Vân Miểu đi ra khỏi phòng tắm, “Vân Chinh” mở một bài piano nhẹ nhàng trong phòng cho cô, rèm cửa sổ vải nhung màu xanh lam đậm ngăn cách mọi nguồn sáng bên ngoài.
Đèn điện tử ở phía trên cùng của rèm cửa sổ có thể điều khiển hình ảnh, “Vân Chinh” lựa chọn đèn ngôi sao mà cô thường dùng, tĩnh lặng lại ấm áp.
Vân Miểu cười một cái, ai nói người máy không có tình cảm?
Trong phòng khách, “Vân Chinh” đang sạc pin, ánh sáng màu xanh nhấp nháy trong bóng tối, đó là đôi mắt của nó, bên trong có camera và máy cảm ứng ánh sáng.
Vân Miểu đi vào, sờ đỉnh đầu của nó.
“Vân Chinh” lắc đầu, phát ra vài tiếng “ưm ưm” giống như bé gấu trúc đang làm nũng.
“Cảm ơn em nha, tên nhóc.”
Vân Miểu khom lưng lấy ra một xấp giấy dày ở dưới bàn, đó đều là những đề sudoku được in ra. Cô vắt chân ngồi trên sofa, ngòi bút kêu xoạt xoạt.
Sau khi tính xong một tờ lại chuyển sang tờ tiếp theo, cho đến khi đầu óc mụ mị, cô mới thu dọn đi vào phòng ngủ.
Tối nay, Vân Miểu ngủ rất tỉnh.
Hết giấc mơ này đến giấc mơ khác nối tiếp nhau…
Trong không khí là mùi thuốc nổ cháy hết, cô bị nhốt trong hầm tối đã bốn ngày rồi, vừa đói vừa khát.
Hy vọng sống sót trở nên vô cùng mong manh…
Người ném cô vào trong định để cô đói chết.
Bốn ngày trước, bố và mẹ bỗng nhiên đưa cô rời khỏi căn nhà đã ở rất lâu. Đồ đạc trong nhà không hề mang đi, chỉ mang theo ít tiền.
Xe lái ra khỏi thành phố chưa được bao xa thì bị người ta chặn lại, bố mẹ bị người ta túm tóc kéo xuống xe, cô cũng bị người ta trói cổ tay lại.
Trên đầu nhanh chóng bị người ta trùm vải đen lại, bọn họ bị dẫn thẳng về trước. Bên tai có tiếng nước, bọn họ ngồi thuyền lên một hòn đảo nhỏ.
Sau khi tiếng động chói tai vang lên, cô nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mẹ, ngay sau đó lại vang lên một tiếng “bộp”, tiếng hét của mẹ dừng lại.
Cô giãy giụa trốn thoát như kẻ điên, gỡ vải trùm đầu trên mặt xuống, tình cảnh trước mắt chỉ có dùng từ đáng sợ để hình dung.
Bố và mẹ nằm xuống sàn nhà cũ kỹ, máu tươi chảy ào ào đọng thành một dòng sông màu đỏ sẫm.
Hơi nóng còn sót lại bay lên khỏi dòng sông màu đỏ kia, trắng xóa một mảng, u ám và khủng bố.
Người đàn ông đứng đầu kia nhìn cô nói những chữ rất kỳ quái, cái gì mà “phản đồ”, “gian xảo”, “không thể giữ lại”...
Vân Miểu xông qua đó, cắn một miếng thật mạnh lên cánh tay của ông ta, cánh tay kia có một hình xăm rắn màu đỏ sẫm.
Cùng một hình xăm, trên cánh tay của bố mẹ cô cũng có.
Người đàn ông tát cô một cái, cô cố gắng muốn nhìn rõ khuôn mặt người đánh cô kia, nhưng có thế nào cũng không thể nhìn rõ…
“Tít tít tít…”
“Chủ nhân, đến giờ dậy rồi.” Tiếng điện tử của người máy vang lên bên tai, rèm cửa sổ tự động mở ra, ánh sáng chói lóa.
Vân Miểu tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cả người toàn là mồ hôi, con ngươi một lúc lâu sau mới thích ứng được ánh mặt trời chói chang.
Có lẽ vì chìm trong giấc mộng quá lâu, tay chân cô đều hơi mềm nhũn. Cô ngồi dậy, một lúc sau mới ổn định lại.
