Khi Chiếm Đoạt Hoá Thành Tình Yêu

Chương 21




21

- Em nỡ để anh nhịn "thịt" lâu như vậy sao?

Da gà da vịt nổi hết cả lên, cô mở to mắt nhìn hắn đang mếu máo như đứa trẻ. Cô ngẩn tò te ra, hoang mang tới nỗi phải đưa tay lên nhéo mình một cái.

Trời đất ơi! Đây là Dục Mạc Sâm thật sao?

Một kẻ như hắn còn có thể có bộ dạng này?!

Bị cô dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn hằn giọng một cái, lập tức khôi phục lại điệu bộ thường thấy.

- E hèm! Em đừng có nhìn anh như vậy!

Trông hai má hắn có chút ửng hồng, cô phì cười nhéo má hắn, thì thào:

- Anh biết là mình đáng yêu mà phải không?

- Cái gì cơ? Anh mà đáng yêu á? Em dùng cái từ đó để hình dung anh sao?

- Thế phải dùng từ gì đây?

- Anh là một người đàn ông thực thụ thế nên em phải khen anh mạnh mẽ!

- Được rồi được rồi! Chồng em mạnh mẽ nhất, được chưa?

Hắn cúi xuống dụi đầu vào ngực cô, còn tự tay kéo áo cô xuống lại. Cảm thấy có hơi tội nghiệp khi bắt hắn phải kiềm chế dục vọng, cô đưa tay vuốt nhẹ tóc hắn, mắt đầy yêu thương.

Sâm! Em muốn thời gian dừng lại tại khoảnh khắc này!

Nếu có thể, em muốn ôm anh ngủ như thế này mãi thôi!

Anh cho em sự vui vẻ, em trao anh sự ấm áp, chúng ta cùng nhau vun đắp gia đình này từng chút từng chút một như thế.

Chỉ là em vẫn luôn mang trong mình một nỗi sợ.

Sợ sẽ mất anh!

Sợ sẽ không đủ can đảm để chiến đấu với tử thần như anh!

Thế nhưng đã đến lúc em phải mạnh mẽ rồi!

Vì em đã là một người mẹ! Em cần mạnh mẽ để bảo vệ chính mình cũng như bảo vệ con! Sự việc xảy ra trên hòn đảo hôm đó đã khiến em phần nào thức tỉnh. Muốn bên cạnh anh thì em phải mạnh mẽ, kiên cường. Đó là một nhiệm vụ mà em phải hiểu và làm được.

Em lại chợt thắc mắc một điều. Có phải năm đó để bên cạnh người đàn ông của đời mình thì mẹ anh cũng giống như em không?

Cũng phải gồng mình lên như thế?

Dù mất rất sớm nhưng em vẫn hâm mộ bà ấy vô cùng. Hâm mộ vì sự dũng cảm, vì sự hi sinh, và vì cả việc đã sinh ra anh trên cõi đời này.

Để cho đến tận hôm nay em đã gặp anh!

Mỗi sự gặp gỡ âu đều là một sự sắp đặt. Nếu đã để ta tìm thấy nhau giữa biển người thì hãy trân trọng nhau nhiều nhất có thể. Đừng để khi đối phương lạc giữa biển người mênh mông mới bắt đầu cảm thấy ân hận.

Vì lúc đó mọi chuyện đã đi quá muộn và quá xa rồi!

Cho đến lúc cô mở mắt dậy thì đã là quá khuya. Nhìn sang thấy hắn vẫn đang ngủ say, cô nhoài người đến hôn hắn một cái rồi rời khỏi giường.

Có lẽ từ giờ tới sáng cô không thể ngủ được nữa.

Trúc Lam tự pha cho mình một ly sữa rồi bỏ ra phòng khách ngồi. Mở âm lượng tivi đến nhỏ nhất có thể, cô thẫn thờ vừa thổi nguội sữa vừa xem phim cổ trang.

" Từ đầu đến cuối ta luôn bạc đãi nàng, oán hận nàng. Ta từng thề thà chết cũng không tin nàng nửa lời. Vậy sao giờ nàng còn vì ta mà uống chén rượu độc này chứ?"

" Chàng vĩnh viễn không thể hiểu được thế nào là yêu! Ta yêu chàng là thật, vậy nên những việc ta làm cũng đều là chân thật. Ta vốn sống trên đời cũng không còn lại gì, còn chàng là bậc quân vương còn cả thiên hạ. Thay chàng thế một mạng, âu cũng chỉ là điều nên làm của một kẻ hầu hạ!"

" Không! Nàng không phải là kẻ hầu hạ! Nàng là thê tử của ta, là thê tử của Quách Vương này!"

" Được chàng gọi một tiếng thê tử, ta mãn nguyện rồi..."

Nhìn nụ cười chát đắng của cô nương trong phim, đôi mắt cô bắt đầu rưng rưng nước mắt.

Khốn thật! Yêu là cái quách gì mà lúc thì hạnh phúc đến ngọt ngào, lúc thì đau khổ đến cùng cực!

Lúc cô nương trong phim dần dần nhắm mắt, đột nhiên tivi chuyển sang kênh khác. Cô hốt hoảng quay lui sau, phát hiện Dục Mạc Sâm đứng dựa vào thành ghế từ lúc nào. Hắn ngán ngẩm cầm cái điều khiển, nhấn loạn xạ:

- Con anh giống anh, không thích phim tình cảm sướt mướt!

