Khi Anh Bắt Đầu Mất Đi Em

Chương 8: Nhưng cố tình đem khoảng cách thổi đi rất xa(2)




Cuộc nói chuyện này tan rã trong không khí không vui vẻ.

Trong ấn tượng của Chu Y Y, cô với Tiết Bùi đã từ rất lâu không bị đặt vào trong tình huống căng thẳng như vậy.

Cãi nhau về truyện nhỏ đó, nhưng hình như không chỉ có như thế .

Nói ra câu nói trước đó, Chu Y Y đã sớm đoán được rằng Tiết Bùi sẽ tức giận, nhưng cô lại cảm thấy dường như cô đang cố ý chọc giận anh, cô cũng không rõ đây là loại tâm lí gì, cô chỉ cảm thấy một khắc kia nhìn thấy Tiết Bùi mặt lạnh đóng cửa, nội tâm cô liền cảm thấy có chút sảng khoái.

Lúc Chu Viến Đình trở về, Tiết Bùi đã rời đi được lúc lâu, nó nhìn xung quanh phòng khách, hỏi Chu Y Y: "Anh Tiết Bùi đâu?"

Chu Y Y mắt cũng không nâng nói: "Không biết."

"Nhưng anh ấy đang định phụ đạo công cho em một buổi mà, tại sao chưa nói gì với em đã đi mất rồi." Chu Viễn Đình mở WeChat nhắn tin cho Tiết Bùi, trong miệng nhắc mãi, "Anh ấy đã nói lát nữa muốn ở lại nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm mà, sao đã đi rồi? Quái lạ."

"Em đi mà hỏi cậu ấy."

Chu Viễn Đình bĩu môi, dường như đang bất mãn về thái độ lãnh đạm của cô, không biết nghĩ tới cái gì mà trong nháy mắt, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía thùng giấy được đặt ở góc tường, nhanh tay mở bao bì, giống như cầm một đồ vật quý hiếm mà lấy ra, đặt ở giữa phòng khách.

Là một cái bao tay sắt của Iron man.

"Anh Tiết Bùi thưởng cho em, thế nào, xịn không? phiên bản giới hạn đó." Chu Viễn Đình đắc ý đôi mắt mở to, khoe với cô, "anh còn nói nếu thi giữa kì mà em thi lên được đến top 5 thì sẽ mua cho em một chiếc máy tính mới, em quyết tâm rồi, từ ngày mai em sẽ học tập thật tốt."

Kệ nó khoe cái gì, Chu Y Y đều không có quan tâm, trong tay cầm chiếc điều khiển đổi kênh, không nhìn một cái.

"Ôi, nếu anh Tiết Bùi mà là anh rể em thì tốt."

Chu Y Y hít sâu một hơi, cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình.

Cái này thì không có đâu.

Chu Viễn Đình đem ánh mắt dán trên người Chu Y Y, lời nói thấm thía mà sâu sắc: "Chị, nếu mà chị lớn lên xinh đẹp hơn một chút thì tốt quá, Vừa thấy anh Tiết Bùi là biết ngay anh ấy là người đàn ông thương em vợ của mình mà."

Một đôi dép lê văng đến, may mắn Chu Viễn Đình phản ứng nhanh, nhanh chóng né được, không thì chắc chắn bị ném trúng vào người rồi.

"Chị, chị làm gì vậy! Em chỉ nói đùa thôi mà."

Chu Y Y từ sô pha đứng lên, ngữ khí nghiêm túc: "Về sau đừng có nhờ Tiết Bùi đến nhà phụ đạo cho mày nữa, nếu mày nhiệt tình yêu thích việc học như vậy thì tự thân đến nhà tìm cậu ta dạy cho mày đi, đừng để cậu ta ngày nào cũng phải chạy đến nhà chúng ta như vậy."

"Vì sao vậy?"

Chu Viễn Đình không hiểu vì sao chị gái lại tức giận.

