Khi Anh Đến Lửa Cháy Lan Đồng Cỏ

Chương 1: C1: Chương 1




“Chịu ảnh hưởng lớn từ không khí lạnh, sáng nay nhiệt độ thấp nhất của thành phố N giảm xuống dưới không độ, tạo mức kỷ lục mới so với mức cao nhất trước đó trong lịch sử tại cùng khoảng thời gian này. Mức cao nhất lần trước phải nói về chín năm trước…”

Xe Porsche chạy vào hầm, tín hiệu yếu dần. Sau khi giọng nói phát thanh trong xe đứt quãng một hồi thì chuyển sang tiếng “rè” sắc nhọn.

Trên xe của Vân Miểu có lắp đặt thêm máy khuếch đại tín hiệu, thường ngày rất ít khi dùng đến. Dường như cô có hứng thú với bản tin dự báo thời tiết ban nãy, ngón tay nhấn vào nút đỏ trên hộp điều khiển trung tâm.

Giọng nữ bị cắt đứt lại nhanh chóng vang lên…

“Tháng hai và tháng tám phối đồ ngẫu hứng. Hôm nay mọi người mặc quần áo như thế nào? Mau đến khu bình luận trên Weibo của bọn tôi bình luận nào.”

Nội dung khiến cô cảm thấy hứng thú đã không còn nữa.

Xe đua màu đỏ di chuyển vào vị trí đỗ xe, tắt máy. Cửa xe mở ra, gió lạnh ập vào mặt, giọng nữ trong radio im bặt.

Đôi bốt da kiểu dáng vô cùng đơn giản giẫm xuống nền đất, phát ra tiếng nhỏ nhẹ, áo khoác gió rộng rãi bao bọc chiếc eo thon nhỏ, lúc di chuyển thì vạt áo đung đưa, một đôi chân dài trắng trẻo thẳng tắp thoắt ẩn thoắt hiện.

“Chào buổi sáng, chị Kha!” Một giọng nữ ở xa vang lên.

Vân Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy Hà Tư Nghiên cách đó vài bước.

Hai tuần trước, vào lần đầu tiên gặp mặt, cô đã tìm hiểu thông tin của nữ cảnh sát này trong kho thông tin rồi. Cô gái này lớn hơn cô, nhưng cô lười phải sửa lại.

“Chào.”

Vân Miểu đến gần, ngón tay ấn lên máy nhận dạng vân tay bằng kim loại. Màn hình trong thang máy xuất hiện một khung mặt người màu xanh dương, cùng lúc đó giọng nữ máy móc vang lên:

“Xin bạn hãy đưa mặt vào trong khung hình, cảm ơn.”

Vân Miểu hơi hất cằm lên, để cả khuôn mặt vào trong.

Hà Tư Nghiên xuất trình thẻ cảnh sát của mình về phía ống kính. Một tiếng “bíp” vang lên, cửa thang máy mở ra.

Con số màu đỏ đang đi lên, không gian đóng kín quá yên tĩnh, cảm giác kìm nén và ngột ngạt bỗng dưng xuất hiện.

Hà Tư Nguyên há miệng, muốn bắt chuyện, nhưng liếc nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Vân Miểu qua gương phản chiếu, cô ấy lại nuốt xuống.

Cảm giác rất kỳ lạ.

Khí chất của người đẹp có IQ cao này, không ngờ lại có mấy phần giống với đội trưởng Diêm Vương của các cô.

Thực ra, Vân Miểu có đôi mắt rất đẹp, con ngươi đen láy, lần đầu nhìn thấy sẽ khiến người ta nghĩ đến con tuần lộc bắt gặp trong rừng, nhưng khi nhìn kỹ sẽ cảm thấy trong đó ẩn giấu một hang động sâu không thấy đáy, như muốn nuốt chửng thứ gì đó vào trong bất cứ lúc nào.

Đặc biệt là lúc cô im lặng nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, cảm giác kia lại càng thêm rõ ràng.

Thang máy đi tới lầu hai, cánh cửa đóng kín mở ra, Hà Tư Nghiên bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc Hà Tư Nghiên hơi ngẩn người, Vân Miểu đã đi được một đoạn rồi: “Có vụ án mới à?”

Hà Tư Nghiên bước vội theo: “Vẫn là vụ án lần trước, tìm được một camera, trong đội bảo em tới tìm chị một chuyến.”

Vân Miểu quét dấu vân tay đi vào phòng kiểm soát tổng thể.

Hà Tư Nghiên đi vào theo, giọng nói cố gắng ung dung nhất có thể: “Trước đây chị liên tục giúp bọn em phá mấy vụ án lớn, nổi tiếng trong cục cảnh sát thành phố bọn em lắm đó.”

