Khi Ánh Sao Run Rẩy

Chương 5: Ngôi sao thứ năm




Cô và Tông Dã nhìn nhau.

Cứ như thế vài giây, thậm chí không thể khống chế tốt biểu cảm.

Khương Sơ Nghi lập tức nắm chặt chiếc nĩa trên tay, vị cay từ cổ họng vọt thẳng xuống lục phủ ngũ tạng.

Khương Sơ Nghi che giấu uống một hớp nước, một lúc lâu sau, cô mới thong thả nói: "Thật ra tôi nhận ra anh."

Bữa tiệc quá ồn ào mà giọng cô lại nhẹ, Tông Dã không nghe rõ, cúi thấp đầu hỏi: "Hửm? Cái gì?"

Khương Sơ Nghi tăng âm lượng: "Tôi nói, từ lúc đầu tôi đã nhận ra anh."

Anh cười, giọng điệu ấm áp: "Vậy vì sao giả vờ không nhận ra tôi."
Khương Sơ Nghi nghẹn.

Anh thẳng thắn quá.

Còn vì sao nữa? Đương nhiên là vì thể hiện mình là người biết chuyện, quên đi một "cảnh tượng chơi bời" của anh mà cô đã cắt ngang.

Khương Sơ Nghi vắt óc suy nghĩ xem phải làm sao mới kết thúc cái đề tài này một cách vẻ vang.

"Đã sửa điện thoại chưa?"

Cô lập tức đáp: "Sửa rồi."

Tông Dã gật đầu, như đang tự hỏi gì đó: "Có thể cho tôi cách liên lạc được không?"

"Hai người dừng lại trước đã."

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang, Khương Sơ Nghi quay đầu lại.

Người gào to lên là đạo diễn thứ hai phụ trách quay phim.

Qua ba lần rượu, mặt phó đạo diễn đã đỏ ửng lên, nói đùa: "Châu đầu vào gần thế, đang thì thầm gì đấy?"

Tông Dã chống khuỷu tay lên bàn ăn, cúi đầu, làm ra vẻ đang lắng nghe. Nhìn từ một góc độ khác, người anh hơi nghiêng về hướng cô, hai người ghé vào một chỗ, tư thế vô cùng thân mật.

Ký Khải bị trêu chọc mãi, cuối cùng bây giờ mới tìm được một cái cớ, lập tức chuyển chiến trường qua đây, cười giễu cợt: "Tông Dã, có vẻ cậu nói chuyện nhập tâm quá rồi đó, người của phó đạo diễn gọi cậu hai lần rồi mà cũng không nghe thấy à?"

Mọi người đều cười, hình như anh cũng không ngại khi bị trêu chọc, hỏi: "Có lỗi quá, lúc nãy đang nói tới gì vậy?"

Tân Hà liếc nhìn Khương Sơ Nghi, gương mặt mỹ miều không chút biểu cảm, đôi môi đỏ hơi nhếch lên: "Không nói gì cả, hai người tiếp tục nói chuyện đi."

...

Cuối cùng chờ đến khi bữa tiệc kết thúc, đạo diễn uống say tới nỗi choáng váng được người ta đỡ về phòng. Khương Sơ Nghi ngồi tại chỗ xoa xoa bụng.

Lúc nãy lo suy nghĩ miên man, không chú ý mà ăn quá nhiều, bây giờ mới thấy hơi trướng...

Nhìn qua khóe mắt thấy người bên cạnh đã đứng lên, cô đứng dậy nhường chỗ để anh đi ra.

Bỗng nhiên, Khương Sơ Nghi gọi anh: "Này, đợi đã."

Tông Dã và cô mắt đối mắt: "Gọi tôi à?"

"Ừm."

Vương Than đứng bên cạnh, ánh mắt vi diệu quét lên người họ: "Sao thế, có cần tôi để tránh bị nghi ngờ không?"

"Không..."

Cô còn chưa thốt chữ "cần" ra thì Tông Dã đã nói: "Chờ tớ một lát."

Vương Than cười một tiếng, giọng điệu rất sâu xa: "Chờ cậu làm gì, tớ đi trước đây, nào dám quấy rầy ngài?"

