23
- Mau lên! Trong này có người ngất xỉu này!
Một người phụ nữ vội vàng la lớn để thu hút sự chú ý của người đi đường, sau đó người phụ nữ cùng vài người bước vào trong phòng ngủ. Ai nấy kinh hãi nhìn máu me đầy giữa sàn nhà, bên cạnh còn có một cô gái đã bất tỉnh với cơ thể cũng đầy máu. Có người lập tức gọi xe cứu thương, còn chàng thanh niên khoẻ nhất lại gần bế thốc Trúc Lam lên, bước nhanh ra ngoài.
- Căn phòng này khá khuất, sao cô phát hiện cô gái này ngất xỉu chứ?
- Lúc đó tôi đi ngang qua trước mặt nhà cô gái này, bất chợt bắt gặp một đám người toàn đàn ông bỏ chạy rất gấp gáp. Người của tên chạy đầu tiên còn dính máu nữa. Tôi cảm thấy không an tâm nên tiến vào nhà xem thử, không ngờ lần theo dấu máu thì thấy cô gái này.
Cảnh sát đang tiến hành tra xét người phụ nữ đầu tiên phát hiện ra cô. Còn cô lúc này đã được chuyển vào phòng cấp cứu, tình trạng rất nguy kịch.
- Trong điện thoại có lưu số của người tên Dục Mạc Sâm. Chúng ta thử liên lạc với người này xem sao?
- Dục Mạc Sâm? Cái gì? Cậu vừa nói trong điện thoại này có lưu số của Dục Mạc Sâm?
- Đúng vậy! Ba chữ đó rõ ràng ở trên màn hình đây.
Viên cảnh sát trợn tròn mắt nhìn màn hình điện thoại, hai tay run rẩy trong thoáng chốc.
Nạn nhân của vụ hôm nay lại dính dáng đến Dục Mạc Sâm sao?
Cả giới cảnh sát không ai là không biết đến người đàn ông này. Anh ta là đồng minh với cảnh sát, suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn âm thầm hỗ trợ bọn họ lần ra dấu mối của Nick. Viên cảnh sát đưa tay vỗ vai người đồng nghiệp mới vào nghề kia, gật nhẹ đầu:
- Mau lên! Lập tức liên lạc với anh ta!
Trong lúc đó ở ngoài đảo, Dục Mạc Sâm đang bàn bạc vài vấn đề với Doanh Khanh thì thấy điện thoại trên bàn rung lên. Một chữ "vợ" hiện lên trên màn hình, hắn tạm dừng công việc để bắt máy, những tưởng cô ngủ dậy không thấy hắn nên lo lắng. Thật không ngờ...
"Xin chào! Anh là Dục Mạc Sâm đúng không?"
- Cậu...là ai?
"Tôi là Mộ Hàn - cảnh sát của cục điều tra số một thành phố X. Cô Hồ Trúc Lam bị tấn công tại nhà riêng, hiện đang cấp cứu tại bệnh viện S. Phiền anh mau đến bệnh viện để chúng tôi có thể xác nhận toàn bộ mọi chuyện."
- Tấn công?
Hắn thốt lên một cách bất ngờ, còn đứng dậy đập bàn một cái thật mạnh. Viên cảnh sát nói thêm vài lời rồi cúp máy, hắn cũng không nhiều lời lập tức vớ lấy áo khoác rồi bỏ chạy ra ngoài.
Doanh Khanh vội vã đuổi theo hắn, không biết chuyện gì đang xảy ra. Dục Mạc Sâm mang dáng vẻ hớt hải và đầy lo âu nhất từ trước tới nay chạy đi trước, gấp gáp gọi người đến khởi động thuyền.
- Trúc Lam xảy ra chuyện rồi, tôi phải đến bệnh viện tìm cô ấy.
Doanh Khanh im lặng không nói gì, lặng lẽ nhìn chiếc thuyền rẽ lối rất nhanh trên mặt nước.
Đại ca đã quên mất chuyện tổ chức đang có tình trạng gì.
Hoặc là tổ chức này không còn quan trọng bằng mạng sống của cô gái họ Hồ đó.
Dục Mạc Sâm chạy hết tốc lực trên hành lang dài, đến nơi mà Trúc Lam đang được cấp cứu. Cảnh sát nhìn thấy hắn liền đưa tay lên trán thực hiện động tác chào hỏi, chỉ là chưa kịp nói gì thì đã bị hắn túm lấy cổ áo:
- Nói! Cô ấy bị gì? Cô ấy bị thế nào? Tại sao Trúc Lam lại bị tấn công?
