17
- Doanh Khanh! Cậu về thông báo cho anh em chuẩn bị tiền mừng nhiều nhiều một chút! Đến lúc đó có mời bao nhiêu rượu tôi cũng uống!
Hắn hớn hở la lớn lên, lớn đến mức cả một dãy hành lang bên ngoài phải sững lại để lắng nghe. Doanh Khanh ho khù khụ vài tiếng, đột nhiên mặt thoáng chút ửng hồng:
- E hèm! Em đi liền!
Dục Mạc Sâm sau khi la hét mới sực nhớ ra bản thân đang còn bệnh. Lồng ngực hắn có chút thắt lại, nhưng hắn vốn dĩ không quan tâm đến điều đó nữa.
- Tiểu tổ tông nhà em làm anh đau rồi!
Hắn với tay nhéo mũi cô, nụ cười hạnh phúc làm cô có chút bỡ ngỡ. Suốt vài tháng bên nhau, chưa bao giờ cô thấy hắn vui đến độ thế này.
- Anh vừa gọi em là gì cơ?
- Tiểu tổ tông tiểu tổ tông! Em khiến tôi vui đến phát điên rồi!
Hắn đưa hai bàn tay lớn siết chặt tay cô, cô tinh tế nhận ra mấy ngón tay hắn có chút run rẩy. Cô phì cười, vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay hắn như an ủi:
- Anh xem! Run đến thế này!
- Người ta cũng là lần đầu làm cha!
- Hình tượng đại ca lạnh lùng bị mất hết sạch rồi.
- Đại ca gì chứ? Lạnh lùng gì chứ? Bây giờ anh cũng chỉ mang tâm trạng của một kẻ lần đầu được làm cha thôi!
Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cho đến lúc này mới nhận ra sự chân thành trong mắt hắn. Trúc Lam nhón người lên, yêu chiều hôn lên trán hắn một cái, thì thào:
- Dục Mạc Sâm! Em ra lệnh cho anh phải mau khoẻ lại! Lời em không được cãi!
Cả hai nhìn nhau, trong mắt chỉ còn lại toàn là yêu thương.
Đúng vậy! Anh cũng chỉ là một con người lần đầu làm cha! Cho dù lạnh lùng tới mấy đến khoảnh khắc này cũng đều mang tâm trạng của một người bình thường nhất!
Nói rõ hơn một chút chính là đáng yêu!
Ở lại bệnh viện thêm một tuần hắn mới xuất viện. Chưa bao giờ hắn từ nơi này trở ra mà lại vui đến như vậy.
Biết sao được? Thiên chức làm cha sắp đè lên vai hắn, hắn đương nhiên là phải vui rồi!
Nghe thì có vẻ nghịch lí nhưng sự thật chính là như vậy!
Vết thương cũ ở bụng chưa khỏi hẳn, bây giờ lại tiếp tục có vết thương mới nên lúc này hắn vẫn rất yếu. Bác sĩ riêng của hắn ngày ngày ra vào nhà cô liên tục, một phần chăm sóc cho hắn, một phần còn phải chăm cho bà bầu này.
Dục Mạc Sâm không biết đào đâu ra mấy kiến thức sinh đẻ, bảo là sau khi hắn có thể đi lại thì phải chạy bộ cùng nhau mỗi sáng. Hắn bảo như thế lúc sinh sẽ dễ hơn. Hắn cũng không cho cô đụng vào dao kéo, sợ nhỡ bị đứt tay thì lại đau con. Nói chung là hắn tuy vẫn nằm trên giường dưỡng bệnh nhưng miệng thì cứ như bảo mẫu, dặn dò cô đủ thứ trên trời dưới đất. Cơ mà cô lại thấy khá vui. Một kẻ lúc trước cạy miệng cũng không nói như hắn mà bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này, xem ra tiểu quỷ trong bụng rất có "năng lực"!
- Nếu đứa bé trong bụng là gái thì sao?
- Thì vẫn là con anh chứ sao?
