Khi Càn Long xuyên vào Như Ý Truyện

Chương 3: Trắc Phúc Tấn




Chùm ánh sáng nhanh chóng giải thích: “Việc ngài xuyên vào đây Thiên Đạo không biết. Nói cách khác, Thiên Đạo cho rằng người vẫn là Hoằng Lịch của truyện gốc. Việc ngài vừa làm không phù hợp với logic của Hoằng Lịch gốc, nếu ngài đưa túi thơm cho người khác, Thanh Anh không thể trở thành trắc phúc tấn của ngài, Thiên Đạo sẽ phát hiện ngài không phải Hoằng Lịch thật và lập tức đưa ngài trở về địa phủ”.

Hoằng Lịch nhạy bén lập tức hiểu ra vấn đề mấu chốt: “Cho nên ta nhất định phải để Thanh Anh trở thành Trắc Phúc Tấn?”

“Đúng vậy, bởi vì ngài mới xuyên tới, dựa theo bản truyện gốc, Thanh Anh là người trong lòng của ngài, không lý do gì lại trượt tuyển tú. Nhưng nếu sau này Thanh Anh làm ngài tức giận, ngài có thể phạt nàng ta, vậy mới là logic phù hợp”.

Hoằng Lịch lập tức hiểu rõ. Xét đến cùng, vẫn là do hắn mới xuyên vào đầu truyện mà thôi.

Thái y vội vàng tới bắt mạch, dĩ nhiên không nhìn ra bệnh gì, chỉ có thể kê đơn thuốc bổ não bình thường.

Hi Quý Phi thân thiết hỏi: “Hoằng Lịch, con có thấy khá hơn không?”

Hoằng Lịch gật đầu đáp: “Ngạch nương, đầu nhi thần không còn đau nữa. Có lẽ do đêm qua đọc sách quá khuya bị cảm lạnh, nên giờ mới bị nhức đầu”.

“Con chăm chỉ đọc sách là chuyện tốt, nhưng vẫn phải chú ý đến thân thể”.

Hi Quý Phi còn chưa dứt lời, bên ngoài đã truyền đến tiếng hô: “Hoàng Thượng giá lâm”.

Mọi người vội vàng quý xuống hành lễ, Hoàng Đế bước vào hỏi: “Hôm nay là buổi tuyển tú của Hoằng Lịch, đã chọn được ai chưa?”

Hi Quý Phi trả lời: “Tứ a ca đã chọn Phú Sát cách cách làm Đích Phúc Tấn, Cao cách cách là Trắc Phúc Tấn, còn một vị Trắc Phúc Tấn nữa vẫn chưa chọn xong”.

Hoàng Đế gật đầu, rõ ràng rất vừa lòng với kết quả này. Ngài vung tay lên nói: “Con tiếp tục tuyển đi, nhưng có một chuyện trẫm muốn nói với con, Ô Lạp Na Lạp thị không được tham gia tuyển tú”.

Hoằng Lịch cúi đầu thưa vâng, ngược lại Hi Quy Phi lập tức hỏi: “Hoàng Thượng, vì sao vậy ạ? Thần thiếp thấy….. Thanh Anh cách cách khá tốt”.

Hoàng Đế chậm rãi đáp: “Hoàng Hậu phạm sai lầm, đã bị cấm túc tại Cảnh Nhân cung, đến c.h.ế.t mới được ra ngoài”.

Lời này vừa nói ra, phi tử xung quanh lập tức nhỏ giọng nghị luận. Hoằng Lịch khẽ nhíu mày, Hoàng Đế vẫn đang ở đây mà phi tần lại dám bàn tán sôi nổi, đúng là chẳng có quy củ gì cả. Nhưng hắn chỉ là a ca, không có tư cách xen vào chuyện của nhóm thứ mẫu.

Thanh Anh cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đã mắc sai phạm gì mà phải chịu phạt như vậy ạ?”

