Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 65




Oxit Cacbon vừa độc vừa dễ cháy, bất kỳ nền tảng mạng nào cũng không được phép tiêu thụ. Nơi có thể mua được oxit cacbon trên thị trường, chỉ có công ty thuốc thử hóa học mà thôi.

Lục Chinh đến cục công thương lấy danh sách, nguyên thành phố N có tổng cộng hai mươi mốt nơi, trong đó phần lớn đều dùng làm khí hóa lỏng, những công ty này căn bản được loại bỏ ra.

Còn lại sáu nơi, Lục Chinh dẫn Vân Miểu kiểm tra từng nơi…

Oxit cacbon của những đơn vị này căn bản đều cung cấp cho công ty luyện kim làm chất khử trong sử dụng, không bán cho cá nhân và đoàn thể.

Đến buổi chiều, trên danh sách chỉ còn lại địa chỉ cuối cùng, phòng thí nghiệm Thông Giang.

Địa chỉ nằm ở trong viện khởi nghiệp của sinh viên trường đại học Thông Giang.

Xe lái vào trong, đi một vòng mới tìm được chỗ đó.

Viện khởi nghiệp này không lớn, được cải tạo này từ căn tin sinh viên lúc trước. Có rất nhiều cửa hàng, ồn ào tấp nập, nhìn qua toàn là màu sắc sặc sỡ, bên trên có viết mấy chữ lớn màu xanh dương.

Trên cửa có treo một tấm biển viết tay: “Ra ngoài mười phút, sẽ về ngay”.

Vân Miểu nhìn Lục Chinh: “Đợi một lát?”

Lục Chinh: “Ừ.”

Thứ Vân Miểu không thích nhất chính là đợi người, Lục Chinh cũng biết điều này: “Bên dưới có bán kem làm thủ công, đi dạo không?”

Vân Miểu: “Được chứ.”

Cửa hàng này có vẻ thú vị, người mua kem có thể làm ra một que kem lạnh giống hệt ngay tại chỗ. Vân Miểu lựa chọn móng vuốt mèo màu hồng, nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy nguyên liệu cho cô, Lục Chinh khoanh tay đứng bên cạnh nhìn cô.

Vân Miểu đeo bao tay dùng một lần, dựa lên bàn, đổ kem bơ vào trong khuôn. Vẻ mặt cô chăm chú tập trung, mái tóc dài không bện lại, luôn có một lọn tóc rơi xuống khi cô cúi đầu.

Cô vén hai lần, rồi lại rơi xuống hai lần.

Bỗng nhiên Lục Chinh duỗi tay qua, từ từ vén mái tóc cô ra sau, một bàn tay cố định lại, một bàn tay khác thì trở thành cái lược chậm rãi chỉnh những sợi tóc con ra sau tai cho cô.

Động tác của anh dịu dàng, từ tốn, ngón tay lướt qua da đầu và tai khiến cô hơi ngứa.

Vân Miểu nghiêng đầu, nhìn vào trong mắt anh.

Lục Chinh: “Em làm việc của em, anh làm thun cột tóc cho em.”

Nhân viên bên trong nhìn thấy hai người như vậy thì mỉm cười nói: “Đúng lúc chỗ tôi có thun cột tóc, có cần không?”

Lục Chinh gật đầu.

Nhân viên kia nhanh nhẹn đưa tới một sợi dây cột tóc màu đen.

Lục Chinh cầm lấy, ngón tay xòe ra, muốn buộc tóc giúp cho Vân Miểu, nhưng anh thử mấy lần đều không thành công, đôi lông mày gần như muốn nhăn lại thành bánh quai chèo.

Việc này còn khó hơn phá án rất nhiều.

Vân Miểu cởi bao tay ra, vòng tay ra phía sau, lấy thun cột tóc trong tay anh, ngón tay linh hoạt buộc tóc thành đuôi ngựa.

Lục Chinh nắm tay lại, ho một tiếng: “Anh không biết làm việc này cho lắm!”

Vân Miểu: “Ừ, bình thường mà.”

Lục Chinh: “Rảnh thì em dạy anh.”