- Nhưng em nghĩ anh cần một đứa bé trai hơn...
- Tiểu tổ tông ngốc nghếch! Trai hay gái cũng đều như nhau cả! Chỉ cần ta giáo dục tốt con mình là được rồi!
Hắn đưa tay véo mũi cô một cái. Cô cắn cắn nhẹ môi dưới, lắp bắp:
- Em...em muốn hỏi anh một chuyện!
Hắn im lặng lắng nghe cô nói. Cô hít sâu một hơi, thu hết can đảm:
- Anh có thể từ bỏ tổ chức gì đó của anh để chăm sóc mẹ con em không?
Nụ cười trên môi hắn dần dần tắt đi. Cô nhận ra mình đã đòi hỏi quá đáng, vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi anh! Em rất sợ một ngày nào đó sẽ mất anh! Em...
- Không sao cả! Chẳng phải anh vẫn ở đây sao?
- Nhưng...
- Tổ chức đó là thứ mà ba đã tin tưởng giao lại cho anh. Cuộc sống ấm no của ngư dân vùng biển này cũng đặt hết lên vai anh. Anh không thể nói bỏ là bỏ như vậy được!
Đôi mắt sâu thẳm của hắn khiến cô bị thuyết phục. Cô gật nhẹ đầu, nắm lấy tay hắn:
- Em cũng tin anh! Em cũng muốn gánh vác một phần trách nhiệm nào đó với anh!
- Em muốn sao?
- Đúng vậy! Đã là vợ chồng thì cũng nên san sẻ với nhau một chút đúng không?
Vợ chồng ư?
Hắn nhìn cô chằm chằm, đáy mắt nổi lên tia ấm áp.
Vợ chồng! Hắn và cô vốn là vợ chồng kia mà!
Là người đầu ấp tay gối cả đời, không phải sao?
Một thời gian sau thì hắn đã có thể tự đi lại được. Ngay lúc đó, đột nhiên hắn kéo cô lên chiếc xe lạ. Chiếc xe chở hai người ra cảng biển, rồi lại lên thuyền chạy ra ngoài xa. Thuyền chạy khá lâu và dừng lại bên một hòn đảo nhỏ. Ngay khi phóng mắt ra ngoài, cô đã bị choáng ngợp với mọi thứ trước mắt.
Dục Mạc Sâm không còn dáng dấp bảo mẫu ở nhà nữa. Lúc này hắn đã lại trở thành Dục Mạc Sâm lạnh lùng của trước kia. Chính cô cũng cảm thấy khá run sợ trước vẻ mặt này của hắn. Tuy vậy hắn vẫn rất dịu dàng, cẩn thận bế cô từ trên thuyền xuống. Ngay tức khắc, đám người gần đó xếp thành hai hàng dài dọc hai bên đường đi, cúi thấp đầu:
- Lão đại!
Hắn cau nhẹ mày, đám người hiểu ý lập tức gọi thêm một tiếng:
- Chị dâu!
Cô hoang mang bám chặt cổ áo hắn, hơi hoảng trước cảnh tượng này. Hắn vẫn bế cô trên tay, giọng sắc bén:
- Từ nay về sau cô gái này chính là chủ nhân thứ hai của các chú! Cô ấy nói các chú đi đông, các chú không được rẽ sang hướng tây! Cô ấy nói các chú ngồi, các chú không được quyền đứng! Kẻ nào dám kháng lại cũng chính là đã kháng lệnh tôi! Mà kháng lệnh tôi chỉ có chết!
Đám người vẫn giữ thái độ lạnh lùng không kém, sùng bái hắn như một vị thánh. Dục Mạc Sâm từ từ đặt cô xuống đất, ôm láy vai cô rồi thó thé:
- Đây là giang sơn của anh tức cũng là giang sơn của em! Ở tổ chức này em chính là nhân vật mà có cho tiền họ cũng không dám động! Thế nào? Làm vợ anh có ngầu không?
#Pann