Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 83




Bây giờ đã bốn giờ chiều, mặt trời vẫn đang thiêu đốt.

Có lẽ vì chịu ảnh hưởng của bầu không khí nghiêm trang, khoảnh khắc bước vào nhà tang lễ, không ngờ Vân Miểu lại cảm thấy chỗ này mát mẻ hơn bên ngoài rất nhiều.

Ve trên đỉnh đầu kêu không ngừng nghỉ, có điều chút ồn ào kia rất nhanh đã bị những âm thanh khác át mất.

Chỗ này là nơi tạm biệt giữa sự sống và cái chết.

Tiếng khóc, tiếng nói chuyện, tiếng pháo, còn cả tiếng kèn đưa tang vang lên dồn dập…

Nơi như thế này, trước kia Vân Miểu từng đến hai lần.

Một lần là đưa tiễn bố mẹ, một lần là đưa tiễn bà nội.

Đây là lần thứ ba cô đến đây.

Trùng hợp là ba lần Lục Chinh đều ở bên cạnh cô.

Lần này chỉ đơn thuần là điều tra vụ án, đứng ở góc độ người ngoài nhìn nơi này, không có cảm xúc đau khổ kia bủa vây, đầu óc của cô rất thanh tỉnh.

Bố mẹ của Trương Quỳnh Quỳnh tạm thời được sắp xếp ở trong nhà xác bên cạnh.

Vì nhiệt độ cao nên nhà xác mở máy lạnh.

Ánh sáng tự nhiên của căn phòng này rất kém, thắp đèn mặt trời cũ kỹ, bụi tích tụ nhiều năm khiến ánh sáng của đèn mặt trời trông lạnh lẽo vô cùng.

Một số thi thể tạm thời chưa có người nhận hoặc đợi làm giám định vết thương đều được để ở đây.

Trong không khí thoang thoảng mùi thối, không cần nói cũng biết đó là mùi gì.

Nhìn từng chiếc bàn dài, túi đựng xác màu đen trông có chút lạnh lẽo và khủng bố.

Bọn họ vừa mới đến một lúc đã có hai tốp người được đưa vào trong.

Vân Miểu nhìn những chiếc túi màu đen kia, hệt như vật dụng bị người ta khiêng lên khiêng xuống.

Lục Chinh: “Hai bữa nay rất bận?”

Thái Chí Dũng thở dài: “Cái này còn tính là đỡ rồi, hai ngày trước tuyến đường tới một nhà tang lễ ở Thành Tây gặp sự cố, một chốc đưa tới mười mấy người, bày đầy khắp sàn nhà, kho lạnh chỗ chúng tôi cũng không đủ dùng…”

Anh ta thường xuyên tiếp xúc với người chết, hiếm khi gặp được những người quen không sợ xác chết này, nên không kìm được mà nói liên tục.

Lục Chinh cắt ngang anh ta, anh hỏi: “Vợ chồng Trương Hướng Đông ở đâu?”

“Ở bên trong.” Thái Chí Dũng vừa nói vừa đi trước dẫn đường. Chỉ lát sau anh ta đã dừng lại trước hai cái túi màu đen.

Lục Chinh đeo bao tay, ngồi xổm xuống, anh đang định mở túi ra.

Bỗng nhiên Thái Chí Dũng ở bên cạnh thở dài: “Hai người họ đều bị tai nạn xe, chết ngay tại chỗ, não bắn tung tóe khắp nơi.”

Lục Chinh nghe vậy, dừng động tác trong tay, đứng dậy.

Anh vẫn chưa quên việc Vân Miểu sợ máu.

Thái Chí Dũng hơi ngạc nhiên, bình thường khi Lục Chinh xử lý vụ án chưa từng lề mà lề mề, nhưng hôm nay lại hơi bảo thủ: “Đội trưởng Lục, không xem nữa à?”

Lục Chinh đưa điện thoại cho Vân Miểu, rồi nói: “Miểu Miểu, điện thoại anh hết pin rồi, có thể mang nó lên xe sạc pin giúp anh không?”

Vân Miểu cầm lấy điện thoại của anh, nhanh chóng đi ra ngoài.

Trong nhà xác hoàn toàn yên lặng, Lục Chinh lại ngồi xuống, ngón tay linh hoạt mở túi đựng xác bên chân ra.

Bỗng nhiên Thái Chí Dũng hiểu ra.

Lục Chinh không hề bảo thủ, mà do anh không muốn để cô gái ban nãy nhìn thấy khung cảnh máu tanh như thế này.

Hai vợ chồng Trương Hướng Đông lộ ra khỏi túi đựng xác, đôi mắt đen kia của Lục Chinh lạnh lẽo hệt như đêm đông.