Hắn như con sói mất hết kiềm chế, bộ dạng hung dữ không thể kiểm soát được chính mình. Viên cảnh sát dứt khoát đẩy hắn ra, giọng nghiêm chỉnh:
- Anh bình tĩnh! Chúng tôi phát hiện cô ấy bất tỉnh trong phòng ngủ với máu dính đầy trên người. Trước đó, có nhân chứng bắt gặp một đám đàn ông rời khỏi nhà anh. Theo suy luận ban đầu thì cô Hồ bị tấn công tình dục vì cổ áo của cô ấy bị cởi ra hai cúc.
- Tấn...tấn công tình dục?!
Hắn dường như không thể tin được những gì mình đang nghe thấy, đôi bàn tay run rẩy đưa lên ôm lấy đầu.
Hắn không thể bình tĩnh được nữa!
Chuyện gì đang diễn ra thế này?
Cô...bị tấn công tình dục sao?
Vợ của hắn mà lại gặp phải loại chuyện này sao?
Hắn nghiến răng vung tay vào tường, trên ngón tay bắt đầu ứa máu.
Khốn nạn! Hắn đã quá lơ là khi không cho người bảo vệ cô!
Hắn đã quên mất rằng cô cũng chỉ là một cô gái!
Viên cảnh sát nhìn bức tường nơi hắn đấm có dính chút máu tươi liền rùng mình cái nhẹ. Hắn quay ngoắt sang nhìn người phụ nữ đứng gần đó, giọng lạnh rã:
- Cô có thấy rõ người chạy khỏi nhà tôi trông như thế nào không?
Đối diện với thái độ của hắn người phụ nữ có chút sợ sệt:
- À thì...đó là một tên khá béo và lùn, trên tay phải ông ta hình như bị rạch một đường dài nên chảy máu rất nhiều. Tôi chỉ nhớ được chừng đó thôi!
- Cảnh sát các anh có thể tìm ra kẻ đứng sau chuyện này chỉ qua mấy từ đó không?
- Có thể! Chúng tôi đang tiến hành phác thảo lại chân dung kẻ tình nghi, có thể tìm ra!
Hai bàn tay hắn nắm lại thành quyền nổi rõ cả gân xanh.
Hắn thề! Hắn thề sẽ băm xác gã đó ra nếu cô có mệnh hệ gì!
Không! Dám động vào vợ hắn tức là đã dám động vào cái chết!
Hắn dùng danh dự của mình để thề rằng gã đó sẽ không thể sống tiếp một cách yên ổn!
Dục Mạc Sâm nhắm tịt mắt, đầu đau như búa bổ.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã xảy ra bao nhiêu chuyện thế này.
Đầu tiên là gần bốn mươi căn nhà trên đảo bị đốt, sau đó lại là chuyện cô bị tấn công tại nhà.
Liệu đây có phải là một âm mưu?
Càng nghĩ hắn càng giận dữ, lại càng ân hận vì bản thân không quan tâm đến cô hơn.
Ban đầu khi quyết định đưa cô đến căn nhà ngoài rìa thành phố ở, hắn nghĩ cô sẽ an toàn và ít được chú ý hơn so với sắm cho cô một căn biệt thự ở thành phố.
Nhưng giờ thì sao? Hắn thậm chí còn chẳng để lại một người để bảo vệ cô!
Hắn đưa tay vò đầu, tóc tai rối lung tung hết cả lên.
Hắn không tin vào điều kì diệu, nhưng làm ơn một điều diệu kì nào đó hãy xảy ra vào lúc này!
Cô sẽ bình an! Cả mẹ và con đều bình an vô sự!
Sau nhiều giờ đồng hồ áp lực, cuối cùng cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Hắn lập tức chạy tới bên cạnh bác sĩ, hớt hải:
- Tôi là chồng của cô ấy! Bây giờ cô ấy sao rồi? Cô ấy không xảy ra chuyện gì hết phải không?
Bác sĩ gật nhẹ đầu, đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi:
- May mắn cho anh là do được đưa đến bệnh viện sớm nên tính mạng của sản phụ không sao cả. Tuy nhiên...đứa bé đã không còn nữa!
Hắn trợn trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện. Bác sĩ tháo khẩu trang trên mặt ra, thở dài:
- Anh phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện này! Do bị ảnh hưởng nặng sau vụ va chạm nên sau này vợ anh không có khả năng mang thai nữa rồi!
#Pann