Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 47




Rất nhanh Lục Chinh đã có phát hiện mới, Hàn Vi Quang hơn nửa tháng không ở nhà, nhưng hoa cỏ trước cửa vẫn nở rất tươi.

Mái hiên phía bắc này tuy rằng có thể phơi nắng, nhưng lại không hứng được nước mưa.

Lục Chinh bưng chậu cây trầu bà bên cạnh lên, mười mấy sợi bông dài rơi từ trong chậu hoa xuống, ướt sũng, rơi xuống mặt đất.

Anh nhìn theo hướng những sợi bông, phía dưới kệ kia có để một thùng nước, bên trong là các sợi bông nối nhau trong chậu hoa.

Đây là một thiết kế hút nước tinh xảo.

Nhìn màu sắc bị ngâm của sợi bông kia, thiết kế này đã tồn tại ở đây rất lâu rồi.

Hiện giờ chủ nhân không còn nữa, những bông hoa cỏ này vẫn xanh tươi như cũ, ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy thổn thức.

Nước còn lại trong thùng đã không còn nhiều nữa, Lục Chinh lấy vòi nước bên cạnh bơm đầy một thùng nước, khom lưng cho những sợi bông kia vào trong.

Vân Miểu cụp mắt nhìn bóng lưng rộng của anh, con ngươi khẽ động.

Sự dịu dàng của Lục Chinh luôn giấu trong những chi tiết vụn vặt kia.

Cũng giống như năm đó, sau khi anh đưa cô trở về nhà bà nội, rõ ràng có thể không cần liên lạc nữa, nhưng cứ mỗi một tháng anh đều đến chỗ cô một chuyến.

Thời gian anh đến luôn không cố định, có lúc là giữa tháng, có lúc lại đầu tháng. Nhưng mỗi lần anh đến đều mang theo quà, gấu bông, hộp kẹo, bốt xinh đẹp, kẹp tóc, truyện tranh, ghép hình…

Kiểu không cố định đó dần tạo nên một cảm giác bất ngờ, ngoài sức tưởng tượng, lại vui mừng như điên.

Mỗi ngày cô đều đang nghĩ đến anh.

Để chào đón sự không cố định đó, Vân Miểu còn lén bà nội học trang điểm, mua váy ngắn, nghĩ đến lần sau khi gặp được anh sẽ cho anh ngắm.

Nhưng cô đợi mãi đợi mãi, một tháng, hai tháng, ba tháng, Lục Chinh vẫn chưa đến.

Từ mùa đông sang đầu hạ, áo phao đổi sang áo khoác mỏng.

Cô nghĩ, có lẽ Lục Chinh mãi mãi sẽ không đến nữa rồi.

Nhưng vào một buổi tối nào đó, anh lại xuất hiện trước cửa nhà cô, ánh đèn yếu ớt, anh đứng ngay bên dưới ánh đèn, mỉm cười nhìn cô, trong tay xách một hộp bánh con gấu.

“Miểu Miểu, dạo gần đây có học hành đàng hoàng không?” Đây là câu đầu tiên anh nói với cô sau ba tháng xa cách.

“Thi được hạng nhất từ dưới đếm lên.” Vân Miểu ngẩng khuôn mặt trắng sứ của mình lên, nhìn thẳng về phía anh.

Lục Chinh nhìn vào mắt cô: “Thật à?”

Vân Miểu: “Lừa anh đó.”

Mặc dù Lục Chinh không có nghĩa vụ mỗi tháng đều đến thăm cô, nhưng anh cũng không hề nói mình không đến. Cô đợi lâu như thế, suy cho cùng có hơi hờn dỗi. Nhưng kỳ lạ là khoảnh khắc cô trông thấy anh, những cơn tức giận kia đã hoàn toàn biến mất.

Lục Chinh đưa bánh quy trong tay cho cô: “Bánh quy mà trước kia em đặt.”

