Ban công tầng hai.
Dương Linh bưng một tách trà nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Dương Minh: "Anh Hai uống đi, mẹ bảo em bưng lên cho anh đó."
"Ngồi xuống đi, anh có chuyện muốn nói."
"Ồ, được thôi." Cô nàng nói xong thản nhiên ngồi xuống đối diện anh trai mình.
Dương Minh cũng không vội vàng, anh đảo mắt nhìn cô em gái nhà mình, trong đầu như đang suy tính một chuyện gì đó khá phức tạp.
"Chuyện du học của em.." Anh chàng ngừng lại uống một ngụm trà không nhanh không chậm nói tiếp: "Em sang Pháp du học hai năm, sau khi trở về thì vào Hải Đăng Travel làm việc thay anh."
Dương Linh có chút ngạc nhiên: "Thay anh? Là sao?"
"Em là người duy nhất biết rõ lý do anh đến Hải Đăng Travel làm việc. Đợi khi An Di thuộc về anh, anh sẽ cùng cô ấy ra ngoài thành lập công ty riêng. Đến lúc đó, em sẽ thay thế vị trí của anh ở Hải Đăng Travel."
Anh vào Hải Đăng Travel làm việc là vì muốn tiếp cận cô, nếu cô đã thuộc về anh, anh cũng không còn lý do gì để ở lại.
Nghe đến đây, Dương Linh hơi nhíu mày, bản thân như vừa nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười.
"Cô gái đó có xứng đáng để anh làm như vậy? Thậm chí tới bây giờ cô ta còn không biết anh là ai."
Anh Hai của cô trước giờ làm gì cũng có nguyên tắc và kế hoạch rõ ràng. Nói cách khác một khi anh ấy đã quyết định làm chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng lần này lại khác, chuyện tình cảm nhất định phải xuất phát từ hai phía, nếu đối phương không có tình cảm dù cho anh ấy có tính toán như thần, kế hoạch cũng xem như thất bại.
Ban đầu cô chỉ ngỏ ý muốn giúp anh ấy, cô tưởng anh ấy chỉ muốn vui đùa một chút để thử thách bản thân, nhưng cô không ngờ tới, anh ấy lại đặt nhiều tâm huyết như thế.
Dương Minh không hài lòng trừng mắt nhìn em gái: "Em đừng nói xứng đáng hay không ở đây. Quan trọng là anh yêu cô ấy. Anh nhất định phải có được cô ấy."
"Yêu? Anh gặp cô ta được mấy lần mà nói mình yêu? Mà cứ cho là anh yêu thật đi, em hỏi anh nếu đến cuối cùng, cô ta không đáp lại thì anh tính làm sao?"
"Sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra." Dương Minh dứt khoát phủ định: "Anh chắc chắn.. cô ấy sẽ yêu anh."
"Ha.. Anh Hai à, anh chưa yêu bao giờ nên không biết, trong tình yêu không có gì là chắc chắn cả." Dương Linh bật cười ra tiếng.
Cô cảm thấy ông anh trai này của cô cũng quá tự phụ đi. Huống hồ hai mươi bảy năm cuộc đời anh ấy chưa một lần yêu đương với con gái, giờ lại tỏ ra chắc chắn như vậy.. Lừa cô sao?
Mẹ của cô còn đang lo lắng anh ấy là "gay" cơ đấy.
Dương Minh híp hai mắt nhìn Dương Linh lời nói cũng mang theo vài phần ý vị: "Bởi vì cái suy nghĩ đó của em mà đến bây giờ Hoàng Đăng vẫn chưa mở lòng ra được đấy."
"Anh.."
"Anh nói sai? Em gái à! Ba chúng ta gần gũi nhau từ nhỏ, em tưởng ba cái trò mèo chuột em làm ra có thể qua mắt được anh sao? Anh đã cố tình im lặng để em tự làm chủ tình cảm của mình." Nói đến đây, Dương Minh hơi ngừng lại khinh thường nhếch miệng cười: "Nhưng xem ra.. em thất bại rồi.