Sắc mặt Hoàng Đế không rõ hỉ nộ: “Hoàng Hậu âm mưu soán ngôi vị Hoàng Đế, trẫm không lấy mạng nàng ta đã là khoan dung lớn nhất rồi”.



Hoằng Lịch ngẫm nghĩ, đúng là có đủ khoan dung, nếu đổi lại là hắn làm Hoàng Đế, thể nào cũng phải lôi họ đi tru di cửu tộc.

Thanh Anh hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía Hoằng Lịch, nhưng Hoằng Lịch không như mọi khi an ủi nàng ta mà vẫn cúi đầu. Hi Quý Phi cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu phạm sai lầm, nhưng xin người đừng nên giận chó đánh mèo trút giận lên Tam a ca”.

Tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng Đế - Tô Bồi Thịnh nói: “Tam hoàng tử Hoằng Thời bị tước tông tịch, bỏ Ngọc Điệp, không còn là người trong hoàng thất nữa”.

Hoằng Lịch dập đầu cầu xin: “Hoàng A Mã, dù cho Tam ca có phạm lỗi thì cũng không nên chịu phạt nặng như thế. Xin Hoàng A Mã niệm tình phụ tử mà tha thứ cho Tam ca”.

Hoằng Lịch thuận thế cầu tình, dĩ nhiên khiến Hoàng Đế vừa lòng: “Con không cần cầu xin cho nó, trẫm đã quyết, không cần nhiều lời”.

Hoằng Lịch bất đắc dĩ đáp lời: “Vâng ạ”.

Hoàng Đế nói: “Con tiếp tục tuyển tú đi, trẫm không đợi ở đây nữa, tránh làm trậm trễ chuyện nhân sinh đại sự của con”.

Hoằng Lịch giữ ông lại: “Hoàng A Mã, người đã đến đây thì thưởng chén trà nhỏ đi ạ. Nhi thần tuyển Phúc Tấn, ngài giúp nhi thần xem xét với ạ”.

Dáng vẻ con trai hiếu thuận hiểu chuyện của Hoằng Lịch dĩ nhiên là giả bộ, nhưng cũng dỗ được Hoàng Đế vui vẻ.

“Không cần”, Hoàng Đế sải bước rời đi, “Ở đây có Quý Phi, trẫm rất yên tâm”.

“Cung tiễn Hoàng A Mã”. Hoằng Lịch nhìn theo bóng dáng Hoàng Đế đi xa, lúc này mới đứng lên.

“Ngạch nương, hôm nay xảy ra nhiều chuyện quá, con thấy không cần tiếp tục tuyển tú nữa. Chi bằng trước tiên tuyển Phú Sát thị và Cao thị đã, còn vị trí Trắc Phúc Tấn còn lại thì tính sau”.

Hi Quý Phi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: “Cũng được. Hôm nay đến đây thôi, con hồi phủ đi, nhớ đừng đọc sách quá sức quá”.

“Nhi tử tuân mệnh”.

Hi Quý Phi hôm nay vui vẻ ra mặt. Nương nương ở Cảnh Nhân cung gục ngã, Hoằng Lịch lại rất nghe lời tuyển Phú Sát thị làm Đích Phúc Tấn, Hi Quý Phi sớm đã trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng.

Hoàng Hậu à Hoàng Hậu, bàn cờ này người đã thua triệt để rồi.

Hoằng Lịch rời khỏi Giáng Tuyết Hiên, Lý Ngọc truyền kiệu muốn đưa hắn hồi phủ, nhưng hắn ngăn lại: “Đến Dưỡng Tâm Điện”.



Lý Ngọc kinh ngạc lén liếc nhìn Hoằng Lịch, vội vàng đáp: “Vâng”.

Nếu muốn lập Thanh Anh làm Trắc Phúc Tấn, vậy dĩ nhiên Hoằng Lịch phải đích thân đi cầu xin Hoàng Đế. Ban nãy các phi tần cùng nhóm tú nữ đều tụ tập ở Giáng Tuyết Hiên, Hoằng Lịch không tiện cầu xin, giờ phút này đến Dưỡng Tâm Điện hẳn là muốn phụ tử có không gian nói chuyện riêng, thỉnh cầu lập Thanh Anh làm Trắc Phúc Tấn.