Đó là bánh quy độc quyền chỉ có tiệm bánh dưới lầu nhà cô có bán, trước đây Vưu Dung thường xuyên đi mua về cho cô ăn. Sau khi dọn về quê ở thì rất ít khi ăn được nữa.

Giọng nói của Lục Chinh bình thản: “Anh đi phá án ở rất xa, cho nên không đến được.”

Tay cầm bánh quy của Vân Miểu khựng lại: “Vậy có phải rất nguy hiểm không?”

Mắt cô gái sạch sẽ và trong trẻo, hệt như bầu trời được nước mưa gột rửa.

Từ sau khi bố mẹ anh lần lượt rời khỏi thế giới, người quan tâm đến an nguy của anh đã rất ít.

Lục Chinh: “Một chút.”

Vân Miểu căng thẳng nhìn anh: “Vậy anh có bị thương không?”

Lục Chinh cho tay vào trong túi: “Không có.”

“Vậy thì được.” Đôi mắt như nước mùa thu của cô gái cong xuống, giống như hai vầng trăng lưỡi liềm.

Mùi vị của bánh gấu không tệ, giòn giòn lại thanh ngọt, Vân Miểu ăn liên tục hai miếng, giữa hàng lông mày có ý cười dịu dàng.

Có lẽ là dáng vẻ ăn đồ của cô quá chữa lành, tầm mắt của Lục Chinh dừng lại trên khuôn mặt cô rất lâu: “Ngon không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vân Miểu ngước mắt, va phải đôi mắt sâu thẳm kia của anh, cô lấy ra một miếng ở trong hộp đưa cho anh: “Ừ, anh muốn ăn thử không?”

Lục Chinh ma xui quỷ khiến thế nào mà ăn miếng bánh trong tay cô.

Bình thường anh không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích socola, nhưng hôm đó lại cảm thấy mùi vị rất ngon.

Sau này, Vân Miểu mới biết trong ba tháng Lục Chinh biến mất, anh đều ở biên giới Myanmar.

Bọn họ theo dõi một băng nhóm tội phạm đến rừng mưa nhiệt đới bên kia, vật tư thiếu hụt, sinh sống với rắn độc và đỉa suốt ba tháng trời.

Sau khi trở về, đồng nghiệp của anh đều xin nghỉ phép.

Nhưng Lục Chinh lại vội vội vàng vàng chạy đến thăm cô.

Một con chim đuôi dài vỗ cánh bay từ ban công phía bắc tới, mang theo một tiếng vang nhẹ, Vân Miểu lập tức lấy lại tinh thần.

Lục Chinh đã đứng dậy, rửa tay: “Đi thôi.”

Vân Miểu: “Được.”

Bọn họ đi tới phòng kinh doanh gần nhất, điều tra lịch sử cuộc gọi của Hàn Vi Quang.

Hôm ngày ba mươi tháng tư, sau cuộc gọi của Lưu Vũ, Hàn Vi Quang còn nhận một cuộc điện thoại nữa. Đó là số điện thoại không có chủ sở hữu, thuộc về khu vực Mauritius.

Vân Miểu: “Gã ta biết chúng ta sẽ điều tra Hàn Vi Quang.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Công cuộc điều tra lại rơi vào ngõ cụt.

Cảm giác đó giống như bị người ta bịt mắt lại, gỡ một tấm vải xuống, vẫn còn một tầng nữa, không biết khi nào mới có thể nhìn thấy ánh sáng.

“Chúng ta sẽ bắt được gã ta chứ?” Vân Miểu ngây ngốc nhìn đám mây ở phía xa.

Lục Chinh nhấn đỉnh đầu cô một cái: “Sẽ được.”

Lúc này, điện thoại Vân Miểu đột nhiên vang lên, người gọi điện cho cô là người bạn cấp ba kia của cô, Châu Thạc: “Bạn học cũ, tôi có chút chuyện tìm cậu, giờ cậu đang ở đâu thế?”

Vân Miểu: “Khu dân cư mới bên bờ biển.”

“Vừa hay tôi cũng ở gần đấy, có thể đến tìm cậu không?”

