Khi Anh Nhìn Em

Chương 2




Cố Sơ Tình không nhận ra ánh sáng kia đột nhiên biến mất, khi đó sự chú ý của cô đều dồn vào cuộc nói chuyện của hai người ở phía sau.

Bầu không khí giữa hai người phía sau đông cứng lại trong giây lát, Trình Thiên Chu thẳng thắn quá khiến nữ sinh bên cạnh tỏ ra hơi lúng túng.

Cố Sơ Tình vốn ôm hy vọng rồi cũng tan thành mây khói trong chốc lát, anh thậm chí còn không nhớ chị gái kia thì sao có thể nhớ mình?

" Em lại quên tên chị rồi! " Nữ sinh giả vờ tức giận, cau mặt đánh nhẹ vào cánh tay Trình Thiên Chu.

Động tác này vô thức dường như khiến quan hệ giữa hai người trở nên quen thuộc.

Nhưng Trình Thiên Chu chỉ nói " Xin lỗi " mà không chút cảm xúc nào, rồi kéo xa khoảng cách giữa hai người ra.

" Chị là Thẩm San San, không cho phép quên nữa! " Thẩm San San đưa tay ra với Trình Thiên Chu, lộ ra nụ cười đoan trang, lông mày cong lên giống như hồ ly nhỏ tinh quái.

Cánh tay buông thõng trước mặt Trình Thiên Chu cứng lại vài giây.

Cuối cùng, Trình Thiên Chu giơ tay nhẹ nhàng cầm lên, trong lồng ngực phát ra tiếng rất thấp " Ừ ".

Chỉ là một động tác rất đơn giản nhưng gây ra sự xôn xao không hề nhỏ dưới sân khấu.

" Mẹ nó mẹ nó, tại sao Trình Thiên Chu và Thẩm San San lớp 11 lại nắm tay nhau? " Tất cả mọi người đều nheo mắt nhìn về phía bục như thể bị cận.

" Hai người này có tướng phu thê thật. "

" Hơn nữa còn đều là hạng nhất khối, trai tài gái sắc, tớ nghe nói nhà Thẩm San San rất giàu. "

Cố Sơ Tình không muốn nghe hai người sau lưng nói chuyện với nhau nữa, cô lấy lại tinh thần rồi mới nhận ra nhiệt độ sau đầu đã giảm. Cô ngước mắt nhìn lên trên, bị ánh nắng của mặt trời rực rỡ chiếu vào liền nhắm mắt lại.

Vậy, ánh nắng đâu?

Cô không hiểu nghiêng đầu về sau nhìn một cái, Trình Thiên Chu và Thẩm San San đã không nói gì thêm nữa, có lẽ Trầm San San cảm thấy nói chuyện phiếm với người hủy diệt cuộc trò chuyện này quá mệt mỏi.

Trình Thiên Chu đứng rất gần với Cố Sơ Tình, cô quay đầu, tầm mắt chỉ có thể thấy vị trí yết hầu có Trình Thiên Chu, cổ áo được đóng kín lại, cổ anh trắng nõn lại thon dài. Đường quai hàm sạch sẽ thon gọn, góc cạnh sắc bén, hơi ngước đầu. Ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Từ Cao trên bục cảm xúc mạnh mẽ dâng trào ra khắp nơi.

Cố Sơ Tình hơi ngẩng đầu lên, Trình Thiên Chu đứng ngược nắng, ánh sáng tạo một vầng sáng cho tóc anh, màu vàng ấm áp, nhìn khá dễ thương.

Anh vừa đứng đây sao? Anh vẫn luôn cách mình gần như vậy sao?

Cố Sơ Tình đang suy nghĩ lan man, yết hầu của Trình Thiên Chu đột nhiên lăn lên lăn xuống, nhàn nhạt nói ra một câu: " Nhìn đủ chưa? "

Anh vẫn duy trì tư thế hơi ngước đầu lên nhìn cũ nhưng lại rũ mí mắt xuống đối diện với vẻ mặt hoảng hốt của Cố Sơ Tình. Cô giống như nai con bị thợ săn phát hiện vậy, nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, suýt thì vẹo cổ.

" Tớ tớ tớ không phải đang nhìn cậu, tớ đang nhìn mây. " Cố Sơ Tình hơi nói lắp vì lo sợ, tùy ý lấy bừa lý do cho qua.

Cô không thể bị Trình Thiên Chu phát hiện cô đang nhìn anh.