"Vân Chinh" phát số liệu nắm bắt được: “Số lần nằm mơ thấy ác mộng của chủ nhân dạo này tăng lên, bình quân mỗi tuần hai lần. Nếu cơ thể không thoải mái, tốt nhất nên đến bệnh viện.”
Vân Miểu xoa mi tâm, thở một hơi: “Không sao.”
Sở nghiên cứu gọi điện tới, bọn họ nhận được hạng mục mới, hôm nay phải đi sớm một chút.
“Vân Chinh, giúp chị làm sandwich, nguyên liệu trong tủ lạnh.”
Người máy nhận được mệnh lệnh, bèn đi ra ngoài.
Vân Miểu vào nhà vệ sinh, căn nhà này của cô được sở nghiên cứu sắp xếp cho, một phòng ngủ một phòng khách, tòa nhà hướng tây, căn hộ cũng ở góc phía tây, lầu chín, thông qua cánh cửa sổ mở toang có thể nhìn xuống khu dân cư Thành Dương ở bên cạnh.
Có chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, cảnh sát mặc đồng phục màu xanh lá đang bước xuống khỏi xe.
Cô nhìn ngay thấy Lục Chinh ở bên trong đoàn người, anh đứng dưới ánh sáng, thân hình cao ráo, dưới chân là cái bóng bị anh giẫm lên.
Vụ án rắn đỏ năm đó, anh là cảnh sát duy nhất sống sót, và cô là người bị hại duy nhất sống sót.
Nếu muốn điều tra lại vụ án năm đó, Lục Chinh là người cô không thể bỏ qua được.
Vân Miểu thu lại tầm mắt, nhanh chóng rửa mặt bằng nước lạnh.
Đèn ở cửa hiên nhà sáng lên, cô đang thay giày ở đó. “Vân Chinh” đã làm xong món sandwich trước khi cô ra ngoài, đưa cho cô.
Không biết có phải vì đúng giờ cao điểm đi học, đi làm hay không mà thang máy hôm nay đợi hơi lâu. Vân Miểu nhìn đồng hồ, dứt khoát đi thang bộ.
Khu dân cư này mới được xây dựng vào tết năm ngoái, dịch vụ bất động sản của khu dân cư chểnh mảng, lối đi thang bộ trống trải trở thành điểm chết về mặt vệ sinh.
Mùi xi măng trong không khí rất nặng, Vân Miểu bước đi nhanh, đôi bốt da kéo theo trận gió, những hạt bụi nhỏ bé bị làm xao động bay trong không trung.
Vân Miểu gần như không ngừng nghỉ đi xuống tới lầu năm, mùi nước khử trùng trộn lẫn với 84 lan tỏa khắp đầu mũi.
Bước đi nhanh nhẹn bỗng dừng lại.
Cửa hành lang màu xám mở ra một kẽ hở, Vân Miểu dừng bước, liếc nhìn vào bên trong.
Ánh sáng bên trong lối thoát hiểm lờ mờ, có một người đàn ông mặc áo blouse trắng dựa vào tường, có người đến gọi một tiếng rất nhẹ: “Bác sĩ.”
Người đàn ông nhìn ra ngoài theo bản năng, ánh sáng quá u ám, không nhìn rõ cả khuôn mặt, chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn thấy sống mũi của anh ta, phần mũi cao, trên đầu mũi có một nốt ruồi màu đen.
Vân Miểu cảm thấy người đàn ông đang liếc cô trong màn đêm, bước chân lại gần.
Chốc lát sau, cánh cửa vốn không đóng chặt kia, “đùng” một tiếng đóng lại ngay.
Vân Miểu nhướng mày.
Phòng khám chui sao?
Vậy mà lại có phòng khám chui mở ở nơi này?
Mấy năm trước, thành phố N tiến hành mấy lần hành động càn quét với quy mô lớn, những bệnh viện kinh doanh bất hợp pháp gần như đã biến mất từ lâu.
Chứng cứ bọn chúng từng tồn tại được lưu lại trên một số chiếc ghế tựa của xe buýt liên tỉnh. Vải trắng chữ đỏ viết phòng khám nam XX, phòng khám phụ khoa XX, bọc trong một lớp vỏ trong suốt, bên dưới là dãy số điện thoại dài.
Phòng khám này chắc là tàn dư chẳng còn sót lại bao nhiêu đó, không biết kinh doanh khoa gì.
