” – anh cười tự mỉm mai mình – “tối nay đành kiếm khách sạn nào gần đây ngủ tạm vậy.”

Không ngờ Lý Cảnh anh lại có ngày rơi vào tình huống có nhà mà không thể về. Thà là thế còn hơn phải nhìn cô gái này thức suốt đêm cảnh giác anh. Mà thật xui xẻo khi mấy căn hộ khác ở đây anh đều cho thuê cả rồi chỉ còn mỗi căn này. Có trách chỉ trách anh quá biết đầu tư, không có căn hộ nào trống cả.



“Thật may mắn là anh ta đã đi.”

Dù có chút tội lỗi khi khách đuổi chủ nhà thế này nhưng cô không thể không làm thế. Nếu không chắc cả đêm cô thức mất. Dù sao cô mới nghỉ có 3 ngày, nếu không vì quá phấn kích vì kịch bản này thường cô phải ngủ cả tuần.



" Tiinnn…tooonnng…tiiinnnn…toooonnn… " - Lý Cảnh bấm chuông cửa nhà của mình.

Thùy Vân trên người mặc 1 cái áo T-shirt và 1 cái quần thể thao mở cửa ra.

" Cửa nhà tôi xong rồi hả ? "

" À, chiều nay cánh cửa ấy mới xong. " - tất nhiên là anh nói dối. Cánh cửa ấy đã xong sáng nay – " em có gì cứ ở đây tới chiều. Tôi sẽ đưa em về. Mà tôi có tiện vào đó không ?"

" Nhà của anh mà. " - Thùy Vân lạnh nhạt đáp lại.

Nói xong cô để cửa ở đó và đi vào trong nhà. Ngồi xuống ở bàn TV ngay phòng khách. Trên bàn là mấy tờ name của cô và mấy cây bút chì.

" Em ngủ ngon không ? "

" Ngon. " - Thùy Vân không nói dối, lâu rồi cô mới được ngủ giường mà.

Lý Cảnh cười toe toét. Anh đi đến mở tủ lạnh ra kiểm tra xem qua giờ cô ăn gì chưa thì thấy mọi thứ y nguyên, không có chút thay đổi.

" Em chưa ăn gì sao ? " - anh quay lại nhìn Thùy Vân có chút lo lắng, cô gái này đúng là ăn uống tùy tiện.

" Không, nửa đêm qua đói quá tôi xuống mấy siêu thị mini gần đây mua chút sữa rôi. " - cô không buồn quay lên nhìn anh mà check bản name lần cuối. Tối qua cô đi mua sữa xong là đi ngủ ngay không làm ăn gì được hết.

Lý Cảnh giờ mới thấy trên bàn có hộp sữa nhỏ cùng hiệu hộp sữa lớn anh mua. Anh nhìn cô khó hiểu.

" Không phải hôm qua tôi nói là mua đồ để tủ lạnh sao ? "

"Vô công bất thụ lộc. " - Thùy Vân lạnh lùng đáp , cô biết đạo lý không nên nhận ân huệ của ai bởi không ai cho không ai cái gì.

Lý Cảnh tiến đến bên Thùy Vân, anh ngồi dưới đất nhìn lên cô, đưa một tay để lên vai cô, nhìn cô ánh mắt ôn hòa.

" Thật sự, tôi không hề có bất kỳ mưu tính gì. Em đừng cảnh giác quá được không. "

Cô gái nhỏ này ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang dịu dàng – thứ mà anh chưa bao giờ thấy trên mắt cô. Cô chỉ mỉm cười, một tay gỡ các ngón tay anh đặt trên vai mình xuống.

" Nếu mười mấy năm trước anh mà nói tôi câu này thì tôi sẽ cảm động mà tin tưởng ngay đấy chứ. Có khi còn nghĩ anh là hoàng tử của mình nữa. "

" Nếu như thế tôi thật sự mong muốn có thể gặp và bảo vệ em khi ấy. " - Lý Cảnh thở dài khi nhìn thấy sự cô độc trong ánh mắt dịu dàng kia. Anh ôm chặt lấy cô.

Để người đàn ông này ôm chặt mình, Thùy Vân thở dài trong lòng – " Đây là lý do tôi không có bất kỳ cảm giác nào với anh. "

Cô nhớ 10 năm trước, ngày mà cô biết được dù bản thân có xuất sắc thế nào. Có đóng kịch giỏi thế nào. Có cố gắng giành được sự tán thưởng tự hào của gia đình thế nào tuyệt cũng không bao giờ có được thứ mình muốn. Một gia đình bên ngoài hạnh phúc nhưng bên trong lại mục nát. Một mối quan hệ được xây dựng từ tính toán thì không gọi là mối quan hệ chân chính được. Ba cô từng nói " cửa nhà luôn mở chào đón con " nhưng ông liệu có biết một phần cô đi vì muốn thoát khỏi nó. Không chỉ tránh sự phản đối của mẹ cô. Không chỉ tránh để bị so sánh cùng chị gái mình. Không chỉ để tự do chạy theo cuộc sống mình muốn mà thực sự cô không muốn đối diện ngôi nhà đó. Ngày hôm ấy, đi khỏi ngôi nhà ấy, không hiểu sao cô đi đến thư viện của trường học. Có thể do cuộc sống cô quá nhàm chán chăng ? Không ở phòng học, ở nhà thì là ở thư viện. Khi ấy thật may mắn khi chỉ còn cô và 1 cậu bé ở cái thư viện bé xíu kia. Cô mượn 1 cuốn sách to không nhớ nội dung là gì nhưngcô chỉ nhớ không hiểu sao nước mắt không ngừng chảy. Từ nhỏ Thùy Vân cô đã là 1 đứa không đủ dũng khí, cô chưa bao giờ có dũng khí tâm sự cùng bất kỳ ai hay có dũng khí khóc trước mặt người khác nhưng hôm ấy không hiểu sao cô lại khóc như thế. Cậu bé ấy luôn im lặng, không nói gì chỉ tiếp tục cắm đầu vào tờ giấy vẽ kia. Cô cứ khóc còn cậu bé ấy cứ vẽ cho đến khi cô bình tĩnh lại. Dù lúc ấy hay sau này, cậu ấy luôn như thế. Im lặng. Không hỏi han gì cô. Không an ủi cô. Không hiểu sao cô lại thích như thế. Trước một kẻ bình thản không quan tâm mọi thứ như thế khiến cô cảm thấy dù có làm bất kỳ hành động xấu hổ nào cũng không sao. Thùy Vân lúc nào cũng có thể ngẩng đầu kiêu ngạo như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Quay lại thực tại, cô liếc mắt nhìn người đàn ông ôm chặt mình. Người này mãi mãi không hiểu được cô. Cô lấy tay đẩy anh ra và trở lại nụ cười mỉa mai thường ngày.

" Lần trước tôi ra tay quá nhẹ chăng ? Im lặng không có nghĩa là tôi cho anh giở trò sàm sỡ. "