Năm giờ bốn mươi phút chiều.
Đường Đại Kiều Nam đến đường Đại Kiều Bắc, khu vực Minh Hiên Kiều xảy ra tắc nghẽn nghiêm trọng. Đúng lúc giờ cao điểm buổi tối, xe cộ đi qua sông thời điểm này đều đang xếp hàng dài ở dưới chân cầu, tiếng còi xe vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Đã trôi qua một tiếng đồng hồ, nhưng xe vẫn không thể di chuyển, mặt trời dần lặn xuống phía tây.
Lối đi qua sông của thành phố N tuy nhiều, nhưng miễn phí thì chỉ có mỗi đoạn đường này, cho nên thường xuyên kẹt xe. Chẳng qua kẹt xe lâu như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
Đã qua giờ cơm tối, các chủ xe bắt đầu trở nên nôn nóng, có người thậm chí còn xuống xe hút thuốc.
“Phía trước có chuyện gì thế?”
“Không biết nữa.”
“Biết sớm thì tôi đã đi đường hầm rồi, tiết kiệm mười tệ thật không đáng.”
“Không biết phải kẹt đến khi nào nữa…”
Chỗ bọn họ nói chuyện không nhìn thấy tình hình phía trước hàng dài, đi thẳng theo hàng xe hơi… Sẽ nhìn thấy chỗ đó xảy ra một tai nạn giao thông, chính xác mà nói là một vụ húc đuôi xe hơi.
Một tiếng trước, một chiếc xe bình thường húc đuôi một chiếc Mercedes Benz màu xám ở phía trước.
Mercedes Benz sau khi bị va đập thì không dừng lại ngay, mà rẽ lệch hướng, chầm chậm vượt qua đường cao tốc, đụng vào hàng rào bảo vệ ở một bên.
Xe phía sau không kịp phản ứng, vội vàng phanh lại, nhưng vẫn đụng vào.
Khi cảnh sát giao thông tới hiện trường, cửa xe của chiếc Mercedes Benz bị va đập lõm vào trong, túi an toàn trong xe không mở ra.
Bọn họ có kinh nghiệm, bình thường vụ tai nạn mức độ nhẹ này chưa đến mức mất mạng, cùng lắm là sửa xe.
Chiếc Mercedes Benz vẫn chưa tắt máy, Lý Hải Thụy gõ cửa kính xe, gọi mấy tiếng, nhưng người bên trong không có đáp lại. Cửa kính màu đen căn bản không nhìn thấy tình hình bên trong, anh ta chỉ đành vòng ra trước đầu xe.
Sau khi nhìn thấy, lông mày anh ta cau lại, người trong buồng lái như ngủ vậy, mặt úp xuống vô lăng.
Lý Hải Thụy vẫy tay với đồng nghiệp cảnh sát giao thông: “Nhìn tình hình này có vẻ là say rượu lái xe.”
“Không phải chứ, đã xảy ra tai nạn xe rồi còn chưa tỉnh.” Trong lúc nói chuyện, anh ta cũng nhìn vào bên trong, người phụ nữ trong buồng lái không cử động, cô bé ngồi ở hàng ghế phía sau cũng nhắm chặt mắt.
“Đội trưởng Lý, chuyện này… Nhìn không giống say rượu, phía sau còn có một cô bé.”
Lý Hải Thụy nghe vậy, cảm thấy không hay.
Anh ta thử mở cửa xe, nhưng xe đang trong trạng thái khởi động, không thể nào mở cửa được, chỉ đành đập cửa kính ở ghế lái phụ. Nhưng mảnh kính rơi đầy đất, người phụ nữ trên ghế lái vẫn không có chút phản ứng nào.
“Cô ơi?’ Lý Hải Thụy gọi mấy tiếng, đối phương vẫn im lặng.
Càng nhìn càng thấy không bình thường…
Đồng nghiệp cảnh sát giao thông của anh ta vỗ cô bé phía sau, vừa mới chạm vào thì cô bé đã ngã xuống. Anh ta đặt tay lên mũi cô bé theo bản năng, đã không còn thở nữa.
“Đội trưởng Lý, hình như… Chết rồi.”
Lý Hải Thụy lập tức kiểm tra người phụ nữ trong buồng lái, cô ấy cũng không còn động mạch.