Thái Chí Dũng cười: “Đội trưởng Lục cũng thương hương tiếc ngọc nhỉ? Vừa nãy là lính mới đến à?”

Động tác trong tay Lục Chinh không dừng lại: “Bạn gái.”

Thái Chí Dũng ngẩn người, không biết có phải anh ta bị ảo giác hay không, mà giọng điệu khi nói hai chữ “bạn gái” của Lục Chinh vô cùng dịu dàng, ôn hòa.

Lục Chinh kiểm tra vết thương của vợ chồng Trương Hướng Đông, vết thương chí mạng của hai người đều nằm ở phần đầu, máu thịt lẫn lộn, khó nhận diện khuôn mặt.

Thái Chí Dũng: “Nếu không phải trên người bọn họ có mang theo chứng minh nhân dân thì thật sự không thể nhận ra là ai, quá thê thảm.”

Lục Chinh: “Đám người lão Lý đâu?”

Thái Chí Dũng: “Đang xử lý tranh chấp tai nạn. Sau khi xe của bọn họ bị lật trên cao tốc thì bảy tám chiếc xe phía sau liên tục húc đuôi nhau. Cao tốc Hoàng Phương đã tắc nghẽn hơn một tiếng đồng hồ rồi.”

Lục Chinh kiểm tra vết thương của hai người, vết thương bên phải của bọn họ đều nặng hơn vết thương bên trái. Vết thương của người phụ nữ lại nặng hơn của người đàn ông, chắc là người đàn ông lái xe.

Trong tình huống căng thẳng cao độ, người lái xe sẽ lựa chọn đánh lái về phía mình để bảo vệ bản thân. Khoảnh khắc xảy ra tai nạn, vị trí xuất hiện nguy hiểm nằm ở phía trước bên phải của xe.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh hỏi: “Xe đang ở chỗ nào?”

Thái Chí Dũng: “Đám người lão Lý lôi đến đội cảnh sát giao thông kiểm tra rồi.”

Vân Miểu đi ra khỏi nhà tang lễ lạnh lẽo, bên ngoài vẫn nóng bức như cũ. Cô mở xe, sạc pin điện thoại cho Lục Chinh.

Ngay sau đó, lượng pin 87% hiện lên trên màn hình.

Rõ ràng vẫn còn nhiều pin như vậy, căn bản không cần phải sạc vội.

Vân Miểu nhìn chằm chằm con số kia nửa ngày, liên tưởng đến câu nói ban nãy của Thái Chí Dũng, cô bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.

Người đàn ông già gian xảo lại dịu dàng.

Được thôi, không đi thì không đi.

Vân Miểu đợi ở trong xe một lúc, Lưu Vũ và người của bộ phận kỹ thuật đều đã tới. Cô nhìn đồng hồ, đã qua mười mấy phút, thông tin mà Lục Chinh muốn biết chắc đã điều tra được rồi.

Đám người chen chúc đưa tang lúc trước đã giải tán, mặt trời dần lặn xuống phía tây, ánh sáng từ từ tối xuống, chiếu vào cánh cửa lớn của nhà tang lễ trông có hơi lạnh lẽo.

Vân Miểu mở cửa ra, nhảy xuống.

Lưu Vũ thấy cô xuống xe một mình, có hơi ngạc nhiên: “Ủa? Cô Kha, cô không đi chung với lão đại à?”

Vân Miểu lắc điện thoại với anh ta: “Sạc pin.”

Một nhóm người đi vào bên trong, đúng lúc chạm mặt Lục Chinh.

Lục Chinh bàn giao vài câu đơn giản với pháp y, sau đó di chuyển tầm mắt sang Vân Miểu đang đứng bên cạnh: “Sạc pin xong chưa?”

Vân Miểu: “Ừ, đầy rồi.”

Lục Chinh: “Nhanh đấy chứ?”

Vân Miểu cũng không vạch trần anh, đôi mắt xinh đẹp chất chứa niềm vui: “Ừ.”

Lục Chinh cười: “Ra ngoài trước đi.”

Vân Miểu đi trước, Lục Chinh ở sau.

Con đường u ám dẫn ra bên ngoài, mặt trời lặn xuống trời tây, to tròn đầy đặn, ánh sáng màu hồng cam chiếu xuống khắp nơi.

Bỗng nhiên Vân Miểu nhớ ra chút chuyện, cô quay đầu, nhìn thân hình cao lớn của anh được khảm trong ánh sáng, khuôn mặt đều là vẻ sắc lạnh.

“Không đợi kết quả của pháp y sao?” Vân Miểu hỏi.

“Không đợi nữa, bọn họ sẽ đưa kết quả trên giấy.”