Tức giận trong đầu, đang đi đến cửa phòng, cô ném xuống hai chữ:

"Chướng mắt."

Chu Viễn Đình ngốc hoàn toàn, đầu óc ong ong, Chỉ chút nữa thì giống với chiếc máy tính bị hỏng.

Chu Viễn Đình gõ chữ gửi cho Tiết Bùi 1 tin nhắn:

【 Anh Tiết Bùi, có phải vừa rồi anh chọc chị của em tức giận đúng không? 】

Tiết Bùi trả lời lại rất nhanh.

【 làm sao vậy. 】

Chu Viễn Đình con người không hiểu đối nhân xử thế vì vậy liền đem nguyên văn câu nói vừa rồi của Chu Y Y kể lại, Còn hoàn toàn gửi hai chữ "Chướng mắt" của cuộc đối thoại gửi đi.

Vì thế, rất lâu sau cũng không thấy Tiết Bùi đáp lại, Chu Viễn Đình gãi gãi đầu, nhìn về phía phòng của chị gái cánh cửa đang được đóng chặt, lại không dám đi đến gõ cửa.

Suy nghĩ một chút, Chu Viễn Đình lại nhắn cho Tiết Bùi hỏi một câu: 【 Anh Tiết Bùi, thế anh chốc nữa có qua nhà em ăn cơm nữa không? 】

Rất nhanh, Chu Viễn Đình liền nhận được tin nhắn của anh, lời ít ý nhiều gửi 3 chữ:

【 không đi nữa. 】



Kỳ nghỉ quốc khánh qua rất nhanh, vừa chớp mắt đã chỉ còn 2 ngày nghỉ cuối cùng.

Tiết Bùi nhận được cuộc gọi đến của Chu Khi Ngự, trong điện thoại đối phương lòng nóng như lửa đốt hỏi anh có thể trở về trước thời gian một ngày hay không, có một hạng mục vô cùng quan trọng đang đợi anh, anh lưỡng lự.

Mở hòm thu của Chu Khi Ngự nhìn thấy một tài liệu, sắp xếp đơn giản suy nghĩ của mình, mày còn chưa giãn ra, liền thấy tin nhắn Giang San Văn gửi đến.

【 Tiết Bùi, Cậu có rảnh không, tớ đang ở dưới lầu nhà cậu. 】

Giang San Văn đợi một lúc ở dưới lầu nhà Tiết Bùi, Tiết Bùi mới xuống dưới, trên đường đến cô còn gặp Chu Y Y đang đi ném rác, hai người chào hỏi, Chu Y Y liền vào nhà.

Tiết Bùi từ gara lái xe ra, hai người đến tiệm cà phê mới mở ở trung tâm thành phố.

"Tiết Bùi, tớ lần trước có nói một chuyện với cậu, cậu suy nghĩ thế nào?" Giang San văn sau khi hỏi ra những lời này, mới nhận ra câu hỏi có ý nghĩa khác, " ý tớ là vấn đề công việc."

"Lần trước tớ đã nói rất rõ ràng rồi, trước mắt tớ không tính sẽ rời "Hàm Khi studio", Hàm Khi là do tớ cùng Chu Khi Ngự cùng nhau sáng lập lên, Không có khả năng tớ một mình rời đi."

"Chu phó tổng hôm qua gọi điện cho tớ, ông ta nói chỉ cần cậu nguyện ý đến đây, điều kiện gì cũng được," Bàn ta Giang San Văn nắm chặt, trên mặt khẩn thiết, "Tớ biết Hàm Khi là tâm huyết của cậu, nhưng gây dựng sự nghiệp quá lớn, chỉ cần ngã một cái thì máu tươi sẽ chảy đầm đìa, các cậu hiện tại tài chính vẫn chưa ổn định, Chu Khi Ngự là người không chắc chắn, cậu sẽ bị cậu ta liên luỵ."

Tiết Bùi mắt nhìn đồng hồ, kéo kéo khóe miệng: "Còn có chuyện gì không?"