Vân Miểu hơi ngạc nhiên: “Anh học cái này làm gì?”

Lục Chinh cho tay vào túi quần, nghiêm túc nói: “Nhiều kỹ năng không sợ thừa, đợi chúng ta sinh con gái là có thể dùng được rồi.”

Vân Miểu liếm môi, lèm bèm: “... Ai muốn sinh con gái cho anh chứ?”

Lục Chinh cong môi: “Ừ, con trai cũng được.”

“...”

Vị trí của tiệm kem thủ công này rất tốt, đối diện với lối cầu thang, vô cùng thích hợp theo dõi.

Mười mấy phút sau, có người lên lầu rồi.

Lục Chinh thu lại nụ cười, đi theo, Vân Miểu cũng nhanh chóng đuổi theo.

Chủ nhân của phòng thí nghiệm Thông Giang là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, mặc áo blouse trắng, có chút gầy gò. Cậu ta vừa vào cửa, còn chưa kịp thu dọn thì Lục Chinh và Vân Miểu đã đi vào.

Đến phòng thí nghiệm của bọn họ thường là một số sinh viên ngành hóa chất, nhưng hai người trước mắt này thì không giống.

“Hai người muốn mua thuốc thử à?” . Truyện Trinh Thám

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Có bán oxit cacbon không?” Vân Miểu hỏi.

“Có, cô muốn mua bao nhiêu?”

Lục Chinh: “Có thể phải mua bảy, tám lít.”

“Chỗ chúng tôi không bán được nhiều như thế, oxit cacbon có độc, chúng tôi chỉ bán theo chai như vậy, chủ yếu đều là sinh viên muốn mua về để thí nghiệm.”

Vân Miểu nhìn cái chai kia, muốn đựng nó vào trong phao thiên nga, độ khó vẫn rất cao.

Lục Chinh: “Oxit cacbon của cậu ở đâu ra vậy?”

“Chỗ này là phòng thí nghiệm hóa học của bọn tôi thu thập, mấy người muốn mua oxit cacbon làm gì?”

Lục Chinh: “Dùng để thí nghiệm khi dạy tiết hóa học.”

Chàng trai kia cười: “Hóa ra mấy người là giáo viên à?”

Lục Chinh: “Ừ.”

“Vậy mấy người thực sự đến đúng chỗ rồi, cũng chỉ có trường chúng tôi có bán. Như này đi, anh đến tòa nhà hóa học trong trường chúng tôi hỏi, chất khí ở đây đều là bọn họ cung ứng cả.”

Lục Chinh và Vân Miểu đi ra khỏi khu khởi nghiệp, đi thẳng đến tòa nhà hóa học phía trước.

Cửa phòng thí nghiệm mở ra, một số sinh viên khoa hóa đang làm thí nghiệm ở bên trong. Mặc dù oxit cacbon khó mua, nhưng chỉ cần thí nghiệm hóa học đơn giản là có thể không ngừng chế tạo ra.

Vân Miểu hỏi dò, nhưng không ai chịu bán oxit cacbon. Dù sao vẫn tồn tại nguy hiểm, lỡ như xảy ra chuyện, bọn họ đều không thể gánh hậu quả được.

Rốt cuộc oxit cacbon của hung thủ ở đâu ra?

Anh ta mô phỏng gây án, nhất định cũng biết oxit cacbon chính là mấu chốt quan trọng của vụ án ày.

Nếu anh ta cố ý che giấu, quả thực vụ án rất khó điều tra tiếp.

Ra khỏi tòa thí nghiệm, bên ngoài đã nổi gió lớn, cây long não bị gió thổi kêu xào xạc, thùng rác kim loại cách đó không xa bị gió thổi bay, giấy bên trong bị gió cuốn đến nơi rất xa.

Lục Chinh nắm tay Vân Miểu: “Đi thôi, sắp mưa rồi.”

Vân Miểu: “Ừ.”

Vừa mới đi được mấy bước, từ con đường nhỏ bên cạnh bỗng nhiên có một cô gái đi ra, đụng thẳng vào Vân Miểu.