Cô đưa tay quẹt đi mí mắt, trách yêu:

- Chưa gì đã khẳng định con giống mình rồi!

- Em đó! Nửa đêm không ngủ bỏ ra đây ngồi xem phim rồi khóc lóc. Mấy cái phim đó thì có gì mà hay chứ?

Hắn nhanh chóng ngồi xuống sofa, vòng tay lớn ôm trọn lấy cô. Cô nghiêng đầu dựa vào lồng ngực hắn, thầm thì:

- Em làm anh thức giấc sao?

- No! Trở mình thấy bên cạnh trống trống, tưởng em bị bắt cóc nên tỉnh dậy ấy mà!

Cô chọt vào ngực hắn một cái, hắn giả vờ rên đau nhưng cô không thèm để ý. Dục Mạc Sâm thấy ly sữa trên bàn liền giúp cô thổi nguội, sau đó cưng chiều nhìn cô một hơi uống cạn.

- Giờ em có thể đi ngủ được chưa?

- Không! Em không ngủ được nữa! Anh từ ngoài đảo về chắc còn mệt, hay là đi ngủ đi ha?!

Hắn lắc nhẹ đầu, thong thả dựa lưng vào ghế êm:

- Không! Anh thức cùng em!

Không biết thời gian trôi qua nhanh như thế nào nhưng mỗi giây mỗi phút ở bên hắn cô đều không cảm thấy vô vị. Vòng tay của hắn rất ấm, điều đó khiến trái tim cô trở nên loạn nhịp. Trúc Lam nhắm hờ đôi mắt ưu tư, hỏi khẽ:

- Sâm! Tại sao lúc đó anh lại nhảy ra đỡ em một phát đạn?

Một tiếng Sâm làm tâm tư hắn rối bời. Ngoại trừ ba mẹ và đứa em gái xấu số ca, cho đến nay chưa có ai gọi hắn thân mật như thế cả.

Rất chậm rãi, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc có chút rối của cô. Dục Mạc Sâm suy nghĩ một hồi, sau đó thì thào vài chữ:

- Vì yêu!

Cô gần như ngừng thở khi nghe thấy hai chữ kia thốt ra từ miệng hắn. Hắn vẫn trầm trầm cất giọng, trong giọng nói đầy ắp sự chân thành:

- Con người anh thật sự khô khan. Anh không biết nên làm gì để em vui cả. Nhưng nếu có kẻ nào đó dám làm hại em, anh sẵn sàng giết chết kẻ đó. Anh cũng chẳng biết nói lời đường mật, nhưng mỗi khi em gặp nguy hiểm anh sẽ lập tức cách giải thoát cho em. Anh không biết mình sẽ sống tới lúc nào, chỉ là nếu còn thở thì anh vẫn còn trách nhiệm bảo vệ em tới cùng.

Hắn dừng lại đôi chút, nhiệt độ ngoài trời có vẻ thấp dần:

- Năm đó tuyết rơi rất dày và lạnh, nhưng có lẽ vĩnh viễn không lạnh bằng cái câu mẹ anh đã chết. Anh nghe đồng đội của ba kể rằng ông ấy đã khóc khi nhận được tin đó. Một người như ba anh đã quỳ xuống trước cửa phòng mổ, khóc đến tỉ tê. Ba anh đã có một thời gian suy sụp, dù vậy ông ấy vẫn nhanh chóng vượt qua nỗi đau và tiếp tục cuộc sống. Cho đến khi mất vì bệnh tật, ông ấy vẫn canh cánh trong lòng sự đau khổ khi đánh mất tình yêu quá sớm. Ông hận bản thân không bên cạnh bà ấy nhiều hơn một chút, yêu bà ấy nhiều hơn một chút. Vậy nên cho tới lúc anh chết, anh sẽ bên em, yêu em, bảo vệ em bằng cả sinh mạng này. Ít nhất là cho tới cuối cùng anh cũng không phải ôm hối hận như ba!

Cô ngẩng đầu, bất chợt nhìn thấy một màn sương lấp lánh nơi đáy mắt hắn. Cô vòng tay qua cổ hắn, thu lại khoảng cách giữa hai người:

- Em cũng thế! Em cũng sẽ cố hết sức mình để có thể ở bên anh!

Cả hai nhắm mắt, cùng trao nhau một nụ hôn say đắm. Bể ái tình này, có lẽ họ đã không thể nào thoát ra rồi!

Dục Mạc Sâm siết chặt tay, ánh mắt chan chứa niềm hạnh phúc:

- Đợi anh sắp xếp công việc ở tổ chức, sau đó chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới. Đúng vậy! Anh muốn cho cả thế giới này thấy rằng anh và em hoàn toàn xứng đáng với nhau, hoàn toàn thuộc về nhau. Anh hay em, mỗi người trong chúng ta đều mang một con tim cháy bỏng để dành cho đối phương. Vậy nên em hãy chờ anh được không?

Cô nhìn sâu vào mắt hắn, mỉm cười ngọt ngào:

- Được! Bao nhiêu lâu em cũng chờ!

#Pann