Trên đường trở về, Vân Miểu không nói lời nào.
Mặc dù đã tìm được hung thủ vụ án của Trần Hồng Sinh, nhưng vẫn có rất nhiều điểm đáng nghi chưa có lời giải.
Không biết rõ đầu đuôi giống như bị người ta ném lên một đảo hoang đầy sương. Rõ ràng trong tai có thể nghe thấy tiếng sóng đánh vào đá, nhưng mắt lại không nhìn thấy rốt cuộc đường về ở chỗ nào.
Lục Chinh dừng xe ở trước cửa một cửa hàng bán quần áo nữ, mở cửa ghế lái phụ, gọi cô: “Miểu Miểu.”
Vân Miểu lấy lại tinh thần: “Hả?”
Lục Chinh đứng cạnh xe: “Đi mua quần áo để thay không?”
Vân Miểu: “Được.”
Cô tháo dây an toàn, Lục Chinh dắt cô xuống xe.
Đi được vài bước, Vân Miểu phát hiện Lục Chinh đang nắm tay mình.
Vân Miểu ngọ nguậy ngón tay, Lục Chinh nhanh chóng thu tay về, cho vào túi quần.
Gió đêm thổi bay mái tóc ngắn của anh, khuôn mặt anh gần như không nhìn ra được chút thay đổi nào.
Trong cửa kính sáng đèn, hai người vừa vào trong đã có nhân viên đến chào đón. Trai xinh gái đẹp, một cặp vô cùng xứng đôi.
Vân Miểu quá xinh đẹp, tất cả quần áo trong tiệm bọn họ, cô đều có thể mặc, hơn nữa còn vô cùng đẹp mắt.
Nhân viên cửa hàng vui vẻ giới thiệu, Vân Miểu chỉ chọn chứ không thử.
“Cô gái à, thử cho bạn trai cô xem đi, mắt nhìn của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, quần áo phải mặc lên người mới đẹp.”
Bọn họ có kinh nghiệm bán hàng dày dặn, khí chất của hai người đều không tệ, bình thường bạn trai dẫn bạn gái đến mua quần áo đều sẽ mua rất nhiều bộ.
Vân Miểu cười: “Vị này không phải bạn trai tôi.”
Nhân viên cửa hàng ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng, rõ ràng vừa nãy hai người nắm tay nhau vào mà. Cô ấy nhìn Lục Chinh bằng ánh mắt thăm dò.
Lục Chinh nhìn Vân Miểu cách xa vài bước, có chút bất lực nở nụ cười: “Ừ, tạm thời không phải, hơi khó theo đuổi.”
Nhân viên cửa hàng hơi ngạc nhiên: “Không phải chứ, anh đẹp trai như vậy mà vẫn không theo đuổi được ư? Cô gái hơi kén chọn đó nha.”
Lục Chinh xoay đồng hồ trên tay: “Ừ, đúng là hơi kén chọn. Nhưng kén chọn có điểm tốt của kén chọn, ít nhất không phải ai cũng có thể theo đuổi được.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhân viên cửa hàng cười: “Cũng đúng, cẩn thận.”
Lục Chinh dang chân ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh, nhìn cô gái nào đó bị gắn mác cẩn thận, cong môi cười: “Ừ.”
Vân Miểu đang cầm chiếc váy trong tay, soi gương.
Lục Chinh bỗng nói: “Miểu Miểu, bộ này đẹp lắm.”
Vân Miểu cầm trên tay chiếc váy dài đính hoa, kiểu pháp cổ điển, của một thương hiệu nhỏ. Đúng là đẹp, nhưng cô vẫn muốn nghe lý do của Lục Chinh.
Vân Miểu vắt chiếc váy lên cổ tay, hỏi anh: “Đẹp như thế nào?”
Ngón trỏ của Lục Chinh lướt qua chóp mũi: “Màu đẹp.”
Vân Miểu: “Lục Chinh, nghe nói lúc người ta nói dối, chóp mũi sẽ ngứa ngáy, vừa nãy anh sờ chóp mũi rồi.”
Lục Chinh bật cười: “Được thôi, anh nói thật. Anh cảm thấy độ dài của chiếc váy này vô cùng thích hợp.”
Đủ che đi đôi chân dài xinh đẹp của cô, lại không đến mức trông bị thấp.