Vân Miểu không ở lại lâu, cô cắn miếng bánh sandwich, nhanh chóng xuống lầu.
Hôm nay có mặt trời, nhiệt độ chớp mắt tăng đến hơn hai mươi độ.
Hôm qua vào đông, hôm nay vào hạ.
Xe Porsche ra khỏi hầm xe, Vân Miểu hạ cửa sổ xuống, gió xuân ấm áp len vào, mang theo âm thanh ồn ào.
Xe đi ngang qua một nhà trẻ, lúc này đang là giờ cao điểm vào nhà trẻ, người đến người đi trên đường, xe lái tới đây đều giảm tốc độ.
Đối diện nhà trẻ là một cửa hàng tiện lợi, nhân tiện bán đồ ăn sáng, việc làm ăn rất tốt.
*
Trong khu dân cư Thành Dương, Lục Chinh và Lưu Vũ đang hỏi thăm dân chúng.
Hai đứa trẻ mất tích là sinh đôi trai gái, mẹ của đứa bé đã mất vì tai nạn xe nhiều năm trước, bố lập gia đình mới, từ nhỏ hai đứa trẻ đã ở cùng với ông bà nội.
Khoảnh khắc Lục Chinh và Lưu Vũ vào cửa liền bị sự bẩn thỉu lộn xộn trong phòng làm ngạc nhiên…
Trên sàn nhà bằng gỗ nhạt có dấu bùn loang lổ, sàn bếp ở hướng bắc toàn là nước, ướt sũng và dầu mỡ. Rau cải trên sàn nhà khô héo xếp ngổn ngang, một mùi chua thấp thoáng từ bên trong lan ra.
Trên bàn gỗ màu đen xì có để mấy cái chén, rau xanh trong đĩa không biết đã xào mấy ngày rồi, có hơi chuyển màu đen.
Ở góc bàn có chén nhựa mà hai đứa trẻ dùng, một hồng một xanh. Chén màu xanh kia tạm tính là sạch sẽ, còn chén màu hồng, tay cầm đã gãy mất, có hơi ngả vàng.
Phía nam có một ban công không lớn, bên trong chất đầy các loại đồ đạc, trên sofa rải rác vớ của trẻ con và đủ loại bộ phận của đồ chơi cũ.
Thứ duy nhất được tính là đáng tiền trong phòng khách là tivi trên tường, bên dưới có dán một hàng giấy nhỏ, lúc tan học giáo viên nhà trẻ thường sẽ phát những mảnh giấy như vậy để dỗ dành trẻ con.
Bên cạnh sofa mốc meo có để một cây lau nhà đã gãy.
Ông nội nhà này mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, thu nhập duy nhất trong nhà là tiền phụ cấp sinh hoạt của chính phủ và thu nhập ít ỏi đổi lại từ việc mỗi ngày ra ngoài nhặt nhôm nhựa của bà nội.
“Nếu biết sớm, hôm đó tôi cũng đi theo rồi.” Tiếng địa phương của bà cụ hơi khó hiểu.
“Theo đi đâu?” Lưu Vũ hỏi.
“Khu vui chơi dưới lầu, hai đứa trẻ mất tích ở chỗ đó, chắc chắn là bị đám buôn người bắt đi rồi.” Bà cụ nói rồi nước mắt giàn giụa.
“Đứa bé xuống lầu lúc mấy giờ?” Lục Chinh chuyển sang nói tiếng địa phương để giao tiếp với bà ta.
“Bảy giờ hơn một chút, thời sự vừa mới bắt đầu.”
Lưu Vũ nghiêm túc ghi chép lại.
“Hai người có từng đánh đứa trẻ không?” Lục Chinh bỗng hỏi vấn đề không liên quan đến chuyện tìm đứa trẻ.
Ông cụ dừng lại một lúc, ánh mắt hơi lóe lên: “Nói thế nào nhỉ, con cái nhà mình, lúc không nghe lời đương nhiên ít nhiều gì cũng có đánh đòn.”
Lục Chinh: “Dạo gần đây có đánh không? Trong vòng hai tuần.”
“Có.” Bà cụ giành nói, lần này tuy rằng bà ta vẫn nói tiếng địa phương nhưng có thể nghe hiểu được.
Lục Chinh nhìn bà ta hỏi: “Khi nào?”