Tuy rằng đã sớm đoán ra đáp án, nhưng vẫn khó tránh cảm giác thất vọng.

Giang San Văn sửa sang lại bàn cơm, nhấp ngụm cà phê nhỏ, tự tin luôn luôn có trên gương mặt lúc này lại mất đi ánh sáng như ngày trước.

"Tiết Bùi, Cậu hẳn phải biết rằng tớ muốn cậu đến Dập Thịnh là có nguyên nhân, không chỉ là bởi vì công việc." Giang San Văn buông ly cà phê, nói trắng ra, "Tâm ý của tớ, cậu có hiểu không?"

Câu cuối cùng làm Tiết Bùi ngẩng đầu lên.

Rất lâu về trước, Giang San Văn biết rằng Tiết Bùi sinh ra đã có một đôi mắt thâm tình, cặp mắt kia hướng về ai, đều cho người ta có một loại ảo giác, giống như người trước mắt vô cùng yêu cô.

Giang San Văn chợt tim đập nhanh hơn.

Nhưng chờ được đáp án không phải đáp án cô mong muốn.

Anh nói: "Hướng về tương lai đi. Quá khứ đều đã qua rồi."

Ly cà phê trở nên chua xót, Giang San Văn nghĩ, vừa rồi cô không nên hẹn Tiết Bùi đi uống cà phê, có lẽ uống cái gì đó hơi ngọt, sẽ làm tâm tình hiện tại tốt hơn một chút.

Cô cùng Tiết Bùi ngẫu nhiên gặp nhau 1 lần trên diễn đàn, là vào tháng trước.

Cách năm bọn họ chia tay đã nhiều năm.

Mấy năm nay, cô vẫn luôn chú ý tới động thái của tiết Bùi, nghe nói anh sau khi chia tay với mình, năm thứ 2 đại học liền kết giao bạn gái, là một học tỷ cùng khoa với anh, mang 2 dòng máu Trung và Anh, xinh đẹp, hào phóng, gợi cảm, là phong cách hoàn toàn bất đồng với cô, nhưng không bao lâu, lại lấy chia tay để chấm dứt, nghe nói Tiết Bùi là người chủ động nói ra, nguyên nhân không rõ.

Hầu như mỗi đoạn tình cảm của anh đều không thể duy trì lâu, nhưng với cô thì là lâu nhất. Cô trước sau luôn cho rằng trong lòng Tiết Bùi, Cô là một ngoại lệ.

Cô biết bên cạnh Tiết Bùi không bao giờ thiếu người khác giới, lúc cô bảo lưu 1 năm học, Tiết Bùi cùng bạn gái thứ 3 cũng chia tay, Cô may mắn, cho nên sau khi kết thúc kì bảo lưu trở lại trường việc đầu tiên phải làm là tìm hiểu tin tức của Tiết Bùi.

Lần đó gặp mặt hay là nói " ngẫu nhiên" gặp được, không bằng nói cô cố ý đi, sau lần đó, cô thường xuyên mà hẹn gặp mặt anh, anh tuy không từ chối, nhưng cũng không biểu hiện bất cứ nhiệt tình nào, anh vẫn giống như năm đó, đối với ai cũng đều lễ phép mà xa cách, không chút để tâm, không có gì đáng giá để anh tốn nhiều tâm tư, như thế này càng là cho người ta muốn tìm hiểu nghiên cứu sâu về anh, nhìn xem cái túi da hoàn mỹ này có máu hay không hay hoàn toàn lạnh băng.

Đêm trước khi nghỉ quốc khánh, cô nghe được hành trình của anh, lấy lí do không mua được vé máy bay, cô rốt cuộc cũng được ngồi trên xe của Tiết Bùi, nhưng trong suốt dọc đường, anh đối với cô vô cùng khách khí, tự như đang đối xử với một người bạn bình thường, không phát hiện ra bất luận không khí ái muội nào, Chỉ có Chu Y Y ngây ngốc hiểu lầm quan hệ bọn họ.