Dưới bục bàn tán xôn xao, cảm xúc trên bục thì mãnh liệt, không ai chú ý tới sự bối rối của Cố Sơ Tình ở góc này và nụ cười tinh nghịch của Trình Thiên Chu ở sau lưng cô.

Anh ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời không một gợn mây.

Cố Sơ Tình súyt đóng đinh xuống đất, rồi nghe thấy giọng không âm điệu nào truyền tới từ đằng sau: " Đẹp mắt không. "

Cô nặng nề gật đầu hai cái: " Đẹp mắt. "

Trình Thiên Chu bình tĩnh nhếch khóe miệng, hơi nhướng mày, lưng cong chút, sát gần vào bên tai Cố Sơ Tình, lúc mở miệng thì thu lại nụ cười: " Đẹp cỡ nào? "

Cố Sơ Tình bị tiếng gần trong gang tấc làm sợ, mùi bột giặt mát lạnh quen thuộc truyền đến từ phía sau. Cố Sơ Tình choáng váng đầu căng ra, cô cúi thấp đầu hơn, giọng nghèn nghẹn nói: " Chính là... Rất đẹp. "

Cô đang nói nhảm gì vậy???? Đẹp và đẹp mắt khác nhau sao?

Cũng may Trình Thiên Chu không tiếp tục hỏi nữa, anh thẳng người lên,

kéo dài khoảng cách giữa hai người, ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ một chút rồi nhàn nhạt nói " ừ " một tiếng.

Cố Sơ Tình hiểu rất rõ Trình Thiên Chu, thế nên chỉ một cái " ừ " của anh cũng khiến cô có thể đọc được tâm trạng của anh.

Có lẽ tâm trạng anh hôm nay cũng không tệ lắm?

Cố Sơ Tình vẫn cúi đầu như cũ, suy nghĩ hỗn loạn dâng trào, đột nhiên nhìn thấy bóng người được phác họa rõ trên mặt đất đang nghiêng nghiêng sang trái. Một cái cao, một cái ngắn, cái cao là của Trình Thiên Chu, cái ngắn là của Cố Sơ Tình.

Tầm nhìn của cô rất nhanh bị cái bóng cướp đi, khoảng cách giữa hai người rất gần, khoảng cách giữa cái bóng cũng rất gần, trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ nực cười.

Nếu như chỉ nhìn vào cái bóng thì thấy Trình Thiên Chu đang nghiêng lại đây.

Cố Sơ Tình không nhịn được muốn cười, nhưng trong đầu lại chỉ lặp đi lặp lại câu nói này, cảm thấy rất vô lý. Thiên chi kiêu tử như Trình Thiên Chu mà lại đến gần một cô gái bình thường và đơn giản, cố gắng hết sức để được đứng cạnh anh.

Ha ha ha ha ha. Không thể nào.

Nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không vi phạm pháp luật.

Cố Sơ Tình kìm nén một lúc lâu nhưng vẫn không nhịn được, cô đưa tay ra để bóng tay mình lặng lẽ dịch đến chỗ bóng Trình Thiên Chu, sờ bóng anh một cái cũng không tính là phạm pháp đâu nhỉ.

3cm, 2cm, 1cm...

Chỉ thiếu chút nữa thôi Cố Sơ Tình đã có thể chạm tới Trình Thiên Chu rồi, không, là chạm vào bóng của Trình Thiên Chu.

Cố Sơ Tình nín thở theo bản năng, cô thật sự cảm thấy hơi lo lắng, chỉ là chạm bóng chút thôi cũng khiến cô cảm thấy giống như đang làm chuyện gì xấu vậy, sợ bị người khác phát hiện, phát hiện mình có những bí mật và tâm tư không đơn thuần.

Cuối cùng cách 1 mm, sau lưng Cố Sơ Tình đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Mà người thẳng tắp từ đầu đến cuối không hề nhúc nhích kia dường như đang phối hợp với bóng Cố Sơ Tình, đột nhiên nhích lại gần bóng của Cố Sơ Tình, bao phủ lên cả bóng của cô.

Cố Sơ TÌnh nhìn thấy bóng đột nhiên tỉnh lại, suýt thì kêu lên.