Vân Miểu nghe xong, hài lòng đưa váy cho nhân viên bán hàng thanh toán.
Nhân viên bán hàng gấp quần áo lại cho cô: “Cô gái, có muốn xem cái khác không? Hai bộ giảm mười lăm phần trăm.”
Vân Miểu: “Không xem nữa, đợi hôm nào anh ấy theo đuổi được tôi rồi tính.”
Lục Chinh cười: “Được.”
*
Xảy ra chuyện vừa nãy ở cửa hàng quần áo, cuối cùng tâm trạng của Vân Miểu đã bình phục một chút.
Sau khi lên xe, Lục Chinh mở nhạc nhẹ, tốc độ lái xe không nhanh, buổi trưa Vân Miểu không ngủ trưa, nên lúc này đã vô cùng buồn ngủ, cô ngáp hai cái, nghiêng đầu dựa vào ghế ngủ say.
Đến dưới lầu nhà anh, Lục Chinh không nỡ gọi cô dậy, anh mở cửa xe, ôm cô ra. Trong cơn buồn ngủ, Vân Miểu ôm lấy cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng cách lớp áo sơ mi, phả vào làn da trước ngực anh, ấm nóng và không thể nào ngó lơ.
Màn đêm rất yên tĩnh, trong lối đi càng yên tĩnh hơn. Đèn sáng lên từng ô, Lục Chinh cụp mắt nhìn cô gái trong lòng, hơi thở nhẹ nhàng, đôi môi đỏ tươi.
Cổ họng anh khẽ cử động trong ánh đèn không sáng lắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Miểu Miểu.” Anh hắng giọng, gọi cô.
Cô gái trong lòng chưa tỉnh.
Lục Chinh hơi bất lực thở dài: “Kha Vân Miểu, sao em không có ý thức về an toàn gì vậy?”
Lục Chinh đổi thành ôm cô bằng một tay, tay còn lại lục túi lấy chìa khóa cửa.
Rất nhanh đèn trong nhà đã được bật sáng, anh ôm cô vào.
Trong phòng vẫn tối om, cửa sổ mở ra, ánh trăng đổ xuống ô cửa sổ, hệt như nước chảy, trải khắp căn phòng.
Lục Chinh bỏ Vân Miểu xuống, kéo chăn mỏng bên cạnh đắp cho cô. Anh đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện giày cao gót của cô chưa cởi, lại quay về, ngồi xổm xuống đất, cởi nút cài giày cao gót cho cô.
Trong giấc mơ, Vân Miểu cảm thấy nóng.
Cô trở mình vào trong, chiếc chăn trên người bị lật ra hơn nửa, lộ ra tấm lưng.
Cách ngủ như vậy, chắc chắn sẽ cảm lạnh.
Lục Chinh kéo góc chăn, muốn đắp lại cho cô, nhưng phát hiện cô gái đè nó quá chặt.
Anh chỉ đành khom người tách vai cô. Trong giấc mơ, Vân Miểu lăn trở lại, bỗng chốc rơi vào lòng anh.
Lần này dựa còn sát hơn lúc trước.
Môi anh gần như chạm vào chóp mũi của cô, thậm chí anh có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ phần cổ của cô.
Trong màn đêm, trái tim đang đập điên cuồng một cách mất khống chế.
Làn da giống như bị một ngọn lửa đốt cháy, nóng rực đun sôi dòng máu của anh, từng giọt mồ hôi rơi lên môi Vân Miểu.
Cô gái đang ngủ say mím môi trong vô thức, đầu lưỡi màu hồng duỗi ra, nhẹ nhàng liếm qua đôi môi màu đỏ tươi.
Hơi thở của cô rất đều, làn hơi phả vào mặt anh, ngứa ngáy, tê cứng.
Lục Chinh cảm thấy trái tim mình bị người ta dùng tấm lưới mỏng vô hình bắt lại.
Cho dù là vậy, anh vẫn không cảm thấy chán ghét, ngược lại như bị bỏ bùa vậy.
Anh từ từ cụp mắt, hôn lên môi cô.
Đôi môi của Vân Miểu quá mềm mại, như loại rau câu nào đó.
Ánh trăng vẫn trải trên mặt đất.
Anh cười rất khẽ.
Đứng dậy rời đi, đứng trước cửa châm điếu thuốc.