Đồng hồ đã điểm hơn 5 giờ chiều.
Phó phòng Kim Thư nhìn quanh phòng một lượt, có một vài người đã tan việc về nhà. Lúc này, chị ta bước tới vị trí của An Di vui vẻ mở miệng:
"Ngày đầu đi làm đừng cố quá sức. Về nhà thôi nào."
"Dạ em biết rồi." An Di mỉm cười đáp: "Em ở một mình nên về trễ chút xíu cũng không sao. Em định xem xong tập tài liệu chị đưa cho em rồi mới về. Cũng sắp xong rồi ạ."
Kim Thư hài lòng gật đầu một cái tỏ rõ thái độ của mình.
"Được rồi. Em nên tranh thủ thời gian này một chút, đợi sau khi đi hướng dẫn thực tế là không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như bây giờ đâu."
"Dạ."
Đúng là cũng không còn sớm nữa.
Về nhà thôi!
Đoạn, An Di đứng nhanh dậy tiện tay sắp xếp lại bàn làm việc rồi bước ra khỏi phòng.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác tâm trạng của mình không được tốt lắm.
Ngày đầu tiên đi làm đã bị một người trực tiếp công khai đối địch.
Tình huống này cô muốn vui cũng không vui nổi.
An Di thở hắt ra một hơi bước từng bước nặng nề đi về phía trạm chờ xe buýt gần đó.
Trong lúc ngồi đợi, cô thuận tay lấy điện thoại ra, mở nhạc và mang tai nghe vào. Thường thì những lúc tâm trạng không tốt, An Di hay nghe nhạc để giải tỏa. Đối với cô, âm nhạc là thứ tốt nhất giúp cô thoải mái hơn, tiếp theo là đi du lịch.
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đỏ mang nhãn hiệu Ferrari đang chậm rãi lăn bánh vào trạm xe buýt, chạy tới vị trí của An Di chiếc xe mới dừng lại hẳn.
Giờ này, ở trạm xe buýt chỉ có duy nhất một mình An Di đang ngồi chờ. Vốn cô cũng không biết chủ nhân chiếc xe này muốn làm gì nhưng vì chiếc xe quá bắt mắt, quá đẹp đẽ nên cô gái vẫn không nhịn được liếc nhìn thêm vài lần.
Rất nhanh, từ trong xe một đôi chân thon dài thuận theo cửa xe mở ra bước xuống.
Ngay khi nhìn thấy rõ gương mặt của người nào đó, đôi mắt vốn đang bình tĩnh hóng hớt của An Di như bị kích thích mà trừng to hơn.
Là.. Là anh ta.
Cái người tên Hoàng Đăng hôm trước.
An Di vẫn chưa tiêu hóa kịp vì sự xuất hiện của ai kia, đối diện chàng trai đã nhanh chân đi đến trước mặt cô.
"An Di? Đúng là em thật rồi." Hoàng Đăng làm một bộ ngạc nhiên chủ động lên tiếng trước.
Mãi cho đến khi Hoàng Đăng cất giọng nói, An Di mới hoàn hồn có chút gượng gạo đáp lễ.
"Chào.. Chào anh Hoàng Đăng."
Haha, cô ấy còn nhớ mình.
Hoàng Đăng hân hoan trong lòng, nụ cười trên môi càng thêm tỏa sáng.
"Tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy em. Cứ ngỡ mình nhìn nhầm nhưng hóa ra lại đúng thật. Hôm nay, trông em khác quá."
Đôi mắt lấp lánh như sao trời của Hoàng Đăng không chút kiêng kị quan sát cô gái từ trên xuống dưới.
"À. Hôm nay tôi đi làm." An Di ngắn gọn giải thích.
Nghe thế, Hoàng Đăng ngạc nhiên trông thấy, trên gương mặt tuấn tú còn xen lẫn vài tia hứng thú: "Em đi làm rồi sao? Tốt thật. Thế em đang chờ xe sao?"
An Di gật đầu: "Ừm."
Mặc dù đã cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể nhưng đôi bàn tay đang vặn xoắn vào nhau của Hoàng Đăng đã tố cáo tâm trạng chủ nhân của nó.
"Hay.. hay em lên xe tôi đưa em về."
Biết ngay sẽ nói như thế mà.
An Di cười thầm trong lòng.
Chàng trai này kĩ năng diễn xuất vẫn còn khá non.
Một chút thủ đoạn này sao có thể qua mắt được cô.
"Không cần đâu." An Di thẳng thắn từ chối: "Tôi không muốn làm phiền đến anh."
"Không phiền không phiền." Hoàng Đăng nói chuyện rất nhanh cứ như thể nếu chậm một chút thôi cô gái này sẽ lập tức biến mất: "Lúc ở Lâm Đồng, em và gia đình đã giúp tôi rất nhiều không phải sao. Nhân tiện tôi cũng vừa làm xong công việc của mình, bây giờ tôi rảnh tôi có thể đưa em về nhà. Chắc em sẽ không từ chối đâu nhỉ!"