Lục Chinh đi tới cái hồ trước cửa, rửa tay bốn lần, xà phòng, thuốc khử trùng đều dùng hết. Sau khi anh xác định tay đã sạch mới đi tới nắm tay Vân Miểu: “Đi thôi, tìm chỗ ăn tối.”

Xe lái đến trước một quán mì cách đó không xa, bởi vì thời gian có hạn nên cũng không có quá nhiều lựa chọn.

Mì được bưng lên, Vân Miểu ăn vài miếng mì đã dừng đũa.

Lục Chinh: “Không ngon hả?”

Vân Miểu: “Không có khẩu vị.”

Lục Chinh cũng không miễn cưỡng, anh gắp số mì còn lại trong bát của cô cho hết vào bát của mình.

Vân Miểu chống cằm nhìn anh ăn mì.

Lúc Lục Chinh ăn đồ, không phải kiểu chậm rãi, nho nhã kia, mà là kiểu gắp đầy một đũa, có chút thô kệch, nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh.

Lục Chinh ngước mắt lên thì phát hiện cô gái đối diện đang nhìn mình, anh dừng đũa trong tay: “Em đang nhìn gì thế?”

“Nhìn anh đó.” Vân Miểu không chút giấu giếm, mỉm cười nói.

Lục Chinh nhướng mày: “Nhìn nhiều năm như vậy rồi, vẫn chưa chán à?”

Vân Miểu: “Chưa chán, đội trưởng Lục, anh phải có tự tin với sắc đẹp của mình chứ.”

Lục Chinh bật cười.

Vân Miểu: “Anh cười cái gì?”

Lục Chinh ăn xong gắp mì cuối cùng, cong tay gõ trán cô một cái: “Nói đi, trước đây có phải em thấy đẹp nên nổi ý đồ với anh hay không?”

Vân Miểu giơ tay, so sánh trước mặt anh: “Ừ, có một chút. Ai mà không thích trai đẹp chứ?”

Lục Chinh nhanh chóng nắm bắt được từ quan trọng trong lời nói của cô: “Ồ, thích anh.”

Vân Miểu hiếm khi không phản bác, cô nhướng đôi mắt hạnh nhìn anh: “Ừ, thích anh.”

Lục Chinh đẩy bát mì bên cạnh ra, nhẹ nhàng bóp lấy cằm cô.

Đôi mắt đen kia nhìn cô chăm chú, khuôn mặt có vẻ nặng tình không xua đi được, giọng nói trầm thấp, đầy sự cám dỗ: “Miểu Miểu, có muốn tỏ tình nữa không?”

Vân Miểu bị anh nhìn đến đỏ mặt, lập tức quay đầu đi: “Anh nằm mơ.”

Cô tránh né như vậy khiến ngón tay của Lục Chinh chạm vào môi cô.

Sự ẩm ướt lướt nhanh qua ngón tay khiến lông mày anh khẽ động trong nháy mắt.

Vân Miểu đã đứng dậy thanh toán.

Lục Chinh đi theo, lại nắm tay cô: “Miểu Miểu, em không thích anh mà mời anh ăn à?”

Vân Miểu: “Anh có thể giữ thể diện chút không?”

Lục Chinh: “Sau này rồi giữ.”

Vân Miểu: “...”

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Lục Chinh và Vân Miểu đi đến đội cảnh sát giao thông.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lý Hải Thụy thấy Lục Chinh và Vân Miểu tới, lập tức có một dự cảm chẳng lành: “Lại có vụ án à?”

Lục Chinh: “Đã kiểm tra xe xảy ra tai nạn của Trương Hướng Đông chưa?”

Lý Hải Thụy gật đầu: “Nguyên nhân tai nạn là bánh trước bên phải của ông ta bị nổ lốp khi lái xe lên cao tốc.”

Lục Chinh: “Xe đang ở chỗ nào?”

Lý Hải Thụy dẫn đường, Lục Chinh và Vân Miểu đi theo.

Xe Mazda màu xanh dương đã hoàn toàn biến dạng, kính chắn gió phía trước cũng vỡ mất, khung sắt bị biến dạng nghiêm trọng, móp méo trên đất, hơi giống đứa bé dùng sức ném xe đồ chơi đến biến dạng.

Lục Chinh chú ý thấy màu sơn trên thân xe còn rất mới, thời gian mua chắc không lâu. Vết máu ở hàng ghế trước đã khô, nhưng mùi máu tanh vẫn còn.

Chỗ đựng đồ trong xe mở ra, bên trong đựng một số giấy tờ thủ tục đón Trương Quỳnh Quỳnh về nhà nhập liệm. Hàng ghế phía sau và cốp xe trống rỗng, không có tài liệu gì hữu dụng.

Lục Chinh kiểm tra bánh xe trước bên phải.