Thấy anh trai không chút nể tình liền thẳng thắn đâm mình một nhát, Dương Linh ấm ức không thôi mở miệng:
" Vậy anh bảo em phải làm sao? Em học chuyên ngành du lịch không phải là muốn vào Hải Đăng Travel làm sao? Giờ em quyết định đi du học cũng không phải là muốn giúp anh ấy sao? Mặc dù em biết anh ấy không thích nghe theo sự sắp đặt của bác Hoàng Hải, nhưng dù muốn hay không anh ấy vẫn phải vào công ty làm việc không đúng sao? "
Dương Minh thở dài nhìn em gái mình như đang nhìn một đứa ngốc.
Hây.. Thật là chẳng có chút tiền đồ nào.
" Vậy là em chưa cập nhật thông tin rồi. "Dương Minh sâu xa mở miệng.
" Ý anh là sao? "
" Em vẫn chưa biết chuyện ông Hoàng Hải đã đồng ý cho Hoàng Đăng đi theo con đường hội họa sao? "
" Anh nói gì cơ? Sao có thể? "Dương Linh như không tin được vào tai mình, khuôn mặt xinh đẹp dường như cũng có chút vặn vẹo khó coi.
Cô dành cả tuổi trẻ để yêu anh ấy.
Cô dành cả thanh xuân để đi phía sau anh ấy.
Cô cố gắng nhiều như thế..
Đến bây giờ cô nhận lại được gì?
Dương Minh cũng không ngại lời thật mất lòng, anh tiếp tục tung ra một đòn chí mạng:" Đương nhiên có thể. Chính vì thế, em càng phải đi du học. Sau khi trở về chắc chắn phải vào Hải Đăng Travel làm việc, trở thành cánh tay đắc lực bên cạnh ông Hoàng Hải. Một khi em đã chiếm được cảm tình của hai vị trưởng bối trong nhà cộng với mối quan hệ thân thiết của hai gia đình chúng ta.. Em nói xem, chuyện tình cảm giữa em và Hoàng Đăng.. xem ra là số mệnh rồi.
Ngừng một chút quan sát phản ứng của em gái, Dương Minh nhàn nhã nói tiếp: "Anh sẽ trả lại món nợ lần trước em giúp anh."
Dương Linh: "Bằng cách nào?"
"Cuối tuần này, Hoàng Đăng sẽ sang Pháp theo đuổi đam mê hội họa của cậu ta. Vì thế, anh cũng sẽ thu xếp cho em sang Pháp du học càng sớm càng tốt. Sang bên đó chắc em biết mình nên làm gì rồi chứ. Anh đơn giản chỉ tạo ra cơ hội giúp em, còn bản thân em có biết nắm bắt nó hay không.. cái đó phải dựa vào bản lĩnh của em rồi."
Tư tưởng của Dương Linh như được anh trai khai sáng, cô siết chặt hai nắm tay, ẩn sâu bên trong đôi mắt sáng rực kia là sự quyết tâm không hề che giấu.
"Được. Em hiểu rồi. Cảm ơn anh Hai đã giúp đỡ."
"Không cần cảm ơn anh. Em nên biết một điều.. nếu lần này em vẫn không giành được trái tim của Hoàng Đăng.. tốt nhất em nên từ bỏ cậu ấy đi."
Dương Minh nhìn em gái nụ cười nơi khóe miệng càng thêm quỷ dị.
Em gái à em gái, nếu em không giành được trái tim của Hoàng Đăng, rất có thể cậu ấy sẽ chính tay cướp mất người phụ nữ của anh. 𝒯𝗋uyện cop 𝘁ừ 𝘁𝗋ang ﹍ 𝘁𝗋ùm𝘁𝗋u yện.VN ﹍
* * *
Trong một căn phòng khách rộng lớn.