“Oái…”

Lục Chinh liếc cô ta một cái, lông mày bỗng chau lại.

Khí thế của anh quá mạnh, cô gái bị anh dọa sợ, cô ta liên tục xin lỗi Vân Miểu: “Á, xin lỗi, xin lỗi cô.”

Vân Miểu quan sát cô ra.

Cô gái này khoảng hai mươi tuổi, trắng trẻo sạch sẽ, ăn diện đơn giản, trông bộ dạng chính là sinh viên của trường.

Cô ta có ôm một cái tủi vải trong lòng, không biết bên trong đựng thứ gì, vừa nặng vừa cứng, bên trên còn có thứ tương tự như bộ van.

Vừa nãy cô đụng phải thứ này nên mới đau như vậy.

Vân Miểu xoa cánh tay và nói: “Không sao, cô đi đi.”

Cô gái kia như được trút bỏ gánh nặng, nhanh chóng đi vào tòa nhà thí nghiệm.

Vào đến xe, Lục Chinh cầm lấy tay Vân Miểu, lật ngược lại, rồi nắm trong lòng bàn tay. Cánh tay của cô rất trắng, vừa mới đụng một cái mà đã hằn lên một dấu đỏ sẫm trên đó rồi.

Vân Miểu giựt tay lại: “Không sao đâu.”

Bỗng nhiên anh cúi đầu, hôn một cái lên dấu đỏ kia.

Cánh tay của Vân Miểu hơi lạnh khiến độ ấm trên môi Lục Chinh vô cùng nóng bỏng, hệt như được in lên trên đó vậy.

Tai Vân Miểu hơi nóng, cô rút tay về.

Lục Chinh khẽ cười, khởi động xe. Cơn mưa lớn bỗng chốc ập xuống, những hạt mưa đầy trời, rơi “tí tách” vào cửa kính chắn gió.

Vân Miểu liếc anh một cái: “Em nghi ngờ anh vừa mới tìm lý do để sàm sỡ em.”

“Hả?”

Vân Miểu: “Chính là hôn em đó…”

Lục Chinh nghe vậy thì lông mày hơi cử động, một lúc sau anh duỗi tay kéo cô tới, hôn một cái lên môi cô: “Miểu Miểu, anh muốn hôn em, không cần phải tìm lý do.”

Vân Miểu: “...”

Xe lái vào trục đường chính, cơn mưa không hề nhỏ đi, đám mây màu xám nhạt tích nước trải dài ngàn dặm, u uất đến lạ.

Ánh mắt Vân Miểu đều bị tầng mây kia nhuộm thành màu xám mịt mù: “Không tìm được bằng chứng có tính xác thực, vụ án không thể lập thì không cách nào điều tra tiếp được, có phải không?”

Lục Chinh không trả lời vấn đề này, mà hỏi: “Dư luận trên mạng thế nào rồi?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu mở điện thoại, tìm kiếm tin nóng.

Tài khoản chính thức của Mercedes Benz đã triệu tập hai mươi nghìn chiếc xe lái đủ một năm trên phạm vi toàn cầu để làm kiểm tra. Những chiếc xe được kiểm tra đều không xuất hiện vấn đề động cơ chạy không tải, oxit cacbon vượt ngưỡng.

Mercedes Benz cung cấp số liệu vô cùng tường tận, nhưng cư dân mạng không hề nể mặt.

Cho dù hai mươi nghìn chiếc xe này đều không có vấn đề, vẫn không thể chứng minh chiếc xe kia của Phòng Dã Trạch cũng thế, cũng có rất nhiều chuyện xảy ra với tỉ lệ nhỏ.

Từ sáng đến bây giờ, Phòng Dã Trạch đã đăng liên tục sáu bài viết, đăng ảnh vợ và con gái. Đầu tiên là trần thuật bản thân đau khổ biết mấy, sao đó nói công ty Mercedes Benz không có tình người, anh ta cần phải đòi lại công bằng, đồng thời đính kèm theo một bản hợp đồng bồi thường, số tiền bồi thường lên tới ba mươi triệu tệ.