Hoàng Đăng nói xong liền chớp chớp đôi mắt đầy mong đợi phóng về phía An Di đồng thời một tay cũng giúp cô mở rộng cửa xe bên ghế phó lái.
"Tôi.. Tôi.."
An Di rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Không phiền thật mà. Em từ chối tôi sẽ buồn lắm đó." Hoàng Đăng vẫn tiếp tục thuyết phục nhưng giọng điệu lại chẳng khác gì đang nài nỉ cô.
Này.. Làm gì có ai đã tốn công đưa về nhà còn phải đích thân năn nỉ ỉ oi.
Anh ấy đã cố tình nói đến như vậy rồi mình mà còn từ chối.. cái này cũng không hay cho lắm.
Mặc kệ đi!
Cứ nhắm mắt lên đại cho xong.
Nghĩ một lúc, An Di cố tỏ ra vô cùng tự nhiên, mỉm cười gật đầu: "Được. Cảm ơn anh!"
Dứt lời cũng thuận thế bước lên chiếc xe bên cạnh.
Thành công đưa được cô gái nhỏ lên xe, Hoàng Đăng vui mừng không tả nổi, anh vội đóng lại cửa xe lắc lư đi về vị trí ghế lái của mình.
Đi thôi đi thôi!
Lần này nhất định phải xin được phương thức liên lạc với cô ấy mới chịu nha.
Phía đối diện, không ai chú ý đến một chiếc AMG GT màu đen sang trọng đang yên tĩnh đỗ ở đó.
Ánh mắt người đàn ông ngồi ở băng ghế phía sau xe cứ như thể có muôn ngàn tia lửa điện bắn ra phóng thẳng đến vị trí hai người nào đó bên kia đường.
Cảm nhận được áp suất trong xe như ngày càng hạ thấp thậm chí chỉ trong nháy mắt liền khiến người ta hít thở không thông, người tài xế bất an mở miệng thâm dò:
"Phó.. Phó giám đốc, chúng ta về nhà sao?"
Đáng sợ quá đi mất!
Rõ ràng lúc mới lên xe tâm trạng của cậu ấy vẫn còn rất tốt cơ mà. Sao chỉ trong nháy mắt đã khủng bố như muốn giết người thế này.
Không biết qua bao lâu, trong không gian yên tĩnh dường như chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ xe, một giọng nói lạnh như băng tuyết mùa đông cứng nhắc vang lên:
"Đợi một chút!"
Đợi một chút?
Đợi cái gì chứ?
Cậu ta đã sắp nghẹt thở muốn chết rồi đây.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của Dương Minh khá tốt. Hiếm lắm mới có một ngày anh không tăng ca mà ra về đúng giờ, đã thế còn cố ý bảo tài xế dừng xe ở đối diện trạm xe buýt để tranh thủ ngắm cô gái của mình lâu thêm một chút.
Nhưng không ngờ, không ngờ anh lại có thể nhìn thấy được một màn này.
Hoàng Đăng?
An Di?
Hai người này là tình huống gì?
Họ quen nhau?
Làm sao có thể?
Nhưng rõ ràng nhìn biểu cảm trên mặt của cả hai anh có thể chắc chắn họ quen nhau từ trước.
Hóa ra, hóa ra đến bây giờ anh mới hiểu tại sao hôm trước xem cô phỏng vấn cậu ta lại nói như vậy.
Quan tâm và giúp đỡ người khác?
Đồ lừa đảo!
Cậu ta còn dám nói dối mình không quen biết cô ấy.
Nhưng.. mối quan hệ giữa hai người bọn họ là gì?
Tình bạn?
Tình yêu?
Nghĩ đến đây, biểu cảm trên gương mặt điên đảo chúng sinh của Dương Minh càng thêm âm trầm.
Dù có như thế nào mình cũng không cho phép hai người bọn họ thân thiết với nhau.
Hoàng Đăng, cậu không được phép cướp mất cô gái của tôi.
Cô ấy phải là của tôi.
Mãi cho đến khi chiếc xe màu đỏ phía đối diện đã chạy mất hút không còn thấy bóng dáng, Dương Minh mới từ từ khép hai mắt lại, trên gương mặt là biểu cảm yên bình trước khi sóng gió ập đến.
"Về nhà." Người đàn ông lạnh giọng nói ra hai chữ.
"Dạ."
Cậu tài xế gật đầu một cái sau đó nhanh chóng cho xe rời đi.
Huhu.. Cậu ta thật muốn khóc mà.
Mau chở "ngài" ấy về nhà rồi chuồn lẹ thôi.
* * *
Trên chiếc Ferrari màu đỏ.
"Hôm trước đi mà chưa nói lời tạm biệt với em.. quả thật là tôi không đúng."