Giọng nói vừa hốt hoảng vừa kích động của Hoàng Đăng vô tình phá vỡ bầu không khí im lặng vốn có nơi đây.
"Ba nói sao? Cuối tuần này? Sao lại gấp đến như vậy?" Hoàng Đăng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi, khuôn mặt cà lơ phất phơ lần đầu tiên hiện lên đôi nét hoang mang cực độ.
Bà Thái Châu ngồi bên cạnh cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên, vô cùng khó hiểu nhìn về phía chồng mình: "Đúng rồi đó mình. Sao lại gập đến như vậy? Con nó cũng phải cần thời gian để chuẩn bị chứ."
Trái ngược với phản ứng của vợ và con trai, gương mặt lãnh đạm bình tĩnh của ông Hoàng Hải vẫn không chút ảnh hưởng:
"Con đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, còn muốn chần chừ đến bao giờ. Với lại, đây cũng đâu phải lần đầu tiên con ra nước ngoài du học. Tất cả mọi thứ ba đã lo liệu ổn thỏa, con chỉ việc thu xếp đồ đạc cá nhân và ra sân bay đúng giờ là được."
Hoàng Đăng im lặng cúi đầu.
Ba anh nói đúng, anh đã lãng phí mất thời khắc mấu chốt của bản thân, giờ là lúc phải chạy nước rút.
Với lại lần này, tuy anh ra nước ngoài là nghe theo sự sắp xếp của ba nhưng trái ngược hoàn toàn với những lần trước.
Lần này anh đi là để theo đuổi đam mê của chính bản thân mình.
Anh không có lý do gì để từ chối.
Cuối cùng, như đã đưa ra quyết định, Hoàng Đăng ngẩng đầu lên dùng đôi mắt vô cùng kiên định dứt khoát lên tiếng:
"Con đã rõ. Con sẽ thu xếp mọi thứ thật tốt trước ngày lên máy bay."
"Tốt!" Ông Hoàng Hải hài lòng gật đầu: "Có như thế mới là con trai của ta chứ. Quyết đoán, tự tin mới xứng đáng đạt được thành công."
"Dạ, con sẽ không khiến ba thất vọng. Hãy tin con một lần."
Nhìn thấy sự kiên định trong mắt con trai, bà Thái Châu không khỏi lo lắng bất an: "Thật không hiểu nổi hai cha con các người. Thời gian gấp quá, ngày mai con với mẹ đi mua ít đồ. Khí hậu ở bên đó không giống ở Việt Nam mà bản thân con lại dễ bị cảm lạnh nữa."
Ông Hoàng Hải có chút bất lực mở miệng phàn nàn: "Nó bao nhiêu tuổi rồi? Mình lo cho nó riết nên đến bây giờ nó mới chưa trưởng thành được đó."
"Con trai của tôi dù nó có trưởng thành như thế nào thì nó vẫn mãi là con trai tôi. Khi nào tôi còn sống tôi sẽ còn lo cho nó đấy."
"Mình.."
"Thôi thôi được rồi." Hoàng Đăng nhanh chóng chen ngang: "Con không muốn vì con mà ba mẹ cãi nhau đâu. Con biết mẹ thương con nhất, trong lòng con mẹ cũng là người tuyệt vời nhất. Nên mẹ đừng giận nữa nha, ngày mai con sẽ chở mẹ đi mua đồ, mua hết tất cả những thứ mà mẹ muốn. Được không mẹ?"
Bà Thái Châu trực tiếp bỏ qua người chồng nào đó, hướng cậu con trai quý tử gật gật đầu: "Được, mình cứ làm vậy đi, mặc kệ ba con."
"Đúng rồi, trong cái nhà này, chỉ có hai mẹ con mấy người là yêu thương nhau. Còn tôi lúc nào cũng là kẻ đối nghịch đúng chứ." Ông Hoàng Hải nói một câu trách móc sau đó trực tiếp đứng dậy rời đi.
Hây.. Con hư tại mẹ, ông bà ta nói chẳng sai tẹo nào.