Khi Anh Thích Em, Như Thấy Mùa Xuân

Chương 32




Lâm Vãn chỉ nghĩ trong đầu chứ không dám trước người đức cao vọng trọng như Phan Tư Tĩnh cùng sinh viên của bà lại xông tới hôn Chu Diễn Xuyên. Đây là tương lai của nhân loại, cô không định mấy trăm năm sau khi nhắc tới khoảng thời gian lịch sử này người ta còn nói tới đoạn kịch nhỏ đầy hường phấn thế này.

Vừa lúc đó, Phan Tư Tĩnh thảo luận với sinh viên xong, đi tới nói về tiến triển của hạng mục với Chu Diễn Xuyên. Lâm Vãn tự giác tránh ra cửa, trước khi đóng cửa nhìn thoáng qua bên trong lần nữa.

Phan Tư Tĩnh khá thấp nên ngửa cổ nói chuyện khá tốn sức. Chu Diễn Xuyên khom người xuống vừa tầm bà để trò chuyện, lưng anh tạo thành một đường cong, Lâm Vãn liếm môi, bộ dạng nghiêm túc của anh lại làm người ta muốn ý loạn tình mê mới chết chứ.

Lâm Vãn không đi xa, cô đứng ngay cạnh cửa, lục tìm mấy người trong wechat, bỏ qua Chung Giai Ninh đứng đắn, chọn Tưởng Kha.

Cô bấm chữ hỏi: [Em có chủ động hôn người nào khác bạn trai không? Có kinh nghiệm gì hay ho chỉ giáo với?]

Tưởng Kha gửi qua một hình cậu nhóc bụ bẫm: [Cháu họ em, mới hôn xong tức thì. Trước khi hôn nhớ lau sạch cái miệng cháo của nó đi nếu không bị dính lên mặt.]

Lâm Vãn: […tào lao, em hiểu ý chị mà.]

[Định làm gì đấy, chị định hôn Chu Diễn Xuyên hả? Nghe em đi, thấy không khí được thì cứ thế tiến lên, lo trước sợ sau đâu phải khí thế Hải vương.]

[OK, nhưng mà bây giờ chị là Tần vương.]

[???]

Lâm Vãn nghe tiếng động trong phòng thí nghiệm, cất di động đi, làm bộ như không có gì cúi đầu đếm gạch trên sàn. Cửa mở ra, ánh đèn bên trong chiếu bóng Chu Diễn Xuyên kéo dài tận chân cô.

“Nói nhanh vậy sao?” Lâm Vãn hỏi.

Chu Diễn Xuyên nói: “Ừ, cũng chỉ tạm thời đưa em tới thôi mà.”

Đôi mắt hoa đào kia quét qua mặt cô, “Với lại không phải em sợ ma sao? Để em đứng một mình bên ngoài này không tốt lắm.”

Lâm Vãn cúi đầu, không mặt mũi nào nói sự sợ hãi bị mấy suy nghĩ kia đánh bại mất.

Chu Diễn Xuyên vòng tay lại đóng cửa, hành lang chỉ còn lại hai người. Ánh đèn lọt vào sàn nhà màu tối, nhẹ nhàng yên tĩnh.

Hai người sóng vai đi xuống lầu, khi tới chỗ ngoặc cầu thang, ánh trăng xuyên qua mấy lỗ thông gió, rải một tầng ánh sáng mỏng manh. Lâm Vãn cố tình đi chậm lại, nhìn bờ vai rộng của người đàn ông đi bên cạnh, chớp chớp mắt. Bậc thang cao thấp mấy bước sẽ là góc độ phù hợp để hôn nhỉ?

Không để cô kịp tính toán ra, ánh đèn pin chiếu lên, bảo vệ đi tuần thò đầu lên hỏi: “Hai người nửa đêm còn chạy tới đây làm gì?”

Lâm Vãn: “…”

“Tới tìm giáo sư Phan, mới từ phòng thí nghiệm của bà ra.” Chu Diễn Xuyên không thấy vẻ mất mát trong mắt cô, giải thích với bảo vệ.

Bảo vệ nhìn họ từ trên xuống dưới vẻ đánh giá. Hai người tầm hai mươi mấy tuổi, vẻ ngoài sạch sẽ, nói là nghiên cứu sinh trong trường chắc ai cũng tin.

“Vậy à, về ký túc xá sớm đi.”

