Sau khi Lục Chinh lên máy bay, lập tức đẩy người lái ở bên trong ra.
Vân Miểu thấy anh xuất hiện ở trước cửa lần nữa.
“Lục Chinh…” Vân Miểu dùng hết sức lực để gọi anh.
Anh đứng ở đó nhìn cô chăm chú, dường như phải dùng ánh nhìn kia để ghi nhớ mọi thứ về cô.
Vân Miểu muốn xông qua đó, nhưng cổ tay của cô bị chiếc còng tay kia cố định.
Vân Miểu nhìn thấy đôi môi anh cử động, nhưng cánh quạt máy bay quá ồn ào, căn bản cũng không nghe thấy gì cả.
Rõ ràng giữa hai bọn họ chỉ cách hơn hai mươi mét, nhưng dù có thế nào cũng không thể chạy đến nơi.
Nước mắt Vân Miểu chảy mãi không ngừng: “Lục Chinh, em xin anh đừng chết, em xin anh, xin anh đó…”
Lục Chinh chỉ tay về phía trái tim của cô, nói một câu, nhưng đáng tiếc máy bay trực thăng quá ồn ào, không thể nghe rõ.
Giây tiếp theo, anh xoay người đi vào buồng máy bay.
Sau khi tiếng động lớn biến mất, sân thượng chỉ còn lại tiếng khóc đau thương.
Vân Miểu nắm chặt lan can trước mặt, mắt nhìn chằm chằm vào nơi máy bay biến mất, hệt như một con rối gỗ bị rút mất linh hồn.
Lục Diễn ở trên đất bỗng rút cây súng trong người ra, bắn về phía Vân Miểu.
Viên đạn xuyên qua vai, có máu chảy ra, Vân Miểu cúi đầu chạm tay vào vết thương, bên ngoài có dấu vết bị cháy đen, vốn dĩ nên rất đau, nhưng thật kỳ lạ, không ngờ cô lại không có cảm giác nào cả…
Máu càng chảy càng nhiều, thấm ướt áo sơ mi, chảy xuống đất.
Cô quay người qua, hơi ngạc nhiên nhìn Lục Diễn. Đôi mắt vốn trong trẻo trở nên trống rỗng, mất hồn.
Khi Lục Diễn muốn bắn phát súng thứ hai, Lý Hải Thụy lao đến đá bay cây súng trong tay ông ta, đạn đã bắn ra chệch xuống nền nhà phía trước khiến tia lửa tung tóe.
*
Lục Diễn bị bắt, vụ án rắn đỏ tạm thời kết thúc, nhưng trên mặt Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ không hề nở nụ cười.
Bọn họ khôi phục lại ảnh trong điện thoại của Tần Tùng, tìm được toàn bộ nơi giấu bom.
Cuối cùng nguy cơ bom nổ của thành phố đã được giải trừ.
Người dân ra khỏi hầm trú ẩn chật chội, trên mặt là sự vui mừng vì sống sót sau kiếp nạn.
Hoàng hôn sau cơn mưa xuất hiện hai dải cầu vồng, người dân vừa đi vừa nói đó là điềm lành.
Lưu Vũ khịt mũi: “Ông đây thật hận không thể xông lên đó bảo từng người bọn họ không được cười, ít nhất là hôm nay không được…”
Hà Tư Nghiên im lặng không nói, lệ nóng trào dâng trong hốc mắt: “Đây mới là điều anh ấy hi vọng được nhìn thấy.”
Hà Tư Nghiên mãi mãi không thể quên được lời Lục Chinh nói vào ngày cô ấy gia nhập vào tổ trọng án.
Trên thế giới này luôn có góc mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, cảnh sát hình sự chúng ta phải làm tia sáng xuyên qua bóng đêm, bởi vì luôn có người đang chờ đợi chúng ta trong đó.
Hà Tư Nghiên lau nước mắt: “Bây giờ người tôi lo lắng nhất là chị Kha.”
*
Vân Miểu bị súng bắn trúng động mạch.
Vị trí của viên đạn cách tim không xa, vô cùng nguy hiểm.
