Dọc theo đường đi, Vu Diệc Bạch từ chối rất nhiều cô gái, vẻ mặt có chút khó chịu, vì vậy anh vội đi nhanh hơn.
Vừa đến cửa sân vận động, Vu Diệc Bạch đã nghe thấy có người gọi tên mình.
" Vu Diệc Bạch, Vu Diệc Bạch, xin đợi một chút! "
Giang Hiểu Vănq đang thở hổn hển, cô cảm thấy thi chạy 800m của môn thể dục cũng chư có liều mạng chạy như vậy.
Ngay lúc Giang Hiểu Văn muốn nói gì đó, một quả bóng rổ đột nhiên bay tới, cô chưa kịp phản ứng thì quả bóng đã đập thẳng vào đầu cô.
Giang Hiểu Văn vốn thuộc dạng mảnh mai, bị quả bóng đập trúng liền làm cô té ngã, soda và sôcôla trong tay Giang Hiểu Văn rơi xuống đất.
" A~ ! Ai ném bóng! " Giang Hiểu Văn ngồi dậy, sờ sờ chỗ bị bóng đập vào.
Khi Vu Diệc Bạch quay lại, liền nhìn thấy Giang Hiểu Văn đang ngồi dưới đất, sờ sờ đầu nói chuyện với đối phương.
Anh vừa định đi qua xem thử, nhìn thấy cảnh tượng kia, anh liền dừng lại.
Giang Hiểu Văn vừa định đứng lên, đã có một bàn tay bàn tay thon dài đưa tới, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Anh ta mặc chiếc áo của đội bóng, nhìn khoảng 1m85. Người đàn ông rất đẹp trai, sống mũi cao, tóc trên trán hơi rối, hơn nữa làn da còn trắng hơn Giang Hiểu Văn.
Trong lòng cô nghĩ thầm, " Trời má, sao lại trắng như vậy, giống như tiểu bạch kiểm... "
" Bạn học, vừa rồi là do bạn học tôi không cẩn thận ném bóng. Xin lỗi, bạn có sao không? " Đường Phi khoé miệng hơi giơ lên.
" Hả ? Ừm... không sao, không sao! " Sau khi nói xong Giang Hiểu Văn muốn đứng dậy.
" Tôi sẽ đỡ bạn dậy! " Một lần nữa vươn tay ra.
" Không cần, tôi tự đứng dậy được rồi, cám ơn." Khương Hiểu vội vàng từ chối.
" Tôi thực sự xin lỗi, nếu không tôi sẽ đưa bạn đến bệnh viện? "
Giang Hiểu Văn xua tay , " Không cần, không sao mà. " Sau đó đi nhặt soda và sôcôla.
Bên này Vu Diệc Bạch nhìn thấy Giang Hiểu Văn cùng Đường Phi ở cùng một chỗ, hai người vừa nói vừa cười, liền xoay người bước đi. "
" Bạn học, tôi đến từ trường trung học số 2 Giang Thành, tên là Đường Phi còn bạn thì sao? "
Giang Hiểu Văn nhặt đồ lên xong vừa muốn đuổi theo Vu Diệc Bạch, nghe Đường Phi giới thiệu thì sửng sốt một hồi.
" À? Tôi đến từ trường trung học số 1 Giang Thành, tên là Giang Hiểu Văn. Tôi có việc phải làm, đi trước. " Vừa dứt lời Giang Hiểu Văn đã nhanh chóng chạy đi.
Ra khỏi sân vận động, có rất nhiều người nhưng cũng không ngăn cản được Giang Hiểu Văn, cô chỉ nhìn thoáng qua liền thấy được Vu Diệc Bạch đang đi ở phía trước, bởi vì anh rất là cao.
Giang Hiểu Văn chạy vội qua, đuổi theo đến ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Vu Diệc Bạch quay lưng về phía cô đang đứng chờ đèn xanh.
Cô hít một hơi thật sâu, thu hết can đảm đi về phía trước.
Khi cách nhau hơn mười bước, Giang Hiểu Văn trong lòng lẩm bẩm nói: " Lát nữa nên trực tiếp gọi tên anh ấy? Hay là vỗ vai rồi gọi anh ấy? "
Trước khi quyết định phải làm gì, cô đã đi đến đứng ngay sau lưng Vu Diệc Bạch.
Vu Diệc Bạch đột nhiên quay đầu lại như thể anh có đôi mắt ở đằng sau vậy. Giang Hiểu Văn nhất thời không phản ứng kịp, đứng sững sờ, cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Vu Diệc Bạch vẫn nghiêm nghị cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, " Có chuyện gì không? "
" A ? Ưm ! Anh...Diệc Bạch , cái này , cái này.....cái này cho anh! " Giang Hiểu Văn hoàn toàn quên mất mấy lời nói mình đã chuẩn bị trước.
Sau này Vu Diệc Bạch lần nào cũng lấy chuyện này ra mà cười nhạo Giang Hiểu Văn.
Giang Hiểu Văn nói xong, thẳng tay đưa đồ cho Vu Diệc Bạch.
Vu Diệc Bạch làm sao có thể không biết Khương Hiểu đang suy nghĩ gì, nhưng anh nhớ tới Giang Hiểu Văn mới vừa rồi còn đối với nam sinh khác cười nói vui vẻ. Vì thế!
Anh chỉ nhàn nhạt nhìn cô gái đang căng thẳng trước mặt nói: " Anh không cần, đứa nhỏ nên chăm chỉ học tập! "
" Uh ... em không phải là một đứa trẻ ... còn có ... " Trước khi Giang Hiểu Văn nói xong, Vu Diệc Bạch đã quay người băng qua đường, để lại một mình cô ngẩn người ở đó.