Cánh tay bị người phía sau vỗ nhẹ hai cái, Cố Sơ Tình nhanh chóng quay đầu lại, giữa vẻ hoảng sợ mang theo chút chột dạ. Chỉ thấy Trình Thiên Chu hất cằm về phía sân khấu, giọng đều đều nói ra hai chữ: " Đi. "

Cố Sơ Tình chuyển đầu qua mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt của hơn một nghìn người dưới sân khấu đều đổ dồn về phía cô, người trao giải trên sân khấu cũng đang chờ cô lên. Nhưng điều khiến Cố Sơ Tình cảm thấy không tự nhiên là tầm mắt nóng rực phía sau lưng kia.

Có lẽ căn bản Trình Thiên Chu không hề nhìn cô, nhưng Cố Sơ Tình vẫn lo lắng.

Cô hít sâu một hơi, siết chặt tay đổ mồ hôi rồi nhắm mắt đi lên sân khấu. Nhạc trao giải vang lên rất to, cô bước theo nhịp trống, từng bước tiến về phía sân khấu mà cô hằng mong ước.

Gió thổi qua, không khí bớt ngột ngạt hơn.

Trình Thiên Chu uể oải bước đi, trên người luôn lộ ra vẻ mệt mỏi, anh đi phía sau Cố Sơ Thanh. Hơi cáu kỉnh vì phải đứng trong trời nắng lâu như vậy mới được gọi ra.

Cố Sơ Tình thì ngược lại, cô rất coi trọng việc nhận giải này đến mức mà đầu óc vì lo quá nên trở nên trống rỗng, tiếng nhạc bên tai giống như được khuếch đại lên nhiều lần. Tầm mắt của mọi người dưới sân khấu tụ lại, khiến Cố Sơ Tình thêm cảm giác luống cuống và đè ép.

Cô thậm chí còn nhớ nhầm có bao nhiêu bậc thang.

Điều khó có thể xảy ra nhất đã xảy ra.

Chân cô vấp phải bậc thang, người ngã nháo về phía trước, thời gian dường như đóng băng lại trong chớp mắt. Động tác cô ngã xuống cũng thành động tác chậm lại. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô đã bị lấy roi đánh xác chết * hết lần này đến lần khác.

* Tiếng lóng trên internet, mọi người đào ra những dự đoán thất bại, nội dung không phù hợp hoặc tin đồn và sau đó lặp đi lặp lại những lời chế giễu và chỉ trích ( wiki).

Cô thậm chí còn không có thời gian để kêu lên.

Hẳn cô sẽ không còn mặt mũi mà ở lại trường này. Thật sự là... Quá mất mặt.

Một loạt cảnh sẽ hiện ra trước mắt người đang gặp nạn, Cố Sơ Tình dường như thấy mình bị bạn học cười nhạo, co ro trong một góc và sống cuộc sống cấp ba tầm thường trong ba năm. Cuối cùng lấy hết can đảm lên tiếng chào với Trình Thiên Chu, sau đó Trình Thiên Chu nói " Cậu chính là người ngã rất xấu hổ * trên sân khấu nhận thưởng ha ha ha ha. "

* Gốc: 摔了个狗啃泥的.

Cuộc sống trôi thật nhanh.

Cố Sơ Tình tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nhanh chóng giơ tay lên chống trước người mình, chờ đợi sự tiếp xúc thân thiết với mặt đất như dự đoán.

Nửa đời qua đi.

Tại sao cô còn chưa rơi xuống đất nhỉ.

" Cậu đây là? Đi lên sân khẩu biểu diễn? " Sau lưng truyền tới âm thanh trầm thấp lười biếng, kéo Cố Sơ Tình trở lại từ sự tuyệt vọng.

Trình Thiên Chu dùng một tay giữ cổ áo phía sau của Cố Sơ Tình, giống như ôm một con mèo con, tùy ý lại tự nhiên. Anh nhẹ nhàng kéo về sau một cái, giúp cô lấy lại trọng tâm.

Anh buông lỏng tay rồi rũ xuống bên người, lại khôi phục tư thái vốn có, tiện tay nhận lấy hai tờ giấy chứng nhận giáo viên đưa tới, đưa giấy chứng nhận viết tên Cố Sơ Tình tới trước mặt cô.

Đôi tay gầy gò mà quen thuộc kia nằm ngang trước mặt cô, giấy chứng nhận màu đỏ thẫm càng làm nổi bật ngón tay rõ ràng mà trắng nõn của anh, móng tay được cắt ngắn gọn gàng. Chỗ đốt ngón tay lờ mờ hiện lên chút hồng hào tự nhiên.