“Được.”

Lục Chinh nghe vậy thì chau mày: “Miểu Miểu, phá án phải tập trung.”

Vân Miểu: “Em lại không phải cảnh sát.”

Lục Chinh bị cô nói, cứng họng.

Mười phút sau, Châu Thạc ôm một bó hoa hồng đến trước mặt Vân Miểu: “Bạn học cũ, sinh nhật vui vẻ.”

Vân Miểu hơi bất ngờ: “Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật tôi?”

Châu Thạc gãi đầu: “Lật xem thông tin ghi chép của mười mấy bạn học, rồi kiểm tra lịch một chút, là hôm nay phải không?”

Vân Miểu: “Đúng vậy, cảm ơn cậu.”

Lục Chinh ở bên cạnh sắc mặt không tốt lắm.

Châu Thạc hơi sợ anh, nhưng lại vì anh là trưởng bối của Vân Miểu, nên vô cùng lịch sự gọi một tiếng: “Cháu chào chú ạ.”

Lục Chinh tức đến mức lông mày co giật, lại không tiện nổi cáu, chỉ đành đáp nhẹ một tiếng: “Ừ.”

Tay Vân Miểu siết lại, che đi niềm vui nơi khóe môi.

Lục Chinh nhìn cô một cái, khẽ nói: “Miểu Miểu, đây là bó hoa thứ mấy trong ngày hôm nay rồi? Chú đã nói với con bao nhiêu lần rồi, yêu đương, làm việc đều phải tập trung.”

“...”

Châu Thạc nghe xong, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.

Lục Chinh cho tay vào túi: “Thế này đi, hoa tặng Miểu Miểu không thể nhận không như vậy được, tôi mời cậu ăn cơm.”

Châu Thạc: “Không cần, không cần đâu ạ, chú khách sáo quá rồi.”

Vân Miểu nhìn Lục Chinh một cái: “Đương nhiên phải mời, nhà hàng Michelin mới mở không tồi. Chú à, hay là đến nhà hàng này nhé?”

Cô cố ý chọn nhà hàng đắt nhất.

Lục Chinh đồng ý ngay: “Được."

Thế là tổ hợp kỳ quái của ba người xuất hiện trong nhà hàng.

Vân Miểu gọi món ăn, chỉ nhìn giá, món nào đắt thì chọn món đó.

Khóe môi Lục Chinh cong lên cười, mặc cho cô có ý đồ xấu.

Châu Thạc ở đối diện vẫn luôn nhìn Vân Miểu, một lúc sau, cậu ta liếm môi nói: “Bạn học Kha này, cậu yêu đương thật rồi à? Nếu như cậu không ngại, tôi có thể làm lốp dự phòng của cậu, đợi ngày nào đó cậu nhìn bọn họ chán rồi thì đến tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ đối xử tốt với cậu hơn bất cứ ai.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bản thân Châu Thạc có một diện mạo mắt phượng mày ngài, giọng nói dễ nghe, âm điệu lại non nớt, khi nói lời này thật sự rất khó không khiến người ta rung động.

Vân Miểu từ chối rất dứt khoát: “Không cần, tôi không có thói quen chuẩn bị lốp dự phòng.”

Để không phải ngượng ngùng như thế, Vân Miểu đi nhà vệ sinh một chuyến.

Nhất thời, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người là Lục Chinh và Châu Thạc.

Lục Chinh rót ly nước cho cậu ta: “Cậu thích Miểu Miểu nhà tôi như vậy thật à?”

Châu Thạc nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm: “Dạ, cháu đã thích rất nhiều năm rồi.”

Lục Chinh: “Bắt đầu từ hôm nay, cậu nên đổi người để thích đi.”

Châu Thạc ngẩn người: “Tại sao?”

Lục Chinh: “Miểu Miểu, con bé có người trong lòng rồi.”

Châu Thạc hỏi theo bản năng: “Là ai?”

Lục Chinh nói toạc ra: “Tôi.”