Nhìn bóng lưng Vương Than rời đi, Khương Sơ Nghi cười: "Cũng không phải chuyện quan trọng gì đâu, thôi thì anh cứ đi với bạn anh trước đi."

"Cậu ta thích nói đùa, cô đừng để ý."

Khương Sơ Nghi nhấc tay lên, bình tĩnh nói: "Muốn thêm WeChat à, thế tôi thêm anh nhé."

Nét mặt Tông Dã có vẻ hơi giật mình.

Nhìn phản ứng này của anh, Khương Sơ Nghi chợt hơi nghi ngờ.

Mới nãy không phải anh chủ động muốn cách thức liên hệ hay sao, không lẽ do cô hiểu sai ý người ta rồi?

Cô mở miệng: "Không tiện à?"

"Không phải."

Tông Dã do dự: "Điện thoại tôi hết pin rồi, cô nhập số rồi tìm được không?"

"Được, anh đọc đi."

Anh đọc từng con số cho cô nghe.

Tông Dã nhìn ngón tay cô lướt trên bàn phím rồi dần dần nhìn lên. Màn hình chiếu ra ánh sáng yếu ớt rọi sáng nét mặt cô, khi cô gõ chữ, vẻ mặt rất chăm chú, có thể thấy rõ từng sợi mi.

Một lát sau, Khương Sơ Nghi đã ấn vào yêu cầu kết bạn. Cô cất điện thoại, chỉ chỉ bên cạnh: "Thế tôi đi trước nhé?"

"Ừm."

*

Khương Sơ Nghi đếm bước chân, đi dạo một vòng bên ngoài cho tiêu bớt. Trở lại phòng khách sạn, lúc tắm rửa, điện thoại đặt bên cạnh bồn tắm có một giọng hát cất lên.

Chạy hết một bài, điện thoại tự động nhảy tới bài tiếp theo.

.

Nghe thấy khúc dạo quen thuộc, giọng nữ trầm lắng mang theo vẻ buồn buồn. Khương Sơ Nghi hoàn hồn rồi nghĩ tới Tông Dã.

Cô đứng gội đầu, nhắm mắt lại để mặc dòng nước trôi xuống, cô thở dài.

Từ phòng tắm đi ra, cô lau khô người rồi thay áo ngủ, ủ rũ bò lên giường.

Bạn thân vượt đại dương gọi qua đây.

Trò chuyện một lát, bỗng Trần Ức hỏi cô: "Chuyện gì đấy, giọng mày nghe không ổn lắm cưng."

Khương Sơ Nghi ngáp một cái: "Đúng là tao hơi buồn ngủ."

"Phải không đấy?" Trần Ức nghi ngờ: "Thật sự không có chuyện gì à?"

Dòng suy nghĩ của Khương Sơ Nghi bay xa, hỏi một câu không đầu không đuôi: "Tiểu Ức, mày biết Tông Dã không."

"Hả?" Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng điệu Trần Ức nghe như đang bó tay: "Xin hỏi bạn đây, làm như mấy năm nay tao không lên mạng hay gì mà không biết anh ta?! Anh ta thì sao?"

"Không có gì, tao chỉ hỏi một chút thôi."

Trần Ức thúc giục: "Nhất định là có chuyện gì đó, nói nhanh."

"Thật sự không có gì đâu, hôm nay anh ta tìm tao thêm WeChat, à không đúng." Khương Sơ Nghi sửa lại: "Có lẽ là tao tìm anh ta để thêm WeChat."

"Mịa nó, mày khá đấy, nay có lòng cầu tiến thế?" Thật ra Trần Ức rất kinh ngạc: "Thêm chưa?"

"Thêm rồi."

Trần Ức nói một câu rất giật gân: "Đừng nói là anh ta có ý với cưng đó nha!"

Khương Sơ Nghi ngã lên giường, mệt mỏi nói: "Đừng có nói giỡn với tao."

