Vết thương trêи tay Liễu Hạ Niên khép lại rất nhanh. Cứ như một gốc cây vậy, dù nó có bị cắt một vết trêи thân, nhưng cũng sẽ lành lại rất nhanh, và vẫn cứ tiếp tục bình yên vô sự mà sinh trưởng. Nhưng Liễu Hạ Niên lại phát hiện cuộc sống của nàng đang dần dần xuất hiện một chút phiền hà, đầu tiên là mặc quần áo cũng không thể tự làm được, nàng cũng không thể dùng lực quá sức, cho nên nàng phải đút tay phải vào trước, sau đó dưới sự trợ giúp của Trần Mặc Nhiễm mà đút tay trái vào, không có Trần Mặc Nhiễm giúp thì việc mặc quần áo của Liễu Hạ Niên thiếu chút nữa đã gây ra tai nạn chết người.
Đáy lòng Liễu Hạ Niên có chút ngại ngùng khi mình lại vô dụng đến thế, nàng uể oải nói không nên lời, nhưng cũng không muốn để Trần Mặc Nhiễm thấy được, khi đối mặt với Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên chỉ mỉm cười, cố thể hiện mình vẫn rất vui vẻ.
Trần Mặc Nhiễm thường xuyên ôm Liễu Hạ Niên hỏi tay nàng khi nào mới khỏi, Trần Mặc Nhiễm muốn ăn đồ ăn Liễu Hạ Niên làm.
Liễu Hạ Niên nói: "Lập tức khỏi được thì tốt quá."
Nhưng vẫn chẳng biết đến khi nào điều đó mới xảy ra.
Liễu Hạ Niên tự mình đi đến bệnh viện tái khám, Trần Mặc Nhiễm phải đi học, không có Liễu Hạ Niên đón đưa, nàng phải tự đón giao thông công cộng để đi, phải chuyển vài chuyến xe buýt mới đến trường được. Thấy nàng khổ sở như thế, Liễu Hạ Niên lại càng muốn tay mau khỏi, nhưng đáng tiếc bác sĩ lại nói tình hình không lạc quan lắm. Bác sĩ nhìn miệng vết thương, sau đó bảo Liễu Hạ Niên dùng sức nắm lấy tay bà ta, Liễu Hạ Niên dùng sức nắm chặt lấy cánh tay kia, toàn thân nàng chợt run rẩy. Vị bác sĩ lại lắc đầu, nói: "Có lẽ thương thế của cô đã ảnh hưởng đến kinh mạch, sợ là cả đời này sẽ để lại di chứng."
Liễu Hạ Niên không thể tin, nàng hỏi lại: "Bác sĩ, lúc trước không phải bác sĩ nói là không bị thương nặng lắm sao? Tôi lại thuận tay phải, sao có thể …"
Bác sĩ tháo mắt kính xuống, ánh mắt bình thản cứ như đã gặp trường hợp này nhiều đến mức trở thành thói quen, bà đáp: "Liễu tiểu thư, việc này không ảnh hưởng lớn lắm đến cuộc sống bình thường đâu, cô sẽ chỉ gặp một chút phiền toái thôi, ví dụ như không thể dùng sức quá nhiều, nhưng chỉ cần tập luyện thì vẫn có thể khôi phục lại như bình thường, giống như khi cơ thể phải trải qua một lần chấn động thật lớn thì dựa vào tiềm năng của con người vẫn có thể hồi phục lại. Nhưng cô cũng nên chuẩn bị tâm lý dựa vào tay còn lại đi."
Dựa vào tay kia? Liễu Hạ Niên nhìn cánh tay trái, buông ra, lại nắm chặt, nàng cảm thấy bất lực, từ nhỏ đến lớn nàng không phải là người thuận tay trái, cho nên đối với nàng mà nói, tay trái có cũng như không vậy. Bây giờ tay phải không thể sử dụng được nữa, phải bắt đầu tập luyện tay trái lại từ đầu, việc này đối với một người đã quá quen với việc dùng tay phải không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.
Liễu Hạ Niên im lặng ngồi trêи băng ghế bệnh viện, nàng cúi đầu, lớp gạch men bóng loáng dưới sàn đập thẳng vào mắt nàng, những đôi chân cứ lướt qua trước mắt, có đủ cả: nam nhân hai chân tàn phế, đứa bé, phụ nữ có thai.
Liễu Hạ Niên chưa từng nghiêm túc mà tự hỏi tương lai của mình sẽ ra sao, nàng phát hiện ra mình chưa từng nghĩ đến ngày mai của mình sẽ như thế nào cả. Nàng muốn gọi điện thoại cho Trần Mặc Nhiễm, nói cho nàng biết chuyện của mình, nhưng Liễu Hạ Niên cảm thấy nếu nói hết ra sẽ làm Trần Mặc Nhiễm thất vọng, nàng không hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra.
Sự thống khổ này tự mình chịu là đủ rồi, không cần phải khiến Trần Mặc Nhiễm chịu khổ theo. Liễu Hạ Niên muốn Trần Mặc Nhiễm được vui vẻ. Khi nghĩ đến Trần Mặc Nhiễm, Liễu Hạ Niên nở một nụ cười xấu xa trêи khuôn mặt.
Bốn giờ chiều hết tiết, giáo viên phủi ʍôиɠ ra khỏi phòng, sinh viên được tự do, Trần Mặc Nhiễm không biết đi đâu, ký túc xá không về được, mà Liễu Hạ Niên lại không đến đón nàng, nàng đành phải ở trong phòng chờ cho hết giờ.
Tiểu Phạn ngồi cạnh Trần Mặc Nhiễm. Đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Mặc Nhiễm đang chống cằm, ánh mắt thẩn thờ nhìn trần nhà, thân thể tuy ở đây, nhưng hồn phách không biết đã bay đi nơi nào .
Tiểu Phạn đẩy đẩy Trần Mặc Nhiễm, gọi hồn nàng trở về. Trần Mặc Nhiễm liếc nàng một cái, nói: "Muốn chết a, hồn phách mình bị bồ dọa chạy mất rồi."
"Uy, Tiểu Nhiễm a, bồ ở chung với tỷ tỷ thật à?" Tiểu Phạn kề sát mặt lại, ánh mắt tỏa sáng đằng sau cặp kính thật to, vừa nhìn đã biết, thần kinh bát quái của nàng ta lại đang bắt đầu trỗi dậy.
"Đúng vậy." Trần Mặc Nhiễm kéo thật dài thanh âm trả lời.
"Khi nào thì bồ có tỷ tỷ ở nơi này vậy?" Tiểu Phạn cắn bút máy, nghi hoặc hỏi.
Trần Mặc Nhiễm ngây người một chút, nàng trả lời: "Mình không phải đã nói rồi sao, là vì trước đây mình không nhớ ra, bây giờ nói thì bồ lại không tin là sự thật."
"Vậy còn Phương đại soái ca thì sao?" Cây bút trong miệng Tiểu Phạn vì nàng mở miệng nói chuyện mà nâng lên hạ xuống, Trần Mặc Nhiễm nhìn cảm thấy thật nguy hiểm, mặt nàng chỉ cách Tiểu Phạn nửa thước, nếu không may cây bút bị vọt ra thì không phải sẽ hủy đi dung nhan của nàng ra sao đây.