“Hai ngày trước, đứa bé cầm đồ đập hỏng tivi, tôi tức quá nên có đánh bọn chúng.”
“Bà đánh bé trai hay bé gái?”
Giọng nói của bà cụ hơi nhỏ: “Bé gái.”
Lục Chinh gật đầu, con ngươi đen thui: “Đánh ở đâu?”
Bà cụ: “Mông.”
Còn về công vụ, anh đã đại khái đoán được rồi, chính là cây lau nhà bị gãy kia.
Lục Chinh quan sát căn nhà một vòng, rồi dừng lại trên khuôn mặt của bà ta: “Sao bà lại chắc chắn là bị bọn buôn người bắt đi như thế?”
Bà cụ: “Tôi… Đoán thế. Hai ông bà già bọn tôi tuy nghèo nhưng cũng không gây thù với ai cả, không thể nào có người muốn hãm hại hai đứa trẻ được.”
Lục Chinh gật đầu: “Ảnh của hai đứa trẻ, tôi có thể mang một tấm đi không?”
Bà cụ do dự một lát: “Được, xin anh nhất định phải giúp tôi tìm cháu trai về.”
Lục Chinh nhìn bà ta một cái như suy nghĩ gì đó.
Bà cụ lập tức bổ sung: “Còn cả cháu gái.”
Ra khỏi nhà bà ta, Lục Chinh lập tức bảo Lưu Vũ gửi tấm ảnh này đến hệ thống “Đoàn Viên”.
Hôm nay bọn họ lại đến, không phải nhà của cặp sinh đôi kia, mà đến khu vui chơi dưới lầu.
Tính cách của hai đứa trẻ kỳ quặc, không thích chơi với những đứa trẻ khác, còn thích đánh người, người lớn nói đến bọn chúng chỉ có hai chữ- Ngang tàng.
Camera gần khu vui chơi đã hỏng từ lâu, cửa phía nam của khu dân cư có một camera, Lục Chinh xuất trình giấy chứng nhận cảnh sát, kiểm tra video sáu giờ tối qua đến sáng sớm nay.
Lưu Vũ nói thì thầm: “Hai đứa trẻ này ở nhà cũng đáng thương lắm, đó nào có phải nơi cho người ở cơ chứ, quả thật như bãi rác vậy. Đứa trẻ của gia đình như thế, tính cách ít nhiều gì sẽ có chút vấn đề.”
Lục Chinh nghe vậy, nhanh chóng mở túi da trong tay, bên trong đựng hồ sơ của đám trẻ mất tích ở thành phố P. Những đứa trẻ này hoặc là không có bố mẹ, hoặc là không ai quản, hơn nữa ít nhiều gì cũng bị người nhà ngược đãi, đánh mắng.
Hoàn cảnh gia đình không tốt, tính cách có vấn đề, thích đánh người, không hòa đồng, chắc là điểm chung của bọn chúng.
Thái độ của những người xung quanh đối với bọn chúng là mắt không thấy, đỡ mệt lòng. Cho nên, khi bọn chúng mất tích, căn bản không ai chú ý đến.
Có lẽ thứ âm thầm lừa bọn chúng đi chỉ là một món đồ chơi hoặc là một cây kẹo mút…
“Đại Vũ, gọi điện thoại cho lão Lưu, bảo anh ta phái công an ngầm đến gần khu dân cư coi chừng, đặc biệt chú ý đến những đứa trẻ lẻ loi.”
“Đã rõ.”
Hà Tư Nghiên bước nhanh đến nói: “Đội trưởng Lục, đội điều tra bên kia gọi điện thoại đến nói gần chợ Hồng Hâm có phát hiện lớn, bảo anh qua đó một chuyến.”
“Là cái gì?”
Hà Tư Nghiên hơi hạ thấp giọng nói: “Một đốt ngón tay.”
Lục Chinh gật đầu, nhấc chân bước về trước, bỗng nhiên anh nhớ ra gì đó bèn dừng chân lại: “Cô có số điện thoại của Kha Vân Miểu không?”
Hà Tư Nghiên: “?”
“Tôi muốn nhờ cô ấy điều tra hướng đi của cặp song sinh.”
Hà Tư Nghiên: “Em chỉ có wechat của chị ấy, hay là em gửi cho anh nhé?”
“Thôi bỏ đi.” Anh hiểu Vân Miểu, chắc chắn cô sẽ không nhấn chấp nhận.