“Tai nạn xe nhỏ như vậy mà chết người được sao?” Cảnh sát giao thông kia thì thầm.
Lý Hải Thụy cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng là tai nạn xe, nhưng trên người bọn họ lại không tìm thấy dấu vết máu chảy nào, biểu cảm cũng rất bình tĩnh, không chút đau khổ, nhưng môi và da lại đỏ hệt như cà chua bi.
Cảm giác bình tĩnh đó giống như đang nằm trong giấc mơ bỗng nhiên bị thứ gì đó hút đi linh hồn, vô cùng kỳ dị.
Lý Hải Thụy làm cảnh sát giao thông nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình hình như vậy. Để cẩn thận, anh ta bèn gọi 110. Sau đó, một mặt thu thập thông tin, một mặt chụp hình ghi chép tình hình trong xe.
Đồng nghiệp cảnh sát giao thông hỏi: “Đội trưởng Lý, thật sự có vấn đề khác sao?”
Lý Hải Thụy: “Không nói rõ được, rất kỳ lạ.”
Nghe nói có người chết, chủ xe phía sau bị dọa mất mật, cả khuôn mặt trắng như tờ giấy: “Đồng chí cảnh sát giao thông, chiếc xe này lái chậm quá, cùng lắm là năm ki-lô-mét. Tôi vượt xe từ phía sau, căn bản không kịp giảm tốc độ thì đã đụng trúng rồi…”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Xảy ra tai nạn húc đuôi xe hơi, thông thường đều là lỗi của xe sau.
Lý Hải Thụy kiểm tra giấy phép lái xe, bảo hiểm và kiểm tra hàng năm của anh ta, cái nào cũng không có vấn đề.
Lý Hải Thụy lấy máy kiểm tra nồng độ mang theo bên người đưa đến miệng anh ta: “Thổi một cái.”
Số liệu bình thường, không uống rượu.
“Đồng chí cảnh sát giao thông, xe của tôi chỉ đụng bọn họ một cái, đừng nói tôi phải ngồi tù đấy chứ?”
Lý Hải Thụy: “Bây giờ vẫn chưa biết rõ tình hình, nhưng anh phải đi với bọn tôi một chuyến.”
Một lớn một nhỏ trên Mercedes Benz bị khiêng đi, đưa đến nhà tang lễ.
Xe dọn chướng ngại vật kéo xe xảy ra tai nạn đi, cuối cùng đoạn đường chính nối liền nam bắc đã dần khôi phục lại bình thường.
Sau khi cảnh sát giao thông điều tra thông tin biển số xe của Mercedes Benz thì gọi điện cho chồng của người phụ nữ.
Không lâu sau, người đàn ông đã tới đội cảnh sát giao thông.
Sau khi Phòng Dã Trạch vào cửa, đau đớn nhìn người khác, dường như hy vọng đây không phải sự thật, ngón tay anh ta co giật trong vô thức, trong mắt đều là vẻ mơ màng, bơ vơ và đau khổ.
“Cảnh sát… Hai người họ đâu?”
Lý Hải Thụy: “Ở bên trong, anh đi theo tôi.”
Một lớn một nhỏ hiện giờ đều nằm trên giường, khăn trắng phủ qua người.
Phòng Dã Trạch run rẩy mở một chiếc khăn trắng trong đó ra, bỗng chốc ngồi bệt xuống đất.
Anh ta run rẩy bò dậy, ôm lấy vợ và con gái, hôn lấy hôn để trên mặt hai người, tiếng khóc thảm thiết bỗng chốc vang vọng trong phòng.
Bởi vì đau thương quá độ khiến cơ bắp trên mặt anh ta bị co rút nghiêm trọng, nước mắt lăn dài khắp khuôn mặt của anh ta, người như già đi mười mấy tuổi.
Lý Hải Thụy đi tới vỗ nhẹ lên vai Phòng Dã Trạch và nói: “Xin chia buồn.”
Hôm nay hiếm khi không có vụ án, Hà Tư Nghiên làm chủ, mời mọi người đi ăn lẩu.
Quán ăn này là quán ăn nổi tiếng nhất thành phố N, mỗi lần đến đều phải xếp hàng đợi tới số.
Hà Tư Nghiên lắc lư tờ số trên tay: “Hôm nay trước chúng ta chỉ có sáu bàn, thật là may mắn quá đi!”