Sau khi phẫu thuật, cô sốt cao không hạ, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Cô nằm mơ một giấc mơ dài đằng đẵng, mơ từ năm mười ba tuổi đến hai mươi hai tuổi.
Mỗi một câu nói Lục Chinh nói với cô, mỗi một chuyện xảy ra giữa hai người, cô đều nhớ rõ mồn một.
Lúc còn trẻ, giọng điệu của anh luôn hung dữ, nhưng lần nào sau khi chọc cô khóc đều đến dỗ dành, những khi đó anh lại vô cùng dịu dàng.
Cô và anh cãi nhau, giận dỗi anh, cố ý gây chuyện, Lục Chinh đều bao dung cho cô.
Rõ ràng anh không thích cô, nhưng ngày mưa hôm đó anh lại nói hối hận…
Khung cảnh thay đổi, bầu trời tiếp tục đổ mưa, nước mưa chảy vào trong quần áo, xộc thẳng lên khoang mũi, Lục Chinh trở thành một hình bóng màu đen mơ hồ trong màn mưa, cô nắm tay anh chạy điên cuồng.
“Lục Chinh! Lục Chinh!” Vân Miểu không ngừng nói trong giấc mơ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bác sĩ chữa trị chính đứng ở bên giường, lắc đầu: “Đã hai ngày trôi qua rồi, nếu ngày mai cô ấy vẫn không tỉnh lại sẽ nguy hiểm.”
Hà Tư Nghiên: “Vậy phải làm sao?”
Bỗng nhiên bác sĩ chữa trị chính hỏi: “Lục Chinh là ai?”
Hà Tư Nghiên: “Là người yêu của chị ấy.”
Bác sĩ chữa trị chính: “Bảo anh ta đến đây.”
Hà Tư Nghiên: “Anh ấy chết rồi.”
Bác sĩ chữa trị chính: “Trong điện thoại của mấy người có video hoặc ghi âm giọng nói của anh ta không? Mở ra cho cô ấy nghe đi.”
Hà Tư Nghiên lắc đầu, bình thường Lục Chinh còn không chịu chụp hình, huống chi là video. Khi sắp xếp nhiệm vụ hoặc bàn giao công việc cho bọn họ, anh đều gõ chữ, gần như không gửi tin nhắn thoại.
Lưu Vũ bỗng nghĩ đến người máy ở nhà Vân Miểu: “Biết đâu bên trong người máy có.”
Hai người vội vàng đi đến nhà Vân Miểu.
Vân Chinh bị bọn họ đưa tới bệnh viện.
Nhóc con trông thấy Vân Miểu bị bệnh, máy cảm ứng trên đầu cụp xuống.
Lời Vân Miểu nói trong lúc mơ của kích hoạt lệnh thao tác của người máy Vân Chinh, tiếng tim đập của Lục Chinh được phát ra.
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ đều ngẩn người.
Rất nhanh, cuối cùng tiếng nói mớ của Vân Miểu đã dừng lại.
Cô đang đuổi theo anh trong màn mưa, Lục Chinh mặc đồng phục cảnh sát màu xanh dương, bóng đèn tan đi, xung quanh anh đều là ánh sáng trắng. Anh vuốt ve mi tâm của cô: “Miểu Miểu, em về đi, hãy sống thật tốt.”
“Anh đi đâu?” Cô nắm chặt tay anh.
Anh cầm tay cô đặt lên lồng ngực: “Miểu Miểu, anh thích em, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, không tin thì em nghe nè.”
Dưới lòng bàn tay chính là nhịp tim của anh, nóng rực, hệt như trống đánh.
Rất lâu sau, Vân Miểu tỉnh lại.
Người máy Vân Chinh còn đang phát đi phát lại tiếng tim đập của Lục Chinh, trông thấy cô tỉnh dậy thì lập tức chuyển động.
Nước mắt Vân Miểu chảy xuống, thấm ướt gối, giọng nói của cô nhỏ và khàn: “Vân Chinh… Bố không còn nữa rồi.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ cũng không kìm được mà lau nước mắt, quay mặt đi chỗ khác.