Bảo vệ thật sự tưởng họ là nghiên cứu sinh hay sinh viên, giơ đèn pin lên huơ huơ, “Đã trễ thế này mà giáo sư Phan còn chưa nghỉ à? Vậy không ổn, để tôi lên đó đuổi người.”

Lâm Vãn nghiêng người nhường đường cho bảo vệ, nghe anh ta chạy thình thịch lên lầu, những ý định đẹp đẽ trong đầu bị đánh cho tan tác. Cô bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, nghĩ thầm, thôi, đổi chỗ khác.

“Dù sao cũng tới rồi,” cô nói, “Có muốn đi dạo quanh vườn trường không?”

“Được.”

Từ nhỏ Lâm Vãn đã lớn lên ở đại học Nam Giang, biết cách tòa nhà này không xa là thư viện, vị trí tương đối cao, bên ngoài còn có khu vườn trồng dây leo, rất thích hợp để làm những chuyện đêm khuya tĩnh lặng mà không có người phá rối.

Nào ngờ đi ra ngoài không được vài phút, Lâm Vãn tuyệt vọng cực kỳ. Sao cô lại quên mất trợ lý Chu Diễn Xuyên còn đang đợi họ chứ!

Trợ lý này không biết do đọc được ý tưởng xấu của cô hay sao mà mở máy xe Bentley lái chậm rì theo sau, ra vẻ “chỉ cần ông chủ có yêu cầu là tôi lập tức ngừng xe ngay bên cạnh”.

Một chiếc xe đạp vội vã chạy về ký túc xá lao như bay lướt qua Bentley. Hai xe lướt qua nhau, cậu nhóc đó còn khinh thường liếc qua, chắc từ nhỏ tới lớn chưa thấy chiếc siêu xe nào chạy với tốc độ thê thảm như vậy.

“Kêu anh ấy đậu xe xa chút đi, tiết kiệm năng lượng mà còn giảm khí thải, bảo vệ môi trường nữa,” Lâm Vãn dở cười dở khóc đề nghị, “dù sao bây giờ chúng ta cũng không ngồi xe.”

“Bóng đèn” không còn, Lâm Vãn cũng không còn khí thế mạnh mẽ như khi nãy. Cô nhún vai, có lẽ không khí còn chưa phù hợp nên trời cũng nhắc cô đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Chu Diễn Xuyên không hỏi cô đi đâu, thật ra anh cũng không để tâm tới cảnh vật trong trường. Cô gái trước mặt anh đã lấy lại sức sống ngày thường, đôi mắt đen trắng rõ ràng sáng lấp lánh trong đêm, chứng minh sự an ủi của anh hình như đã có tác dụng.

Theo suy nghĩ trước đó của anh, lúc này anh nên rời đi. Hôm nay anh mới từ Yến Đô về Nam Giang, chưa kịp giải quyết mọi việc cho ổn thỏa.

Ánh trăng như nước, bóng cây xao động, trong rừng cây thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang làm bạn với họ lang thang tản bộ trong khuôn viên yên tĩnh.

Lâm Vãn đi không ngay ngắn đàng hoàng, cô đi trên vỉa hè lối đi bộ, người lắc lư, hoàn toàn không quan tâm mình đang mang giày cao gót. Chu Diễn Xuyên nhíu mày nhìn cô mấy lần, rất nhiều lần vươn tay đỡ hờ lấy cô, nhưng anh lại rụt lại ngay khi sắp chạm khuỷu tay cô.

Lâm Vãn chú ý tới động tác của anh, khóe môi cong lên: “Nếu anh muốn đỡ em thì nhớ cẩn thận, lỡ em bị té thì anh còn phải cõng em về nhà đó.”

“Anh không biết kêu xe qua đây à?” Chu Diễn Xuyên cười.

“Anh biết gì chứ, cái này kêu là hộ giá*”(bảo vệ vua) Lâm Vãn giang hai tay để giữ thăng bằng, hận sắt không thành thép lắc đầu, “Ái phi, hậu cung của ta nhiều người như vậy, anh phải học hỏi để cố gắng thể hiện mới được.”

Chu Diễn Xuyên im lặng vài giây, hỏi: “Lại có người mới à?”

“Đâu có nhanh vậy.” Lâm Vãn nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi, “Anh còn để ý tay bass gặp ở đồn cảnh sát hả? Quên đi, người ta thích Tưởng Kha.”

Ờ mà nói vậy cũng không đúng lắm.