Anh ta còn lợi dụng livestream lập nên rất nhiều nhóm, kích động người hâm mộ bao vây cửa hàng 4S lớn nhất thành phố N. Bọn họ giơ câu đối phúng điếu màu đen trắng đứng trong cửa tiệm 4S để tế bái, hiện trường ít nhất phải có ba, bốn ngàn người.

Trên mạng còn có rất nhiều người quay video của Phòng Dã Trạch. Mặt anh ta đầy gân xanh đứng trong đám người gào thét đòi khởi tố, dẫn dắt người hâm mộ nhấn thích và bình luận ủng hộ anh ta.

Nếu không biết câu chuyện phía sau của việc này, trông anh ta càng giống một người nổi tiếng trên mạng cố gắng biểu diễn hơn.

Vân Miểu cau mày: “Tố chất tâm lý của Phòng Dã Trạch này thật mạnh mẽ.”

Con ngươi của Lục Chinh thâm trầm: “Anh đã phái người trông chừng anh ta rồi.”

Xe lái vào cục cảnh sát, mưa lớn chuyển thành mưa nhỏ, Vân Miểu không che ô mà chạy thẳng một đường vào hành lang dài.

Vừa mới đến cửa đã nghe thấy Lưu Vũ đang ở đó nói chuyện: “Đám lão Ngô ra ngoài duy trì trật tự hết rồi, trong cục rút người của tổ trọng án của chúng ta đi làm nhân viên nhận điện thoại. Trời ạ, cô không biết đó thôi, răng giả của bà già không tìm thấy cũng phải gọi điện thoại báo cảnh sát…”

Hà Tư Nghiên cười: “Ít nhất không có đứa trẻ gọi điện thoại hỏi anh đề môn toán giải như thế nào.”

Lưu Vũ kéo ghế ngồi xuống, uống ngụm nước: “Hỏi tôi chắc tôi cũng không biết, may mà trời mưa lớn nên những người đó mới chịu đi. Tên Phòng Dã Trạch này thật có bản lĩnh, làm cứ như bọn tiếp thị đa cấp tẩy não vậy.”

Hà Tư Nghiên: “Đúng đó, nếu không anh đã không vào phòng livestream của anh ta mua quần lót.”

Lưu Vũ: “Cô nói vậy, tôi chợt nhớ ra rồi, bưu kiện của tôi tới rồi nhưng vẫn chưa đi lấy.”

Hai người nói chuyện, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Chinh và Vân Miểu.

Lưu Vũ giống như nhìn thấy cứu tinh: “Lão đại, cô Kha, cuối cùng hai người đã đến rồi.”

Lục Chinh gật đầu: “Bên phía lão Ngô nói thế nào?”

Lưu Vũ: “Đừng nhắc nữa, mấy ngàn người biểu tình chen chúc với nhau, ồn ào nhốn nháo, chỉ sợ xảy ra chuyện thì không khống chế nổi nên cảnh sát nhân dân, cảnh sát vũ trang đi hết rồi. Tên Phòng Dã Trạch này bề ngoài thì thể hiện đau lòng, nhưng tiền vẫn kiếm, vẫn livestream bình thường.”

Hà Tư Nghiên: “Còn mở livestream à?”

Lưu Vũ: “Mở chứ, từ tối qua đến bây giờ, số lượng người hâm mộ tăng gấp mấy trăm lần rồi.”

Dường như để chứng minh cho lời nói của mình, Lưu Vũ cầm điện thoại, ngón tay nhanh chóng lướt bên trên: “Nè, đây là phát lại buổi sáng nay.”

Có người bán hàng trong livestream, nhưng không phải Phòng Dã Trạch, chắc là người trong đội của anh ta.

Tầm mắt của Vân Miểu lướt qua màn hình, bọn họ đang bán đồ trẻ em, cô bé mặc váy đáng yêu đã đổi sang người khác.

Thử xong bộ này, trợ lý lại cầm bộ mới qua.

Hình ảnh lướt ngang qua, Vân Miểu bắt được bóng người quen thuộc trong màn hình, khuôn mặt trắng trẻo, rất gầy.