Người máy Vân Chinh bỗng nhiên phát một đoạn băng ghi âm của Lục Chinh, đây là đoạn ghi âm tối hôm anh giả vờ xe bị hỏng, ở lì trong nhà cô.
“Miểu Miểu, lúc này em đã ngủ rồi, nhưng anh vẫn thức, bởi vì lo sợ và hoảng hốt. Hôm nay ông ta đến nhà em, ông ta đã phát hiện ra em. Chín năm rồi, cuối cùng ông ta đã phát hiện. Lúc này, chúng ta chỉ còn cách chiến đấu với ông ta, anh không cách nào thuyết phục em từ bỏ, bởi vì anh cũng muốn tìm được ông ta. Chỉ khi nào ông ta biến mất, em mới thật sự được an toàn. Đó là bóng đêm bủa vây lấy em. Đoạn đường phía trước vẫn chưa biết rõ, anh sẽ dùng tất cả mọi cách để tìm được ông ta. Nhưng nếu như một ngày nào đó xảy ra bất trắc, anh không còn nữa, em đừng đau lòng, đừng buồn, đừng sợ hãi, dũng cảm đi về trước, tìm được ông ta, tự tay xé rách bóng đêm, làm ánh sáng của riêng mình. Anh sẽ ở bên cạnh em mỗi khi mặt trời mọc, mỗi khi chiều tà.”
Lúc này lại đang là hoàng hôn, mặt trời lặn xuống hệt như vàng bị nung chảy, ánh sáng màu cam chiếu xuyên qua cửa kính, rơi vào bậc cửa sổ. Vân Miểu như nhìn thấy anh đứng ở đó mỉm cười với cô.
Rất lâu sau, cô quay đầu nhìn Lưu Vũ: “Tìm được anh ấy chưa?”
Lưu Vũ nuốt nước bọt, vành mắt lại đỏ lên: “Máy bay trực thăng bị nổ trên đỉnh núi Tây Sơn, bọn tôi chỉ tìm được một số mảnh vụn cháy đen và tàn tro ở hiện trường, trong cục định dùng đồng phục cảnh sát của anh ấy làm nghi thức đưa tiễn. Mã số cảnh sát của anh ấy sẽ mãi mãi được niêm phong…”
Mảnh vụn và tàn tro…
Lục Chinh…
Bàn tay nắm chặt chăn của Vân Miểu run lên, cả khuôn mặt đều là vệt nước mắt.
Hà Tư Nghiên ra hiệu bảo Lưu Vũ im miệng, quả thật chuyện không nên nói mà cứ nói.
“Nghi thức đưa tiễn diễn ra khi nào?” Bỗng nhiên Vân Miểu hỏi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lưu Vũ: “Ba ngày sau.”
Vân Miểu nhìn anh ta: “Tôi đến được không?”
Lưu Vũ: “Cô là người nhà của anh ấy, đương nhiên là được.”
Hà Tư Nghiên: “Chị Kha, chị nhất định đừng nghĩ quẩn nhé.”
Vân Miểu xòe bàn tay, cẩn thận để ánh nắng hoàng hôn chiếu vào lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng nắm lấy.
“Lục Chinh, anh ấy không tiếc hi sinh mạng sống cứu tôi ba lần, những thứ trước mắt đều là món quà mà anh ấy tặng cho tôi, mỗi ngày sau này tôi sẽ sống thật tốt, sống vui vẻ, tuyệt đối không làm phụ lòng anh ấy.”
Vành mắt Hà Tư Nghiên nóng bừng, lại quay mặt đi lần nữa.
*
Ba ngày sau, nghi thức đưa tiễn của Lục Chinh được diễn ra tại sở cảnh sát, người dân biết được sự tích của anh đều ôm hoa cúc đứng đầy trước cửa sở cảnh sát.
Vân Miểu mặc đồ đen đến hiện trường.