Giang Hiểu Văn nhìn bóng dáng Vu Diệc Bạch càng ngày càng xa, đưa tay sờ sờ đầu, " Mẹ kiếp! Hôm nay sao lại xui xẻo như vậy! Mình có phải là dẫm trúng phân không? "
Giang Thời Dạ ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, nhìn em gái đang đi về phía mình, sau đó chuyển tầm mắt sang tay của Giang Hiểu Văn, trên tay cầm soda và chocolate.
Giang Thời Dạ đứng dậy đi tới, " Tiểu Văn, sao vậy? "
" A~ ! Đừng nói nữa, anh ấy không nhận! " Giang Hiểu Văn đi tới chỗ trống ngồi xuống.
Giang Thời Dạ ngồi bên cạnh, " Chậc chậc chậc, Tiểu Văn nhà tôi có thể coi là một người đẹp. Tại sao Vu Diệc Bạch lại từ chối chứ? "
" Ai biết được? Đau lòng quá đi! "
" Đừng buồn, vừa nãy thi đấu thắng, anh dẫn em đi ăn lẩu cay! " Kéo Giang Hiểu Văn chuẩn bị rời đi.
" Hiểu Văn! "
Hai anh em quay đầu nhìn lại, Giang Hiểu Văn ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt, cao khoảng 1m66, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay, làn da trắng nõn, nhìn rất là xinh đẹp.
" Chị Đường Tịnh? Chị không phải là đi Hà Thành rồi sao? Sao chị lại ở đây? Còn có, đã nhiều năm không gặp, suýt chút nữa là em không nhận ra chị luôn đó ! "
" Làm gì có thể khoa trương như em nói, em và Giang ... anh trai vẫn khoẻ chứ? " Đường Tịnh tầm mắt nhìn về phía Giang Thời Dạ.
Giang Thời Dạ thay đổi giọng điệu thường ngày, nói một cách rất lạnh lùng, " Chúng tôi vẫn khoẻ, cám ơn cô quan tâm, hiện tại chúng tôi còn có chuyện, có gì nói sau! "
" Chị Đường Tịnh, bọn em tính đi ăn lẩu cay, chị có muốn đi cùng không? " Giang Hiểu Văn đánh vào tay Giang Thờ Dạ một cái.
" Chị không đi đâu, hai người đi đi, tuần trước chị vừa chuyển về trường số 2 Giang Thành, sau này sẽ còn gặp lại."
" Thật tốt, khi nào rảnh em sẽ đến chơi với chị! Chị có thời gian ... " Giang Hiểu Văn chưa kịp nói xong đã bị Giang Thời Dạ kéo đi ra ngoài.
" Nói gì nhiều vậy, đi thôi! " Giang Thời Dạ mất kiên nhẫn nói.
" Chị Đường Tịnh, tạm biệt! " Giang Hiểu Văn vẫy tay với Đường Tịnh.
" Tạm biệt! " Đường Tịnh cười vẫy tay với Giang Hiểu Văn.
Nhưng không ai biết là hiện tại cô buồn như thế nào, bởi vì năm ấy cô ra đi không lời từ bi liệt, và người con trai đó sẽ không bao giờ còn thích cô như trước nữa.
" Chị! Chị đang nhìn gì vậy? Trễ rồi, đi thôi! " Đường Phi đeo túi sau lưng đi tới .
" Không có nhìn gì hết, đi thôi! " Đường Tịnh xoay người rời đi.
Giang Thời Dạ cùng Giang Hiểu Văn ăn xong lẩu cay liền trở về nhà.
" Anh, sao anh lại thờ ơ với Đường Tịnh như vậy, chị ấy bây giờ đã về rồi, anh không vui sao? " Khương Hiểu thay giày ở hành lang .
" Em còn nhỏ thì biết cái gì! " Giang Thời Dạ thực sự không biết mình làm sao lại có một cô em gái ngu ngốc như vậy!
" Mẹ kiếp! Tại sao ai cũng nói em là trẻ con! Em không phải! " Giang Hiểu Văn cầm cái gối t mrên ghế sô pha ném về phía Giang Thời Dạ.
Giang Thời Dạ chụp lấy cái gì gối, " Giang Hiểu Văn! Anh nói cho em biết! Em đừng có đánh anh, bằng không buổi sáng ngày mai anh mà đánh thức em thì anh là chó! "
" Biết rồi, em đi rửa mặt!! " Giang Hiểu Văn biết chọc anh tức giận thì chuyện gì anh cũng có thể làm được!
Sáng hôm sau.
" Giang Hiểu Văn ! Giang Hiểu Văn ! Giang Hiểu Văn ! " Giang Thời Dạ ở ngoài cửa kêu gần như muốn khàn cả tiếng mà bên trong cũng không có một tiếng động.
" Giang Hiểu Văn, nếu em đến muộn, em sẽ phải ở trước toàn trường kiểm điểm! Lúc đó để cho Vu Diệc Bạch nghe được tên của em !!! "
" A ! Không , không , không , em không thể đến muộn! " Giang Hiểu Văn nhanh chóng thức dậy.
" Anh xuống lầu xếp hàng mua đồ ăn sáng, em chuẩn bị xong thì nhanh xuống dưới! " Giang Thời Dã nói xong rời đi.
" Ồ! Biết rồi, em xuống ngay! " Giang Hiểu Văn đang đánh răng trong phòng vệ sinh.
Bởi vì đã muộn, Giang Hiểu Văn quyết định vừa đợi thang máy vừa chải đầu, còn nhìn vào cửa thang máy xem đầu tóc có lộn xộn không.
Kết quả, cửa thang máy đột nhiên mở ra! Giang Hiểu Văn nhìn người bên trong thang máy, động tác dừng lại, hai mắt mở thật to.....