Hoàng Đăng vừa điều khiển xe vừa tìm cớ bắt chuyện với cô gái ngồi bên cạnh.
"Không sao, tại tôi không có ở nhà mà." An Di không để bụng đáp nhanh.
"Ưm.. Thế em vào Sài Gòn lúc nào?" Hoàng Đăng tiếp tục đặt câu hỏi.
An Di nghiêng đầu nhìn lấy chàng trai, mỉm cười đáp:
"Buổi chiều cái ngày mà anh đi, tôi cũng đi vì hôm sau tôi có buổi phỏng vấn."
"Ồ!" Hoàng Đăng lúc này không biết nghĩ đến chuyện gì như có như không sâu xa mở miệng: "Biết trước như vậy, tôi đã chờ đến chiều biết đâu sẽ được đi cùng em. Chắc là thú vị lắm."
Tiếc thật, bỏ mất một cơ hội rồi.
An Di cũng không nghĩ lời anh nói là thật, cô mỉm cười ngoài ý muốn lên tiếng:
"Anh thật vui tính."
Cuộc trò chuyện vẫn không hề ngừng lại.
Hoàng Đăng: "Em làm ở công ty nào?"
"Hải Đăng Travel. Phòng hướng dẫn."
Hoàng Đăng gật đầu: "Tôi cũng có vài người quen làm việc ở đó, nếu gặp khó khăn em có thể nói với tôi một tiếng."
"Thật sao?" An Di tỏ vẻ ngạc nhiên: "Nhưng chắc không cần đâu, tôi nghĩ bản thân mình cũng không gặp khó khăn gì."
Đang nói chuyện Hoàng Đăng như nhớ đến một điều gì đó.
"À em mới tan làm sao? Chắc là chưa ăn tối nhỉ? Hay hai chúng ta đi ăn gì đó rồi về nha. Có được không?"
Trên khuôn mặt xinh đẹp của An Di hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Cô nàng cân nhắc chọn từ dịu giọng từ chối.
"Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không thấy đói. Anh đưa tôi về nhà là được rồi."
Nhìn lấy biểu cảm của cô gái, Hoàng Đăng như có điều suy nghĩ.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân màu nâu nhạt, tuy đơn giản nhưng rất hợp với vị trí và khí chất của cô. Gương mặt cô được trang điểm nhẹ nhàng không quá cầu kỳ sắc sảo như mấy cô nhân viên văn phòng trước đây anh từng gặp.
Nhìn tổng thể cũng không có gì khác thường cơ mà tận sâu trong ánh mắt xinh đẹp như lưu ly kia dường như có chút gì đó chưa được thỏa mãn.
"Em sao thế? Tôi có cảm giác em đang có chuyện không vui." Hoàng Đăng cẩn thận thăm dò.
An Di đưa mắt nhìn anh ta, chàng trai này đúng là có chút thú vị.
Chả lẽ là họa sĩ nên khả năng quan sát khá tinh tế và nhạy cảm sao?
Dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không tiện bày tỏ lòng mình.
"Không có. Tôi chỉ là.. hơi mệt một chút." An Di tìm đại một lý do.
"Mệt?" Hoàng Đăng có chút lo lắng: "Ngày đầu tiên đi làm công việc đã nhiều như thế sao?"
"Cũng không nhiều, tôi.."
Nói được một nửa, An Di tinh tường phát hiện ra có chỗ không đúng lắm.
"Tại sao anh biết hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm?" An Di nghiêng đầu ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn chàng trai.
Thôi chết! Lại lỡ lời nữa rồi.
Hoàng Đăng trong lòng ói hỏng bét nhưng ngoài mặt vẫn trưng ra dáng vẻ ngạc nhiên lập tức lên tiếng:
"Là ngày đầu tiên thật sao? Tôi đoán cũng không tệ nhỉ? Hahaha.."
Đoán?
Anh ta lại đang diễn sao?
An Di cũng không thèm so đo tính toán gật đầu xác nhận:
"Vậy anh đoán đúng rồi. À à anh cho tôi xuống ở ngôi nhà có cổng màu xanh kia nhé."
"Tới rồi sao? Nhanh thế?" Hoàng Đăng không kịp che giấu vẻ thất vọng trên khuôn mặt của mình.
Đoạn chiếc xe từ từ dừng lại bên vệ đường, An Di rất nhanh liền mở cửa bước ra ngoài. Thoáng thấy Hoàng Đăng cũng định mở cửa bước ra theo, cô gái lập tức ngăn lại: "Anh không cần ra đâu. Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà. Tôi vào nhé, anh lái xe cẩn thận."
"Này.. khoan.."
Không để chàng trai có cơ hội mở miệng, cô gái nào đó đã chạy biến mất như một cơn gió.
"Hây.. Còn chưa xin được số điện thoại kia mà. Chạy cái gì chứ." Hoàng Đăng tiếc nuối không thôi thở dài. "Hẹn lần sau vậy."