Cho dù Giang Quyết không thích Tưởng Kha, Lâm Vãn cũng không có ý định kết đôi với anh ta. Soái thì đúng là soái, nhưng không phải kiểu cô thích. Vì vậy cô trầm ngâm bổ sung thêm: “Hơn nữa em nói sẽ đợi anh một tháng mà, sao hả, còn mười ngày nữa anh đã xác định được muốn nói gì với em rồi à?”

Ánh mắt Chu Diễn Xuyên hơi trầm, lát sau nở nụ cười buồn buồn.

Nỗi buồn đó lướt qua trong mắt Lâm Vãn, những suy đoán về buổi trưa hôm đó lại nổi lên trong lòng cô. Cô khép tay lại, bước nhanh tới trước mặt Chu Diễn Xuyên, ngẩng lên nhìn anh.

“Sao vậy?” anh hỏi.

Lâm Vãn thật sự không muốn chờ một tháng.

Nhất là khi tham quan xong phòng thí nghiệm của Phan Tư Tĩnh, cô có thể cảm nhận rõ ràng cô càng thích Chu Diễn Xuyên, cảm xúc đan xen vào nhau, tựa như tim không thể chứa nỗi nữa mà muốn tràn cả ra ngoài. Cô nhìn vào mắt Chu Diễn Xuyên, nghiêm túc đem những nghi vấn trong lòng nhẹ nhàng hỏi ra: “Có phải anh biết Chu Nguyên Huy không?”

Ánh mắt Chu Diễn Xuyên lay động nhưng không lên tiếng.

Vầng sáng đèn đường dịu nhẹ phủ trên đầu họ, hai người yên lặng đứng đối diện nhau, Lâm Vãn nhìn thấy đáp án trong mắt anh. Cô không nói rõ được là cảm giác trong lòng thế nào, chỉ cảm thấy như mình đang chơi rà mìn trên máy tính, có lúc nhấp chuột xuống sẽ cảm thấy mơ hồ không chắc nhưng cô vẫn muốn tận mắt xem kết quả thế nào.

“Vậy là thật sự vì anh ấy?” Lâm Vãn hỏi.

Chu Diễn Xuyên dời tầm mắt, nhìn sân thể dục xa xa chìm trong bóng đêm, điều chỉnh hơi thở vài lần mới trầm giọng đáp: “Chu Nguyên Huy là anh họ của anh, ngày anh ấy nhận được thư trúng tuyển đại học thì anh ấy tự sát.”

“Em biết. Nhưng anh ấy mất thì có liên quan gì đến anh?”

“… Có.”

Lâm Vãn cau mày, chợt choáng váng. Cô không thích nhìn vẻ mặt Chu Diễn Xuyên lúc này, anh đang cố hết sức đè nén áp lực, dường như chỉ một chữ cũng hết sức khó khăn để mở miệng nói ra. Nói cô bị sắc che mờ lý trí cũng được, hay nói sao cũng được, nhưng lúc này trực giác đầu tiên của cô là cô không tin Chu Diễn Xuyên hại Chu Nguyên Huy.

Cô đi tới bên ghế dài ngồi xuống, hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: “Nói em nghe, tại sao lại nói vậy?”

Chu Diễn Xuyên xoa xoa huyệt thái dương, cắn chặt môi dưới giữ tỉnh táo. Lý trí nhiều lần lặp đi lặp lại nói với anh, Lâm Vãn là bạn của Chu Nguyên Huy, mày cho là cô ấy biết bạn cô ấy bị mày hại chết còn có thể ở bên mày hay sao? Cô ấy thích mày nhiều tới mức nặng hơn cả mạng người sao. Mày còn chưa có thời gian nói chuyện với hai bác, mày vẫn còn đang sống cuộc đời mà mỗi năm vào tháng 7 thì bị đe dọa một lần, đừng để cô ấy bị liên lụy, cô ấy không nên đối mặt với những việc thế này.

Nhưng khi tầm mắt hai người giao nhau, những lời từ chối của anh nghẹn lại trong cổ họng.

Lâm Vãn ngồi trên ghế dài đợi nửa phút, cuối cùng Chu Diễn Xuyên đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.

Anh hơi khom lưng lại, khuỷu tay chống lên đầu gối, cúi đầu.

Nửa tiếng sau đó, trong sân trường không còn ai đi ngang qua lại.

Trời đất ôm lấy họ, tạo ra không gian không người quấy rầy, để họ có nơi mà kể về quá khứ đau thương bi thảm của mấy năm trước.

Mỗi câu Chu Diễn Xuyên nói, tim Lâm Vãn lại trùng xuống một phân. Khi cô nghe tới đoạn kết câu chuyện, trái tim cô tựa như bị trăm ngàn con kiến gặm nhấm, chua xót, đau đớn.