Bởi vì bị nổ lốp, nên lúc này toàn bộ trọng lượng của xe đều dồn vào bánh trước bên phải. Lục Chinh đi sang bên cạnh mượn cái kích, chậm rãi nâng bánh xe kia lên.

Phần đáy của bánh xe cao su có vết nứt rõ ràng, đó không phải vết nứt của cao su khi sử dụng thời gian dài, mà bị vật sắc nhọn cắt ra, đây chính là nguyên nhân bị nổ lốp. Ngoại trừ bánh trước bên phải, mặt tiếp xúc của ba bánh còn lại đều bị mài mòn nghiêm trọng.

Con ngươi của Lục Chinh đen như mực.

Vân Miểu để ý thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của anh: “Có phát hiện rồi?”

Lục Chinh: “Trên bánh trước bên phải có dấu vết bị người ta phá hoại rõ ràng.”

Vân Miểu ngồi xổm xuống nhìn: “Cắt thành như vậy thì bao lâu sẽ nổ lốp?”

Lục Chinh ra hiệu ánh mắt với Lý Hải Thụy: “Lão Lý.”

Lý Hải Thụy cẩn thận kiểm tra lốp ngoài và lốp trong, vết cắt kia vô cùng sâu, đã đâm vào trong lốp trong: “Dưới tình trạng lái xe tốc độ cao, cùng lắm là hai mươi phút.”

Lục Chinh: “Có ảnh hiện trường tai nạn không?”

Lý Hải Thụy tìm trong điện thoại một lúc rồi đưa qua, hiện trường tai nạn có vết thắng xe rất dài.

Lục Chinh: “Sau khi thắng xe, bánh xe xuất hiện tình trạng siết chặt.”

Lý Hải Thụy nghe vậy thì nhìn lại bánh xe, Lục Chinh nói không sai.

Con ngươi Lục Chinh trầm xuống: “Được, vụ án này, phần sau sẽ do tổ trọng án bọn tôi tiếp nhận.”

Lông mày Lý Hải Thụy dựng lên: “Lần này lại không phải tai nạn ngoài ý muốn?”

Lục Chinh gật đầu, giọng nói hơi trầm: “Ừ, là cố ý giết người rồi ngụy tạo thành tai nạn.”

Lý Hải Thụy liếm môi nói: “Cũng được, chuyện này cũng chỉ có thể để mấy người xử lý rồi, cần chúng tôi giúp đỡ thì cứ nói.”

Lục Chinh: “Điều tra camera trên cao tốc.”

Lý Hải Thụy cười: “Được, chỗ chúng tôi chỉ có mỗi tác dụng này thôi.”

Vợ chồng Trương Hướng Đông lên cao tốc ở Phương Thành, Vân Miểu kiểm tra video xe Mazda lấy thẻ ở trạm thu phí Phượng Thành. Mặc dù tốc độ xe chậm, nhưng hình ảnh không được rõ nét.

Cô ngồi xuống, xử lý số liệu. Trong căn phòng kiểm soát yên tĩnh, âm thanh gõ bàn phím đặc biệt rõ ràng.

Bánh trước bên phải của xe Mazda nhanh chóng được phóng lớn gấp mấy lần, bánh xe cao su đang chuyển động trong video.

Vân Miểu nhìn chăm chú một lúc, đưa ra kết luận: “Lúc này bánh xe vẫn bình thường.”

Khi lên cao tốc vẫn bình thường, vậy chỉ có thể là bị phá hoại giữa đường.

Xe đã chạy lên cao tốc, ngoại trừ trạm nghỉ, những nơi khác đều không thể nào dừng xe.

Từ Phượng Thành đến khu thành phố N, hơn hai ngàn ba trăm ki-lô-mét, tổng cộng đi ngang qua hai mươi bảy trạm nghỉ.

Trạm nghỉ gần điểm xảy ra tai nạn nhất là trạm Tượng Sơn của thành phố N.

Vân Miểu tính toán tuyến đường lái xe, từ trạm nghỉ Tượng Sơn lái đến nơi xảy ra tai nạn, cần khoảng mười lăm đến hai mươi phút.

Mắt Vân Miểu được ánh sáng trên màn hình chiếu sáng lấp lánh: “Hung thủ ra tay ở trạm nghỉ Tượng Sơn.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Lúc này, bên phía pháp y cũng đã hoàn thành giám định giải phẫu, anh ta gọi điện thoại cho Lục Chinh.

Đúng như Lục Chinh suy đoán, vết thương chí mạng của vợ chồng Trương Hướng Đông nằm ở phần đầu.

Nguyên nhân tử vong chính là tai nạn giao thông.

Không, chính xác mà nói, đây là một vụ tai nạn giao thông được thiết kế cẩn thận, dồn người ta vào chỗ chết.