Vân Miểu quay người nhìn cô ấy một cái: “Vậy sao?”

Hà Tư Nghiên: “Đúng vậy, trong mấy nghìn khuôn mặt mơ hồ khó phân biệt lại tìm chính xác được nghi phạm đang che giấu, lợi hại biết mấy! Bình thường chỉ thấy trong tivi và phim mà thôi. Ngoại trừ đội trưởng của bọn em ra, người em khâm phục nhất chính là chị đó.”

Đôi mắt cô gái sáng lấp lánh, ánh mắt kiên định, lời nói ra đều là sự thật.

Vân Miểu: “Nghe vậy thì vẫn là đội trưởng nhà cô lợi hại.”

Hà Tư Nghiên vội vàng chữa lại: “Chuyên ngành của hai người không giống nhau, không thể so sánh được. Khi em lên đại học, giáo viên thường lấy những vụ án mà anh ấy đã phá để giảng dạy bọn em, anh ấy là thần tượng của cả chuyên ngành bọn em đó. Lúc ban đầu, bọn em đều tưởng anh ấy là một ông chú già, mãi đến sau này khi anh ấy đến dạy tụi em một tiết “Tâm lý học tội phạm” mới biết, căn bản không phải là ông chú, mà là một anh chàng vô cùng đẹp trai, còn chưa tới ba mươi…”

Khi nói đến đẹp trai, khuôn mặt của Hà Tư Nghiên xuất hiện một chút màu đỏ của sự thẹn thùng.

Vân Miểu cong môi, cô cũng thích người đẹp, không tốn đầu óc, dễ nhớ dễ nhận dạng.



Mặc dù cô chỉ mỉm cười, nhưng khí chất trước đó đã bớt đi rất nhiều.

Hà Tư Nghiên bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cô ấy thè lưỡi, cười: “Đáng tiếc… Anh ấy đẹp trai thì đẹp trai đấy, chỉ là có hơi hung dữ.”

Hà Tư Nghiên thấy Vân Miểu khom người khởi động máy tính siêu cấp, vội vàng đưa USB trong tay cho cô. Chỉ một thoáng, cả màn hình sáng bừng lên.

Nhưng không ngờ sự chú ý đầu tiên của Hà Tư Nghiên không phải màn hình, mà là khuôn mặt của Vân Miểu.

Ánh sáng máy tính chiếu sáng khuôn mặt của cô, có ảo giác như đang ở dưới đáy biển vậy.

Mặt Vân Miểu không đánh phấn, làn da trắng sáng không chút tì vết, môi hơi đỏ.

Dù đều là con gái, nhưng Hà Tư Nghiên vẫn nhìn đến ngây người.

Video trong USB được máy tính vận hành tốc độ cao xử lý thành mấy chục ống kính chậm dạng ảnh tĩnh, di chuyển rải rác trên màn hình.

Thời gian ghi hình là buổi tối, ánh sáng rất u ám, khung cảnh camera quay được vô cùng mờ.

Vân Miểu tắt đèn, mắt lướt nhanh qua từng khung hình, bộ não hoạt động với cường độ cao.

Hà Tư Nghiên không có việc gì làm, ánh mắt rơi vào người Vân Miểu.

Cô gái khẽ mím môi đỏ, ngón tay đặt dưới cằm theo bản năng. Áo sơ mi cổ nhọn màu trắng mở hai nút áo, để lộ ra đường bả vai xinh đẹp, cho dù ánh sáng u ám, nhưng vẫn thấy được rõ nét.

Đường nét phần lưng của Vân Miểu mảnh mai thẳng tắp, hệt như đôi mắt kia, mang đến cho người ta cảm giác xa cách, lạnh lẽo.

Dường như cô tìm thấy gì đó, hình ảnh bị bấm dừng lại, móng tay gõ nhẹ xuống bàn theo bản năng.

Một lát sau, Vân Miểu ưỡn thẳng lưng, hình ảnh lại di chuyển lần nữa. Móng tay cô sơn màu, vẽ thành hình ánh trăng nhỏ, lấp lánh tinh tế nhưng không quá lố.

Những video đưa tới trước đó, gần như cô xem một lần đã có đáp án rồi.

Nhưng hôm nay, cô xem đi xem lại ba lần rồi mới nói: “Xin lỗi, không có đứa trẻ mà cô muốn tìm. Tôi đề xuất các cô nên tìm thêm những manh mối khác.”

Hà Tư Nghiên gật đầu: “Cảm ơn.”

Vân Miểu mở đèn lên, mắt bị ánh sáng chiếu vào: “Không cần cảm ơn. Nếu cần giúp đỡ thì liên lạc.”

