Khi Bông Tuyết Va Phải Tia Lửa

Chương 1: Bạch Phong




Do ảnh hưởng của vị trí địa lý mà mùa đông của thành phố S lạnh lẽo và bị băng tuyết bao phủ dày đặc hơn các nơi khác. Đâu đâu khắp các góc đường của thành phố cũng là màu trắng của tầng tầng lớp tuyết, các vụ án cũng giống như vì sự lạnh lẽo ấy mà bị đóng băng.

Sau mấy tháng trời bị vụ án quấn quanh, bận tới mức chân không chạm đất cuối cùng Đội Điều tra Đặc biệt của Cục cảnh sát thành phố S cũng được tạm thời nghỉ ngơi.

Sáng sớm, trên tầng cao nhất của Cục cảnh sát, tại văn phòng của Đội Điều tra Đặc biệt, Triệu Cường miệng ngậm bánh bao, tay cầm mấy ly sữa đậu nành nóng hổi vẫn còn bốc khói thảnh thơi đẩy cửa phòng ra.

Đang định chào hỏi mọi người, Triệu Cường liền cảm giác được có gì đó không bình thường, không khí văn phòng hôm nay có vẻ hơi yên ắng không giống như mọi ngày, bước chân cậu ta tự giác lùi về phía sau vài bước, hai mắt đảo nhanh qua bảng tên ở cửa chính - Đội Điều tra Đặc biệtđúng rồi mà, cậu ta không hề đi nhầm phòng, không phải trước đó họ vừa mới phá được một vụ án lớn sao, còn được cấp trên khen thưởng cho tạm thời nghỉ phép, sao không khí hôm nay lại nặng nề thế?

Không lẽ có chuyện gì xảy ra mà anh ta chưa biết?

Nhưng nhóm chat của bọn họ không hề có tin tức nào mà!

Nghĩ mãi Triệu Cường cũng không hiểu nổi, hai tay vò đầu, bước nhanh vào văn phòng, thấy các thành viên vốn bình thường nếu không có vụ án sẽ tụ tập buôn chuyện lại ngồi im, lưng thẳng tắp nhìn chằm chằm vào bảng thông báo ngàn năm không ai chú ý.

Triệu Cường tò mò, bước chân vì bầu không khí tĩnh lặng mà vô giác nhẹ nhàng hơn không ít, câu ta đi đến sau lưng của Dương Miên - người duy nhất đang dán mắt vào màn hình vi tính, ghé mặt sát vào tai của cô nàng, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra, ai ngờ động tác của cậu ta lại làm Dương Miên sợ tới mức hoảng hồn, hai tay theo bản năng giơ lên.

[Bốp.]

Một cái tát in lên mặt Triệu Cường. Truyện Sắc

Triệu Cường kinh ngạc, không kịp phản ứng, hai mắt trợn lớn.

Dương Miên lấy lại bình tĩnh, nhìn rõ người phía sau, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó hai tay chống hông, mắng: "Triệu Cường, anh muốn chết hả, tự nhiên ghé sát vào người em làm cái gì?"

Triệu Cường thấy cô nàng thật sự là bị dọa sợ nên vô cùng chân chó, đưa ly sữa đậu nành đến trước mặt cô, cười cười: "Ui! Anh không nghĩ em lại nhát gan đến vậy, không phải bình thường em thích nhất nghe chuyện ma quái sao? Sao hôm nay lại bị dọa sợ tới mức này rồi?"

"Sao lại gộp vào một chuyện được? Anh có biết con người còn đáng sợ hơn ma quỷ không?" Để lại cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ, Dương Miên nhận lấy ly sữa đậu nành, hút từng chút một.

Nhìn hành động trẻ con của cô nàng, Triệu Cường lắc lắc đầu, khóe miệng cong lên, nở nụ cười đầy dung túng: "Có chuyện gì thế? Sao mới sáng sớm mà mấy người kia lại ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ vậy?"

Dương Miên vừa uống sữa đậu nành, hai má hơi phồng lên, hất cằm về phía hành lang: "Sáng nay, không biết có chuyện gì mà từ sau khi đội trưởng họp với Cố cục về đã đóng sập cửa, nhốt mình trong phòng không nói tiếng nào."

Cách đó không xa, mọi người nghe tiếng nói của Dương Miên cũng đồng loạt quay đầu.

"Đúng vậy, lúc nãy đội phó Tống mang bánh bao vào cho sếp cũng bị sếp thẳng thừng đuổi ra bên ngoài, sau đó nữa bọn tôi còn nghe thấy tiếng vang lớn phát ra từ văn phòng của sếp." Một người trong số đó lên tiếng.

"Phải đó, gần như đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đội phó Tống bị sếp đối xử như vậy! Thật sự rất đáng sợ! Cậu không nhìn thấy cái cảnh tượng vừa rồi đâu, lúc sếp xồng xộc đi lên tầng trên rồi lại im lặng trở về không nói tiếng nào, vẻ mặt trầm tư đó còn khủng bố hơn cả những lúc sếp đùa cợt nữa." Trương Phiên cũng gia nhập hội tám chuyện.

Nghe vậy mọi người đều không khỏi cùng đồng tình nhìn về phía Tống Dật vừa bị sếp giận cá chém thớt xong, phải biết rằng đội trưởng Bạch Phong của họ, người mà dù đặt anh trong đám đông cũng có thể dễ dàng nhận ra, người đàn ông hoàn hảo số một của Cục cảnh sát thành phố S, được mọi cảnh sát nữ trong Cục ngưỡng mộ. Một người đàn ông bề ngoài anh tuấn, bên trong nhiều tiền, xuất thân chính trị chẳng hề tầm thường, hơn nữa đặc biệt còn vô cùng trẻ tuổi lại nhiều lần lập công, liên tiếp phá được các vụ án lớn giúp Cục cảnh sát thành phố S giữ vững vị trí thứ nhất trong tỷ lệ phá án của cả nước. Hai năm trước mới được Cục trưởng bổ nhiệm thành đội trưởng của Đội Điều tra Đặc biệt chuyên xử lý các vụ án khó nhằn.

Nhưng tất cả mọi thứ cũng chỉ là bề ngoài, nếu ở chung lâu với anh sẽ phát hiện, hình tượng và tính cách của anh hoàn toàn trái ngược nhau, vừa dễ nổi nóng lại còn vô cùng độc miệng, mặc kệ bạn có xuất thân thế nào, là nam hay nữ chỉ cần làm việc chướng mắt trước mặt anh là y như rằng đều sẽ bị anh mắng cho tức chết. Đặc biệt là vào những lúc gặp phải vụ án lớn, tần suất làm việc tăng cao, lúc ấy mà vô tình chọc phải anh thì đời bạn coi như xong, cho nên dù các cô gái trong cục có si mê anh đến mức muốn vào Đội Điều tra Đặc biệt thì khi chứng kiến tận mắt cách anh mắng người cũng đành tuyệt vọng lui về sau 100 mét, trong lòng còn không khỏi luyến tiếc, đóa hoa này quá độc, người phàm bọn họ không với nổi. Vì thế trong ngoài cảnh cục chỉ có Cục trưởng Cố và mảy may đội phó Tống, người đồng đội đã đi cùng anh nhiều năm mới có thể áp chế được anh mỗi khi anh nổi giận.

Nhưng hôm nay đến cả đội phó Tống cũng bị anh chặn ngoài cửa, thật sự lớn chuyện rồi!