Hồi lâu sau, Lâm Vãn mở miệng, giọng run rẩy: “Nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn tin là mình hại chết anh ấy?”

Chu Diễn Xuyên không trực tiếp trả lời, chỉ lấy mu bàn tay chống lên trán, nói giọng khàn khàn: “Bác sĩ và bạn bè đều khuyên anh, nói không phải lỗi của anh, nhưng ai cũng có thể nghĩ vậy, chỉ bản thân anh là không thể.”

Bởi vì đó sẽ trở thành lời biện minh, bào chữa của một kẻ tội lỗi.

Lâm Vãn cúi đầu nhìn ngón tay anh dùng sức siết chặt tới mức trắng bệch, giọng bất giác nhẹ hẳn đi: “Em không quen anh từ trước, cho nên em không phán đoán. Đúng sai đều ở đó, anh nhận hay không nhận thì cũng không thể thay đổi được kết quả.”

Chu Diễn Xuyên bóp chặt cổ tay, thở dốc như những lời vừa rồi đã lấy đi hết sức lực của anh, làm anh trở nên vô cùng mệt mỏi.

“Nhưng mà em quen với Chu Nguyên Huy, có khi anh ấy cũng nhắc tới người trong nhà với em, chẳng qua là không nhắc tới anh, cho nên em nghĩ, anh thật sự là một phần áp lực của anh ấy.”

Lâm Vãn cũng khom lưng, tay khoanh lấy đầu gối, thương xót nhìn người đàn ông đau khổ tự trách mình ở bên cạnh, “Nhưng anh biết không? Mỗi khi anh ấy nhắc tới ba mẹ thì đều là những chuyện không hề vui vẻ.”

Chu Nguyên Huy sẽ không bao giờ nghĩ tới một ngày nào đó, cô bé đàn em thích chim chóc giống mình sẽ cùng người em họ ưu tú của mình quen biết. Anh coi Lâm Vãn như một người bạn thấu hiểu nhưng không thân thiết quá mức, có rất nhiều chuyện không thể kể với người quen, trước mặt cô lại không hề giấu diếm gì mà vô tư thể hiện.

Anh nói hồi tiểu học, có lần anh không đứng hạng nhất nên bị ba mẹ ném hết sách ngoại khóa của anh vô thùng rác.

Anh nói ba anh ở công ty thăng chức thành Phó tổng giám đốc, mẹ anh sẽ mỉa mai là ba anh vẫn thua xa người chú ở Yến Đô.

Anh nói mẹ anh muốn mua một căn biệt thự, ba anh khi đi xem thì gặp mấy người hàng xóm, ông ghét kiểu nhà giàu mới nổi như họ vì sợ bị người khác hiểu lầm là cũng cùng cấp như họ.

“Họ luôn đua đòi, so sánh với những người khác, so quyền thế, so gia cảnh, so con cái.”

Khi Chu Nguyên Huy nói những lời này, trong mắt anh hiện lên vẻ bất cần, giống như chỉ tùy tiện nói chuyện, “Cuộc sống này kéo dài thật mệt mỏi, sẽ sụp đổ sau một thời gian dài em biết không? Có khi anh mơ thấy bị họ nhét vào thùng đưa tới sàn đấu, mọi ưu điểm khuyết điểm đều bị trọng tài lấy thước ra mà cân đo đong đếm từng li.”

Lúc đó Lâm Vãn chỉ là cô nữ sinh ngây thơ chưa trưởng thành, cô sẽ thân thiện bày tỏ đồng cảm với Chu Nguyên Huy, sẽ nói với anh cách cải thiện tâm trạng, cùng anh nói những lời chỉ trích ba mẹ.

Nhưng mà cô làm nhiều như vậy, lại không hề hiểu được ý tứ sâu xa thật sự trong nội tâm Chu Nguyên Huy.

--- anh đang cầu cứu.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng trong cỏ sột soạt nho nhỏ.

Một lúc lâu, Chu Diễn Xuyên thở ra một hơi, lấy tay che mắt lại.

Lâm Vãn không đành lòng nhìn thấy anh như thế, cô vươn tay ôm cổ anh, kéo người đàn ông không hề phòng bị này xuống. Sau đó bịt kín tiếng thở dài đau khổ của anh bằng đôi môi đầy đặn mềm mại của mình.

“Đừng tự trách mình nữa, cục cưng.”