Hoằng Lịch chỉ cảm thấy nhức nhức cái đầu, hắn chưa từng thể nghiệm qua cảm giác bị kẻ khác đè nén cảm xúc như thế.

Từ lúc hắn sinh ra đến giờ, với thân phận là hậu duệ hoàng gia, ngay sau khi phụ thân hắn là Hoàng Đế Ung Chính đăng cơ, đã bí mật lập hắn làm trữ quân, cho hắn tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất. Sau đó còn phong hắn làm Hòa Thạc Bảo Thân Vương, một chữ “Bảo” đã có thể nhận ra địa vị của hắn trong lòng phụ thân. Hắn cứ thế thuận lợi bước lên ngôi vị Hoàng Đế, nắm giữ thiên hạ trong tay, không cần phải nhìn sắc mặt của bất luận kẻ nào.

Cho nên, hiện tại hắn phải đi cần xin cưới một nữ nhân mà hắn không thích, khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đến cửa Dưỡng Tâm Điện, Hoằng Lịch xuống kiệu, làm phiền Tô Bồi Thịnh thông báo một tiếng. Tô Bồi Thịnh vội nói không dám, sau khi đi vào một lúc liền tươi cười đi ra: “Hoàng Thượng mời ngài vào trong”.

Hoằng Lịch bước vào Dưỡng Tâm Điện, thấy Hoàng Đế vẫn đang cúi đầu phê duyệt tấu sớ. Hoằng Lịch hành lễ: “Nhi thần thỉnh an Hoàng A Mã, Hoàng A Mã vạn phúc kim an”.

Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn Hoằng Lịch: “Miễn lễ. Không phải con vẫn đang tuyển tú sao, tới đây gặp trẫm có chuyện gì?”

Hoằng Lịch trả lời: “Hôm nay lúc tuyển tú, nhi thần đột nhiên cảm thấy đau đầu, sau đó lại biết chuyện của Hoàng ngạch nương và Tam ca liền nghĩ hôm nay không phải ngày lành, nên đã bàn với ngạch nương tuyển hai vị đã chọn trước rồi tính sau”.

Hoàng Đế gật đầu: “Như thế cũng tốt”.

Hoằng Lịch tiếp tục nói: “Chỉ có một chuyện, nhi thần muốn xin Hoàng A Mã một ân điển”.

“Ồ? Chuyện gì?”

“Nhi thần và Ô Lạp Na Lạp thị từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, xin Hoàng A Mã khai ân, để vị trí Trắc Phúc Tấn còn lại cho nàng”.

Trong lòng Hoằng Lịch cũng không nắm chắc mười phần kết quả. Vị Hoàng Đế Ung Chính này khác với Hoàng Đế Ung Chính trong trí nhớ của hắn. Tuy Hoằng Lịch có ký ức của nguyên chủ, nhưng vẫn không thể nhất thời hiểu hết đắn đo trong lòng Hoàng Đế.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, hắn ta và Hoàng Đế không quá thân cận. Mẫu thân thân sinh của nguyên chủ là một cung nữ, Hoàng Đế coi nguyên thân là sự sỉ nhục, sau đó vì nhận Hi Quý Phi là dưỡng mẫu, phụ tử hai người mới gặp nhau nhiều hơn.

Hoằng Lịch vốn là “đứa con không được sủng ái” nên cũng không biết Hoàng Đế có đồng ý với thỉnh cầu của hắn hay không. Nhưng mạch não của Hoàng Đế lại rõ ràng có vẻ rất hiểu Hoằng Lịch. Ông ta đưa mắt nhìn Hoằng Lịch đang cần ban hôn, đột nhiên bật cười.

Hoằng Lịch: ?