"Ai nói giỡn với mày?" Trần Ức: "Mày tưởng WeChat của Tông Dã dễ thêm tới vậy à? Mày biết A Khiết không, cô em người Đài dẹo chảy nước ấy, bữa đêm mừng Trung Thu của đài Xoài có Tây Bạo tham gia đó, sau đó trong hậu trường cô ta xin số Tông Dã bị người ta từ chối."

"Mày hiểu lầm rồi, tao thêm WeChat của anh ta là muốn giải quyết một vài việc."

Trần Ức: "Mặt mũi mày cũng lớn quá à, còn muốn giải quyết công việc với Tông Dã đấy."

Khương Sơ Nghi bị nghẹn, hình như không có gì để phản bác, chỉ nói: "Mày ác quá rồi đó."

...

Cúp điện thoại, Khương Sơ Nghi chui vào ổ chăn, rảnh rỗi lướt điện thoại. Nhớ tới gì đó, cô vào danh sách bạn trên WeChat, phát hiện trên cùng có thêm một mục mới.

[Sep-2009: Tôi đã chấp nhận yêu cầu xác minh bạn bè của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.]

Khương Sơ Nghi thuận tay sửa lại ghi chú.

Khương Sơ Nghi: [Xin chào, thầy Tông *hoa hồng*]."

Tông Dã: [Gọi tôi là Tông Dã là được.]

Cô nghĩ ngợi một phen, gõ rồi sửa, cẩn thận gõ một đoạn nhỏ: [Lúc nãy trong bữa tiệc không tiện nói chuyện, có một số việc tôi phải giải thích với anh một chút, lúc ấy tôi giả vờ không biết anh nên có lẽ đã có tí hiểu lầm, dù gì lần đầu tiên gặp nhau đã lộn xộn như thế thì cũng không vui vẻ gì *che mặt*, hy vọng anh đừng để ý nhé.]

Tông Dã: "Hiểu lầm gì?"

Khương Sơ Nghi: [Ờm, cũng không có gì, dù sao tôi cũng không đi nói linh tinh gì đâu, anh yên tâm *bắt tay*]."

Đợi hai phút không có phản hồi, cô vừa chuẩn bị tắt điện thoại đi ngủ thì bên kia trả lời.

Tông Dã: [Có thể cô vẫn còn một vài hiểu lầm gì đó.]

Khương Sơ Nghi nhìn tin nhắn kia chăm chú, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào. Cô suy nghĩ rất lâu, chọn một cái meme gấu trúc phù hợp rồi gửi qua.

Khung thoại vẫn luôn hiện "Đối phương đang nhập..." Dừng lại, một lát sau.

Tông Dã: [Nghỉ ngơi sớm đi, lần sau nói tiếp.]

Khương Sơ Nghi: [Anh cũng vậy.]

Kết thúc cuộc trò chuyện.

*

Ngày hôm sau là chụp ảnh tạo hình cho bộ phim.

Bởi vì cô chỉ là vai phụ, phần diễn không nhiều, chỉ cần chụp với Phục Thành và Tông Dã là được.

Khương Sơ Nghi chuẩn bị tóc tai trang phục xong rồi được đưa lên địa điểm chụp. Đó là khoảng sân có một nửa hình vòng cung trên tầng ba.

Lúc cô đến, Tông Dã đang nói chuyện với một người phụ nữ, nhìn hai người có vẻ rất thân thiết.

Nhân viên công tác hạ giọng giới thiệu, người phụ nữ này tên là Phùng Đào, là người phụ trách buổi chụp ảnh hôm nay cho họ. Chị ấy là nhân viên có thâm niên tại IM, nhiếp ảnh gia riêng của Tây Bạo, đi theo bọn họ đã nhiều năm. Là một người rất thú vị, cũng không có vẻ gì là kiêu ngạo.

Khương Sơ Nghi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Phùng Đào mặc một chiếc váy thân cao xẻ tà màu đỏ mận, mái tóc gợn sóng, giày cao gót thanh mảnh, giơ tay nhấc chân đều quyến rũ.