Trên đường trở về cục cảnh sát, Hà Tư Nghiên chìm vào chấn động vô cùng lớn với vẻ đẹp của Vân Miểu. IQ cao đã đành, vẻ ngoài còn đẹp như vậy, thẩm mỹ và nhân phẩm cũng được đến bất ngờ, quả thực không cho người bình thường con đường sống mà.

Hà Tư Nghiên vào cửa, vừa ngồi vào chỗ, Lưu Vũ đã đi tới: “Thế nào, có kết quả không?”

Hà Tư Nghiên lắc đầu.

Trước cửa bỗng vang lên tiếng khóc la chói tai.

“Các đồng chí cảnh sát, cầu xin các cô cậu đó, tôi dập đầu với các cô cậu, giúp tôi tìm cháu trai đi mà. Tiểu Soái nhà tôi chính là mạng sống của tôi đó!”

Có viên cảnh sát muốn thử nói chuyện với bà ta, nhưng bà cụ này không nghe, tiếng khóc dần trở nên dữ dội, trở thành gào thét và mắng chửi, có ý muốn quấy rối cục cảnh sát.

Cảnh sát khu vực Tiểu Tưởng thở dốc đi vào: “Đội trưởng Lục đâu? Giúp đỡ chút, bà cụ này ngày nào cũng đến, mưa gió đều không ngăn cản được, nếu cứ quấy rối như vậy, sự uy tín trong xã hội của chúng ta sẽ tuột dốc không phanh mất, công việc thường ngày không cách nào triển khai được.”

Lưu Vũ: “Đội trưởng Lục đi tỉnh bên họp vẫn chưa về.”

“Không phải nói hôm nay về sao? Tiểu Hà, gọi điện thoại giục đi.”

Hà Tư Nghiên ngồi xuống gọi điện thoại, Lục Chinh đã về đến thành phố N rồi, mười mấy phút nữa sẽ tới.

Cảnh sát khu vực kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu trút nỗi khổ: “Hôm đó tôi đi hỏi thăm đám người chứng kiến, cái ngày Tiểu Soái mất tích, bà cụ này đánh mạt chược cả buổi chiều, căn bản không quan tâm đứa trẻ. Bà ta có thói quen rất tệ, thua tiền thì sẽ dùng đầu thuốc lá làm phỏng mu bàn chân của đứa trẻ. Hôm đó bà ta thua tiền, muốn làm phỏng chân đứa trẻ mới phát hiện không thấy đâu nữa.”

Lưu Vũ: “Theo tôi thấy, nên xử bà cụ này tội ngược đãi trẻ em trước.”

“Hết cách rồi, vụ án vẫn phải phá…”

Lưu Vũ: “Video mà cậu đưa tới đã tìm chuyên gia xem qua rồi, không thấy đứa trẻ đó.”



“Vẫn là Boss Kha được truyền tai là thần kỳ kia à?”

“Ừ.”

“Không phải chứ… Đáng tin không? Có cần cho người khác xem thêm không?”

“Cậu tự đến mà xem có đáng tin hay không!” Lưu Vũ hơi nhường chỗ, ngón tay nhấp nhẹ lên con trỏ chuột.

Mở thư mục ra, một chuỗi dài.

Hung thủ vụ án 413 giết hại cả gia đình bỏ trốn hai mươi ba năm, không có tin tức gì. Vân Miểu chỉ dùng góc mặt nghiêng của năm đó, chuẩn xác tìm được nghi phạm. Hung thủ vụ án 731 phóng hỏa, cố ý làm bỏng khuôn mặt, bao nhiêu năm nay sống khiêm tốn, vẫn bị cô tìm ra. Còn cả vụ án 514 chặt xác ở dòng tộc họ Triệu thôn Hà Câu, vụ án 310 đầu độc…

“Mẹ kiếp! Đây đều là những vụ án cũ nổi tiếng đấy, sao cô ấy nhìn ra được vậy?”

Lưu Vũ nhìn những dòng chữ kia, trả lời: “Khoa học kỹ thuật.”

Những vụ án này hình dung bằng câu phủi bụi đã lâu cũng không khoa trương, khi nghi phạm bị bắt đã có cuộc sống mới, có người đã kết hôn sinh con, là người chồng mẫu mực, có người trở thành một giáo viên không có tiếng tăm ở thôn quê…

Nếu không phải Vân Miểu, những tội ác kia sẽ trở thành bí mật chôn dưới đất, không ai quan tâm. Mặc dù hơi muộn, nhưng phán quyết của chính nghĩa vẫn đến.

Cảnh sát khu vực cảm thán: “Có cơ hội tôi nhất định phải gặp người trâu bò này.”