Châu Thạc giật mình đứng phắt dậy: “Hai… Hai… Hai người không phải chú cháu à?”

Lông mày Lục Chinh co giật: “Tôi họ Lục, cô ấy họ Kha, cậu nói xem?”

Châu Thạc: “Chú còn đến tham gia cuộc họp phụ huynh của cậu ấy…”

Lục Chinh uống ngụm nước: “Bố mẹ cô ấy đã mất rồi, tôi không đi thì không ai đi cả.”

Châu Thạc hỏi câu cuối cùng: “Chú cũng thích cậu ấy?”

Lục Chinh mỉm cười: “Ừ, chắc không ít hơn cậu đâu.”

Khi Vân Miểu quay lại, cô phát hiện Châu Thạc không biết đã rời đi từ lúc nào.

Vân Miểu: “Anh bảo Châu Thạc đi rồi?”

Lục Chinh: “Là cậu ta tự đi, biết khó mà lui.”

Vân Miểu lau tay, ngồi xuống.

Lục Chinh lấy gan ngỗng đã cắt xong cho vào đĩa của cô, mỉm cười: “Lẽ nào em hối hận rồi, định nhận cậu ta làm lốp dự phòng?”

Sắc mặt Vân Miểu đỏ bừng: “Làm sao có thể chứ?”

Lục Chinh: “Vậy thì?”

Vân Miểu thở dài: “Em chỉ cảm thấy gọi nhiều thức ăn như vậy, ăn không hết rồi.”

Lục Chinh lấy một hộp nhung trong túi quần ra, đẩy đến bên tay cô: “Sinh nhật vui vẻ.”

“Ở đâu ra thế?” Vân Miểu hơi ngạc nhiên, cô hỏi.

Bắt đầu từ sáng nay hai người họ đã ở chung với nhau, Lục Chinh căn bản không có thời gian chuẩn bị những thứ này.

Lục Chinh: “Chuẩn bị từ trước đó.”

Bên trong hộp nhung là một sợi dây chuyền bạch kim, bên trên có luồn vào một chiếc nhẫn, vô cùng đặc biệt.

Vân Miểu nhướng mày cười: “Lục Chinh, nếu em nhận món quà này, có lẽ nào sẽ phải làm bạn gái anh không?”

Lục Chinh: “Tùy em, quyền quyết định thuộc về em.”

Vân Miểu: “Anh gian xảo quá rồi.”

Lục Chinh cười: “Lấy không?”

Vân Miểu bĩu môi: “Đắt không?”

Lục Chinh vui vẻ: “Thô tục như vậy à?”

Vân Miểu gật đầu: “Ừ.”

Lục Chinh: “Không đắt, em lấy không?”

Lông mày Vân Miểu cong xuống, cho hộp nhung đó vào trong túi: “Lấy chứ.”

Lúc này, Lưu Vũ gọi điện cho Lục Chinh.

“Lão đại, vừa nhận được báo án của người dân nói có một minh tinh mất tích rồi, nói muốn tự tử, đã lên hot search của Weibo.”

“Minh tinh nào?” Lục Chinh hỏi.

Lưu Vũ: “Lệ Yên, là nữ chính bộ phim “Thành phố Huyết Ma” rất nổi tiếng dạo gần đây. Bọn tôi đã điều động cảnh sát rồi, nhưng không có chút manh mối nào. Anh có muốn đến xem chút không?”

Vân Miểu nghe vậy thì mở điện thoại tìm kiếm một chút. Vào một tiếng trước, Lệ Yên đăng một bài viết hệt như di ngôn lên Weibo.

[Cảm ơn sự đồng hành và yêu thích, hy vọng kiếp sau có thể gặp lại mọi người.]

Vân Miểu chau mày: “Có phải cô ấy cãi nhau với bạn trai rồi không?”

Lục Chinh nhìn cô.

Vân Miểu lấy hóa đơn đi tới quầy để thanh toán: “Đi thôi, cứu người quan trọng.”