Chị ấy nhìn thấy Khương Sơ Nghi đã tới, vươn tay gọi hô lên: "Chỉnh lại máy sấy và tấm hắt sáng, chúng ta bắt đầu làm việc!" wattpad_tichha_

Quá trình chụp ảnh xem như thuận lợi, Phục Thành và Tông Dã được chỉ dẫn diễn vài tư thế. Cô ngồi trên lan can, Phục Thành giơ hai tay ra, chống bên cạnh người cô.

"Tới! Chuẩn bị!" Phùng Đào tìm góc chụp vài bức: "Phục Thành cúi đầu, Sơ Nghi nâng cằm. Không đúng, hai đứa nhìn nhau đi, tới, một hai ba, chụp..."

Khương Sơ Nghi nghe theo chỉ dẫn, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy.

Sau đó, Phùng Đào khom người xem vài tấm ảnh vừa chụp trong máy tính, chị ấy nhíu mày rồi giãn ra, nói với họ: "Phục Thành, cậu lưu manh lên tí đi, đừng nhìn con gái người ta mà ngây thơ thế."

Chị ấy không kiêng kỵ thốt ra những lời ấy làm người khác cũng cười theo.

Phùng Đào thở dài, giơ bộ đàm lên: "Bầu không khí giữa hai đứa không có cảm giác gì cả, Sơ Nghi, ánh mắt em nhìn cậu ta đừng trực tiếp quá mức, phải ngượng ngùng chút, mê ly chút."

Khương Sơ Nghi cũng bị điểm danh, vội vàng đáp một tiếng.

Trước kia nhập diễn vẫn cần một khoảng thời gian nhập tâm, huống chi cô hoàn toàn không hề có kinh nghiệm chụp ảnh tạp chí. Ánh mắt có sự ngại ngùng mê ly của tình yêu... Nếu là có cử động còn dễ nói, trạng thái tĩnh, cô vẫn chưa trải qua việc tập luyện chuyên nghiệp.

Dù lúc trước từng chụp ảnh nhiều, nhưng vì còn nhỏ nên có thể châm chước về phương diện cảm xúc.

Đối diện Khương Sơ Nghi là gương mặt lạnh lùng của Phục Thành, cô còn đang hơi khó xử.

Điều chỉnh một hồi lâu, rồi thử chụp thêm vài tấm, Phùng Đào xem lại những tấm ảnh vừa chụp, thật sự cảm thấy vẫn thiếu một tí cảm xúc.

Trợ lý kiến nghị: "Hay là mình tìm chuyên viên trang điểm thêm má hồng cho cô Khương được không chị?"

"Không cần đâu."

Phùng Đào đi lên, nói một cách dịu dàng: "Cưng à, chúng ta tâm sự chút nhé?"

Khương Sơ Nghi không ngờ chị ấy đi lại chỗ cô, giọng cô áy náy: "Em có lỗi quá, để em cố tìm lại trạng thái."

"Không sao đâu, em đừng khẩn trương, xem như chúng ta đang nghỉ giải lao đi." Phùng Đào nhìn cô: "Trái lại định lực* của em rất mạnh mẽ đấy, nhìn trai đẹp mà chẳng động lòng tí nào."

*Giải thích: Định lực là khả năng vững chãi, kiên cố và không để "Tâm" bị xoay chuyển trước bất cứ sự tác động nào của ngoại cảnh.

Nói xong, chị ấy nhìn Phục Thành, cậu ta đang ôm tay dựa một bên. Phùng Đào thở dài.

Thôi, cũng không thể trách cô bé này, mỗi ngày đều túm trúng mấy cái mặt thối kiêu ngạo, ai nhìn mà còn cảm giác cho được.

Phùng Đào nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Khương Sơ Nghi, nghiền ngẫm: "Làm thế nào mới khiến tim em đập loạn nhịp đây."

Khương Sơ Nghi nghiêm túc đề nghị: "Thôi thì em đi chạy hai vòng nhé chị?"

"Cũng không cần phiền phức vậy đâu." Phùng Đào vuốt cằm: "Mười giây, chị sẽ làm em đỏ mặt."

Khương Sơ Nghi nửa tin nửa ngờ: "Mười giây hả chị?"