Sau khi Hà Tư Nghiên rời đi, Vân Miểu lại mở máy tính, máy tính này có chức năng bộ nhớ đệm, hình ảnh trước đó lại chuyển động lần nữa, cô chỉnh tốc độ phát chậm hơn nữa.

Trong khung cảnh tối om, người đàn ông cao lớn xách túi nhựa đi ra từ cửa sau của cửa hàng tiện lợi. Có xe chạy qua, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng một góc của hình ảnh, Vân Miểu nhìn thấy trên cổ tay của anh ta có một hình xăm con rắn màu đỏ đô.

Cô điều chỉnh tham số, cắt tấm ảnh đó ra. Khoảnh khắc tắt máy tính, Vân Miểu phát hiện trên bàn có thêm một cuốn tài liệu màu xanh dương.

Đó là Hà Tư Nghiên mang tới rồi quên lấy đi. Đồ của đội cảnh sát hình sự thì vẫn nên trả về.

Gió lạnh gào thét, nhiệt độ giảm xuống còn kéo theo mưa phạm vi rộng.

Mây đen tích tụ, mù mịt trên đỉnh đầu, cây cối bên đường dính mưa, màu sắc tươi sáng trở nên chói mắt. Trong xe Porsche màu đỏ, ánh sáng u ám, mắt Vân Miểu cũng nhuốm màu xám trên đường phố.

Cần gạt nước nặng nề di chuyển đơn điệu trước mắt, con đường phía trước quen thuộc mà xa lạ, ký hiệu màu xanh dương phản chiếu vào tầm mắt. Cửa lớn mở toang, bên trong có chỗ đỗ xe, cô giẫm ga, lái xe vào bên trong.

Chớp mắt, chín năm đã trôi qua rồi. Cô còn nhớ tình cảnh đến nơi này lần đầu tiên…

Hôm đó cũng ngồi xe, nhưng là xe cảnh sát, khắp mũi đều là mùi máu tanh. Đến thành phố, Lục Chinh bị đưa vào bệnh viện, Vân Miểu thì bị dẫn đến chỗ này.

Cả người cô toàn là máu, không ngừng có người hỏi cô đủ các câu hỏi, trong tai như bị ai nhét cái loa hỏng vào, kêu liên tục.

Cô không bị thương, chỗ máu kia đều của một người đàn ông xa lạ tên Lục Chinh.

Vân Miểu chậm rãi hít vào một hơi, nhấn mở cốp chứa đồ bên cạnh, ở trong có trò Sudoku mà cô thường chơi để thả lỏng.

Cửa sổ xe kéo xuống, không khí ẩm ướt lạnh lẽo chui vào.

Vân Miểu dựa bên cửa sổ, cụp mắt, tầm mắt lướt qua từng dãy số, ngòi bút chuyển động, chưa đến nửa phút cô đã điền hết những ô trống rồi.

Tâm trạng đã bình tĩnh hơn.

Trên xe không có ô, mưa lại không nhỏ, sau khi Vân Miểu xuống xe, chạy thẳng một mạch vào hành lang dài. Vừa đến cửa, bỗng bị một bà cụ đẩy mạnh một cái.

Vân Miểu chưa phản ứng lại, ngã bệt xuống đất, vết bẩn và nước mưa bỗng chốc thấm ướt quần áo của cô.

Tiếp theo đó là tiếng mắng chửi của bà cụ: “Làm cảnh sát mà lái xe sang như vậy, chắc đã lấy rất nhiều tiền hối lộ của người ta chứ gì? Vẻ ngoài thì như yêu tinh, nào có giống dáng vẻ của cảnh sát?”

Vân Miểu đang định nổi giận, bên cạnh đã có người đỡ cô dậy.

Chiếc ô màu xanh đậm, che qua đỉnh đầu, mưa lạnh bị ngăn cách ở bên ngoài. Giọt nước mưa trong suốt men theo chiếc ô bò xuống dưới, đập vào gạch đá bên chân, phát ra tiếng kêu “tí tách”.

Người đến đi đôi bốt quân nhân màu đen tuyền, nước mưa và vết bùn đất bắn lên trên, lăn vài cái rồi lại trở về mặt đất bẩn thỉu.

Giây tiếp theo, Vân Miểu nghe thấy giọng nói quen thuộc tận xương tủy vang lên bên cạnh mình.

“Bà cụ à, tôi phải nhắc nhở bà một chút. Dựa theo điều luật hai trăm bảy mươi bảy của “Bộ luật hình sự”, dùng bạo lực, uy hiếp gây cản trở nhân viên thi hành công vụ của cơ quan nhà nước, xử phạt dưới ba năm tù, tạm giam, cưỡng ép quản lý hoặc phạt tiền.”