Lưu Vũ bóc túi khoai tây chiên hình tam giác, vừa ném vào miệng vừa cười: “Vậy hôm nay tôi nhất định phải mở da bụng ra để ăn, cố gắng lấy hóa đơn bốn số cho cô.”
Hà Tư Nghiên: “Lưu Vũ, anh có lương tâm chút được không hả?”
Lưu Vũ: “Là tôi không có lương tâm sao? Rõ ràng là do cô quá keo kiệt.”
Hà Tư Nghiên: “Tôi keo kiệt mà còn mời anh đến đây ăn cơm?”
Lưu Vũ: “Mùa hè nóng nực đi mời bọn tôi ăn lẩu, tám phần là muốn chúng tôi bị trúng gió.”
Vân Miểu nhìn bọn họ cãi nhau, không kìm được cười: “Tình cảm của hai người thật tốt.”
Lưu Vũ liên tục ho khan: “Cô Kha, lần này cô thật sự nhìn nhầm rồi, hai chúng tôi là tình nghĩa cách mạng của xã hội chủ nghĩa. Hai hôm trước, cô ấy còn đi xem mắt nữa đó.”
Lục Chinh lấy ly nước chanh cho Vân Miểu, rồi ngồi xuống chiếc ghế cao màu đỏ bên cạnh: “Ồ, trước đó không phải cậu cũng nói phải đi xem mắt sao?”
Lưu Vũ: “Tôi có đi đâu.”
Còn nói nữa, hôm đó quần áo xem mắt đã bị Lục Chinh mượn đi rồi, anh ta cả người hôi rình đi gặp ai đây?
Lục Chinh: “Đi xem mắt khắp nơi, chi bằng nhìn người trước mặt.”
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ nhìn nhau một cái, trên mặt viết ba chữ lớn: “Không thể nào.”
Lông mày Hà Tư Nghiên co giật: “Lão đại, anh đừng mai mối linh tinh!”
Lưu Vũ: “Đúng đó, tôi còn muốn tìm một người bạn gái thơm tho, mềm mại đó.”
Hà Tư Nghiên nghe vậy thì hơi tức giận: “Ý anh là sao? Tôi thối à?”
Lưu Vũ nói thẳng: “Khi tiếp xúc với xác chết thì thối.”
Hà Tư Nghiên: “Anh cút đi, anh tiếp xúc với xác chết thì không thối à? Làm như ai cần anh lắm ấy?”
Vân Miểu nhìn Lục Chinh, mỉm cười.
Lúc này, cuối cùng cũng gọi đến số bàn của bọn họ.
Sau khi Lưu Vũ đi vào thì gọi thức ăn trước, thứ anh ta chọn đều là đồ đắt, chỉ thiếu mỗi việc bảo ông chủ quán lẩu ra ngoài mua hải sâm thôi.
Hà Tư Nghiên: “Lòng báo thù của anh lớn quá rồi đó.”
Lưu Vũ: “Không nỡ à? Lát nữa vẫn nên để tôi trả tiền đi. Ăn tối thì phải ăn cho sướng.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hà Tư Nghiên: “Tôi mời, dựa vào đâu anh thanh toán?”
Lưu Vũ: “Không phải cô keo kiệt sao?”
Nước lẩu tươi ngon, thơm phức được bưng lên, sôi sùng sục, tâm trạng của Hà Tư Nghiên bỗng chốc tốt lên, cô ấy lười phải cãi cọ với Lưu Vũ.
Thịt bò là món ăn nổi tiếng của quán ăn này, Hà Tư Nghiên ăn một miếng, liên tục khen ngợi: “Thịt bò này vừa thơm vừa mềm, tuyệt vời!”
Lưu Vũ bĩu môi: “Bây giờ nói ngon, lúc nãy khi tôi gọi món, không phải cô còn chê đắt à?”
Hà Tư Nghiên: “Ăn cũng không chặn được miệng của anh.”
Lưu Vũ: “Nói thừa, miệng cô bị chặn lại có thể ăn được à?”
Lúc này, điện thoại của Lục Chinh vang lên.
Hình như có chuyện rồi, vẻ mặt anh có hơi nghiêm túc.
Hà Tư Nghiên và Lưu Vũ không hẹn mà đều im lặng.