"Chị đổi người khác." Phùng Đào chỉ chỉ Tông Dã đang uống nước: "Em thấy cậu ta thế nào?"

Khương Sơ Nghi: "..."

"Cậu ta có một chiêu, chắc chắn có thể làm con gái đỏ mặt trong vòng mười giây. Bách phát bách trúng, chưa từng thất bại."

Tông Dã đóng nắp chai nước suối lại, hình như muốn nói gì đó nhưng đã bị Phùng Đào cắt ngang. Chị ấy liếc mắt, thầm cảnh cáo: "Này, đây là công việc, cậu kính nghiệp xíu đi."

Nhìn hai người họ đánh đố nhau, Khương Sơ Nghi nghiêng đầu hỏi Phùng Đào: "Chiêu nào vậy ạ?"

Phùng Đào xác nhận lại một lần: "Em thật sự muốn thử hả?"

Khương Sơ Nghi hoang mang: "Dạ?"

Phùng Đào hưng phấn hét lớn: "Tông Dã, cởi quần áo!"

Bất thình lình, Khương Sơ Nghi nghi ngờ mình bị ù tai.

Dứt lời, cô thấy Tông Dã nhìn về phía cô.

Khương Sơ Nghi im bặt.

Hai người nhìn nhau chăm chú, cô im re như bị ma xui quỷ khiến.

Vài giây sau, anh cười cười, phối hợp mà giơ tay lên, đặt tay lên chỗ nút áo sơ mi. Ở khoảng cách gần, Khương Sơ Nghi cứ trơ mắt nhìn, anh thong thả cởi bỏ một nút, hai nút, ba nút...

Tông Dã không đeo cà vạt, chiếc áo sơ mi trắng nghiêm chỉnh được nhét thẳng thớm trong chiếc quần tây đen, vòng eo thon gầy, có vẻ cấm dục mà lại tinh tế. Nhưng bây giờ, theo động tác của từng ngón tay, từ yết hầu, đến xương quai xanh, cho đến ngực, cổ áo dần dần mở rộng ra.

Cô nhìn không chớp mắt, dõi theo nốt ruồi son nằm bên gáy anh.

Anh dừng tay, quay đầu hỏi Phùng Đào: "Được chưa ch?"

Toàn khu vực im ắng đến lạ kỳ.

Khương Sơ Nghi mím môi, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ, tâm trạng hơi phức tạp.

Tông Dã này quá là...

Dựa theo lời của Cao Nịnh, nếu thanh niên này chưa từng có ba mươi cô bạn gái thì chẳng thể nào cợt nhả tới vậy được.

Đây đâu chỉ làm người ta đỏ mặt, đây đã đạt tới trình độ con kiến ven đường nhìn cũng ngại ngùng.

Phùng Đào cười ôm bụng, tay lau nước mắt: "Tông Dã, chuyện gì xảy ra với cậu vậy, sức quyến rũ mất đi hiệu lực rồi à? Cậu dừng lại làm gì, đã nói là mười giây, cậu nhìn con bé có giống đang ngại ngùng không?"

Tông Dã tỉnh bơ ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt cô. Đôi mắt anh trời sinh đã đào hoa, đuôi mắt hẹp dài, mi mắt nhếch lên, nhìn ai cũng đa tình. Nhất là lúc quần áo trên người không chỉnh tề, dịu dàng mà hư hỏng, rất không đứng đắn, rất dễ phạm tội.

Khương Sơ Nghi ho nhẹ một tiếng, dẫn đầu nhìn sang chỗ khác. Một nhân vật tàng hình như cô có tài đức gì mà có thể làm Tông Dã tự biểu diễn loại tiết mục hạn chế này thế.

Tông Dã đánh giá cô một phen: "Nhìn cô ấy thì có vẻ như không có việc gì?"

Khương Sơ Nghi thoáng nhìn thấy yết hầu của anh khẽ di chuyển, dường như là đang cười nhẹ, âm cuối quyến rũ một cách tự nhiên vốn có.

Anh thở dài, hơi bất đắc dĩ: "Có điều em sắp đỏ mặt rồi."