Ảnh của Lục Chinh được để giữa những đóa hoa cúc kia, Vân Miểu đi tới, nhẹ nhàng chạm tay vào lông mày, đôi mắt của anh: “Lục Chinh, em đến tiễn anh rồi…”
Hà Tư Nghiên lại không kìm được mà bật khóc.
Tham dự xong nghi thức đưa tiễn, Vân Miểu đi tìm sở trưởng.
Vân Miểu: “Sở trưởng Trần, tôi có một thỉnh cầu nho nhỏ.”
Trần Khoát nhìn Vân Miểu: “Cô nói đi.”
Vân Miểu: “Mã số cảnh sát của Lục Chinh có thể đừng niêm phong không?”
Trần Khoát ngẩn người: “Dựa theo thông lệ, chúng tôi sẽ niêm phong mãi mãi mã số cảnh sát hi sinh khi chấp hành nhiệm vụ, để làm kỷ niệm. Ngoại trừ một tình huống, mã số cảnh sát sẽ được khởi động lại, đó chính là con của cậu ấy làm cảnh sát, kế thừa sự nghiệp…”
Một người cảnh sát cả đời chỉ có một mã số cảnh sát.
Vân Miểu nhìn ông ấy một cách thành khẩn: “Tôi đang muốn đệ đơn lên chỗ ông, xin gia nhập tổ trọng án, trở thành một cảnh sát kỹ thuật chính thức. Tôi từng trợ giúp đội phá rất nhiều vụ án, cũng có rất nhiều bằng sáng chế công nghệ, tôi có thể không cần tiền lương, ông có thể tiến hành kiểm tra với tôi, bất cứ buổi thi nào tôi cũng đồng ý tham gia. Mã số cảnh sát của Lục Chinh, có thể để tôi đeo thay cho anh ấy không?”
Trần Khoát không từ chối được Vân Miểu.
Cô quá chân thành.
Ngày hôm sau, Trần Khoát cho người đưa hợp đồng tuyển dụng chính thức và một bộ đồng phục cảnh sát nữ cho Vân Miểu.
Mã số cảnh sát của Lục Chinh, không chút thay đổi đính lên túi áo trước ngực của cô, nền trắng chữ đen, dãy số kia và dãy số trên nhẫn của cô giống hệt nhau.
Vân Miểu bước xuống giường bệnh, ra ngoài tìm bàn y tá mượn cây kéo, sau đó đi vào nhà vệ sinh.
Bên trong đó có một tấm gương.
Vân Miểu tháo thun buộc tóc ra, mái tóc dài xõa xuống như thác nước. Cô cầm kéo, từng chút từng chút cắt ngắn mái tóc dài kia, vầng trán xinh đẹp lộ ra, đôi tai trắng trẻo lộ ra, con ngươi đen láy, ánh mắt sắc bén mà sạch sẽ.
Cô gái trong gương trông xa lạ lại quen thuộc, là cô lại không phải cô.
“Lục Chinh, nếu anh còn sống, có phải lại giậm chân rồi không?”
“Có điều, chắc chắn anh vẫn không nỡ mắng em thật.”
“Anh luôn giả vờ điềm tĩnh.”
Vân Miểu cởi đồ bệnh nhân ra, vết thương trên vai vẫn chưa lành hẳn, cô tốn rất nhiều sức mới có thể mặc bộ đồng phục kia vào.
Chiếc cúc màu vàng kim được cài kín từ trên xuống dưới, chỉnh lại quần cảnh sát, sau đó cô nhìn vào gương, đội mũ lên.
Vân Miểu: “Lục Chinh, trước đây em luôn lén lút mặc đồ của anh, nó rất rộng. Bây giờ bộ này vừa vặn, không rộng cũng không chật. Anh nhìn nè, em đẹp không?”
Không ai trả lời cô, đèn trên đỉnh đầu nháy một cái.
Dường như anh thật sự đang nhìn cô trong thế giới vô hình.
Vân Miểu ngẩng đầu nhìn ngọn đèn kia, vành mắt hơi phiếm hồng: “Lục Chinh, em biết anh nhìn thấy rồi. Bắt đầu từ hôm nay, em chính là anh.”