“Đội trưởng Lục, bên phía lão Từ có tai nạn, trông có hơi kỳ lạ, tổ bọn tôi không giải quyết được. Một cặp mẹ con chết trong xe, xe lái trên đường, giống như tử vong do tai nạn, lại không giống lắm.”
Lục Chinh tắt điện thoại, đứng dậy.
Lưu Vũ: “Không phải chứ, lão đại, giờ này còn có chuyện à?”
Lục Chinh: “Mấy người ăn tiếp đi, tôi đi xem thử.”
Vân Miểu cũng đứng dậy theo: “Em đi với anh.”
Lục Chinh gật đầu.
Vân Miểu không phải là cảnh sát mà còn muốn đi, đương nhiên Lưu Vũ cũng không tiện ăn tiếp nữa, bèn vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Chỗ rau này vẫn chưa ăn, có thể trả lại không?”
“Xin lỗi, không trả được ạ.”
“...”
Vân Miểu đã tới quầy thu ngân trước một bước: “Đóng gói đi, về rồi ăn sau.”
Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Haizz, thật mất hứng, hiếm khi mới được tụ tập.
Lúc này Hà Tư Nghiên mới phản ứng lại: “Chị Kha, sao chị lại thanh toán rồi? Em chuyển cho chị.”
Vân Miểu cười: “Không cần đâu, sau này bảo đội trưởng Lục của mấy người chuyển cho tôi.”
Lục Chinh mỉm cười: “Được.”
Xe lái đến đội cảnh sát giao thông, Trương Vinh của chi đội cảnh sát hình sự tới đón: “Đội trưởng Lục.”
Lục Chinh: “Có chuyện gì?”
Trương Vinh muốn nói lại ngừng: “Anh vẫn nên qua đó xem thử đi.”
Lục Chinh gật đầu.
Khoảnh khắc vén chiếc khăn trắng lên, Lưu Vũ không kìm được mà kêu một tiếng. Hà Tư Nghiên nhìn, cô bé này chính là cô bé bọn họ nhìn thấy trong phòng livestream sáng nay, người kia là mẹ của cô bé.
Lục Chinh kiểm tra thi thể của đứa bé trước, làn da của cô bé có màu đỏ đậm, môi cũng vậy, trên người không có vết thương ngoài da nào. Đầu của người phụ nữ có một chỗ bị thương rất sâu, nhưng không chảy máu, cũng không gây ra chứng viêm nhiễm nào, màu sắc gần như giống với các vùng bên cạnh.
Lý Hải Thụy: “Bọn họ xảy ra tai nạn xe, nhưng trên người không chảy máu, rất kỳ lạ.”
Lục Chinh: “Nguyên nhân bọn họ không chảy máu là vì khi đó bọn họ đã chết rồi, hơn nữa thời gian tử vong đã vượt quá mười phút.”
Trương Vinh, Lý Hải Thụy đều ngạc nhiên, toát mồ hôi lạnh.
“Bọn tôi kiểm tra camera, xe lái từ đường số một vịnh Đại Á đến đường Đại Kiều Nam.”
Cũng chính là nói trong mười mấy phút kia, vẫn luôn là người chết lái xe.
Vịnh Đại Á đến đường Đại Kiều Nam là một con đường thẳng, xe có cần tự động dưới tình huống không giẫm chân ga cũng có thể đi, chỉ là tốc độ sẽ không quá nhanh.
Chỉ cần xe xung quanh tránh né hợp lý, quả thực có thể lái thẳng một đường đến chỗ này.
Nếu không phải xảy ra tai nạn, có lẽ xe sẽ lái thẳng từ phía nam đến chỗ khác, cuối cùng đụng phải tòa kiến trúc hoặc thứ gì khác.
Phòng Dã Trạch đã vì đau lòng quá độ mà khóc khàn cả giọng, trong mắt anh ta đều là vẻ khó tin: “Sao có thể như vậy, sức khỏe của vợ tôi trước giờ luôn rất tốt, sao tự dưng lại chết rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Phòng Dã Trạch đứng dậy, lao thẳng vào chủ chiếc xe bình thường đang đứng bên cạnh kia, hai người vật lộn trên đất: “Đều là mày đâm, sao mày không chết đi?”
Lục Chinh trực tiếp xách anh ta từ trên đất lên: “Vợ và con gái của anh chết vì nguyên nhân khác, không liên quan đến anh ta.”