Không hiểu sao, trong đầu Cố Sơ Tình đột nhiên hiện ra khoảnh khắc được đôi tay này bắt lấy tối hôm qua, gò má trắng nõn lập tức đỏ bừng.

" Không muốn? " Trình Thiên Chu đợi lúc lâu, hơi mất kiên nhẫn hỏi một câu.

Cố Sơ Tình chợt hoàn hồn lại, nhanh chóng nhận giấy chứng nhận từ trong tay anh: " Muốn. "

Dĩ nhiên muốn.

Có trời mới biết cô đã nỗ lực như thế nào để giành được giải thưởng tiến bộ nhất này.

Trước kia Trình Thiên Chu lần nào cũng đứng nhất, cho nên giải thưởng này dường như gắn cố định cho một người đoạt giải.

Kể từ lần thứ hai Trình Thiên Chu nhận thưởng trên sân khấu, điểm trung bình của khối đột nhiên tăng 3 điểm. Sở dĩ tất cả nữ sinh muốn giành giải tiến bộ nhất là vì có thể nhận giải cùng với Trình Thiên Chu, chụp ảnh cùng nhau dán vào bảng vinh danh học tập chăm chỉ.

Nhiều đến mức lớp của họ đã trở thành lớp học tốt nhất trong lịch sử của Bắc Xuyên Nhất Trung.

Cố Sơ Tình đã thầm hạ quyết tâm phải nắm bắt cơ hội này.

Mỗi lần muốn bỏ cuộc lúc học đêm thì trong đầu cô lại nghĩ đến ngày này, cô sóng vai với Trình Thiên Chu đứng trên sân khấu nhận thưởng, khoảng cách hai người rất gần, tầm mắt mọi người dưới sân khấu cũng tập trung lại đây. Sau đó " rắc rắc " một tiếng, máy ảnh ghi lại khoảng khắc này, ảnh chụp chung của cô và Trình Thiên Chu được vào vào bảng vinh danh, trong ít nhất 3 tháng.

Nói cách khác, trong 3 tháng đó tất cả mọi người đều có thể người đứng bên người Trình Thiên Chu là cô.

Tưởng tượng, tưởng tượng, ngày này sẽ đến.

Ánh đèn chiếu sáng người, Cố Sơ Tình cố gắng mở to hai mắt, nhìn nhiếp ảnh gia dưới sân khấu mang theo một chiếc máy ảnh trông rất chuyên nghiệp đang ngồi xổm trên mặt đất tìm một vị trí thích hợp.

" Hai người đứng gần chút. " Người chụp ảnh hô về phía sân khấu.

Hai người trên sân khấu đồng thời tiến một bước, vai vô tình va vào nhau, hai người lại hiểu rõ không cần nói ra cùng lùi một bước nhỏ.

Người chụp ảnh hô: " Được, đừng di chuyển nhé. "

Cố Sơ Tình nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Trình Thiên Chu, cô nhịn một chút kiềm chế sự rung động này, nhỡ bị bắt và phát hiện suy nghĩ của cô thì không được.

" Rắc rắc " một tiếng, hình ảnh được chụp lại.

Tấm hình này sẽ nằm trên bảng vinh danh trong ba tháng, từ giữa hè đến đầu thu.

Luôn có rất nhiều người tụ tập trước bảng vinh danh, bất kể thời gian nào. Rất nhiều nữ sinh chỉ vì có thể nhìn thấy Trình Thiên Chu liền chen qua xem ngay khi hết giờ, ở trước hình ríu ra ríu rít, hoặc hâm mộ hoặc than phiền.

Lúc Cố Sơ Tình đi ngang qua đây chưa từng dám dừng lại xem kĩ, thật kỳ lạ khi cô đứng trước bức ảnh của chính mình và nhìn chằm chằm vào nó.

Từ khi bức ảnh được treo lên cho đến khi nó được gỡ xuống, Cố Sơ Tình chỉ nhìn nó từ xa một lần.

Cho nên có lẽ cô vĩnh viễn cũng không phát hiện ra đôi mắt ôn nhu của Trình Thiên Chu trong hình nhìn xuống, lông mi như lông chi rũ xuống, anh tùy ý đặt tờ giấy chứng nhận trước mặt, dáng người cao dong dỏng, bờ vai thẳng, tự tin và kiêu ngạo. Mà nữ sinh bên người vì xấu hổ mà má ửng đỏ, đôi mắt trong veo sáng ngời.

Mà tầm mắt anh dừng trên người cô.