Nghĩ vậy, Giang San Văn chua xót mà cười, nói với Tiết Bùi: "Thật ra vừa nãy lúc tớ đợi cậu ở dưới lầu thì gặp Chu Y Y, tớ với cô ấy nói chuyện một chút."

"Cô ấy nói cái gì?"

Tiết Bùi hình như có chút hứng thú, giương mắt lên nhìn cô.

Hai ngày nay bởi vì chuyện của Lý Trú, Chu Y Y còn đang giận dỗi anh, tin nhắn cũng không thèm nhắn cho ảnh một cái.

"Không nói gì hết, cô ấy chỉ hỏi tớ có phải đến tìm cậu hay không."

Tiết Bùi như đang suy nghĩ gì đó, tay phải nhẹ gõ mặt bàn, biểu tình có chút nghiêm túc, không biết suy nghĩ cái gì.

Hắn vài ngày nay về nhà cứ nghĩ cô sẽ hỏi anh về chuyện của Giang San Văn, nhưng không giống như là Chu Y Y cảm thấy hứng thú, không hỏi câu nào.

Giang San Văn nhấp ngụm cà phê, dùng khăn lau miệng, trên giấy còn dính một chút son môi, Cô bỗng nhiên cảm giác sâu sắc nói: "Tiết Bùi, cậu có thấy đôi khi bản thân rất tàn nhẫn không."

"Tàn nhẫn?"

"Nhưng mà rất may, cậu không chỉ đối với mỗi mình tớ là tàn nhẫn, mà là đối với tất cả mọi người đều tàn nhẫn," Giang San Văn nhìn thẳng đôi mắt Tiết Bùi, bỗng nhiên nở nụ cười, "Cậu nói xem, Chu Y Y hiện tại còn thích cậu sao?"

Giang San Văn còn nhớ rõ ở căn phòng cho thuê ngày đó, Chu Y Y nhìn đến ánh nhìn cô đầu tiên, trong nháy mắt kia toát ra khiếp sợ, mất mát, oán hận trách móc.

Giang San Văn vừa dứt lời, Sắc mặt Tiết Bùi liền thay đổi.

Tiết Bùi hầu kết giật giật, Bàn tay đặt ở trên bàn xuất hiện gân xanh, nhưng trên cặp mắt đào hoa kia không có một chút độ ấm.

"Tính đến năm nay mà nói, cô ấy có phải đã thích cậu được 10 năm không?"

Giang San Văn cười.

Mười năm như một ngày mà yêu một người, cô tự hỏi cô chắc chắn không làm được.

Chẳng sợ rằng cô thật sự yêu Tiết Bùi, nhưng ở nước ngồi mấy năm kia, cô cũng không vì vậy mà từ chối những người khác giới khác đối tốt với cô, khuất phục với dinh lí dục vọng chính là bản năng của con người, cô lưu luyến thân thể người khác, vừa hay vẫn đặt trên người Tiết Bùi, nhưng cô nghe nói 10 năm nay Chu Y Y vẫn chưa trải qua mối tình yêu đương nào, thậm chí không có bất cứ đối tượng mập mờ nào, nói thật, cô cũng thấy khiếp sợ cũng rất đồng tình.

Nghĩ vậy, Giang San Văn rất muốn hút một điếu thuốc,ngón tay vuốt ve trên đầu hộp thuốc.

"Nói xong chưa?" Tiết Bùi thần sắc không kiên nhẫn, nhướng mày, "Chuyện giữa tớ với cô ấy, không cần cậu đánh giá."

"Tớ tất nhiên không có tư cách để đánh giá, chỉ cảm thấy rất đáng tiếc, mười năm, cô ấy 10 năm cũng không có cơ hội nói ra, cậu nói xem đời người có bao nhiêu cái 10 năm ——"

Tiết Bùi không nghe cô nói hết lời liền đứng dậy rời khỏi quán cà phê.

Giang San Văn một mình uống hết ly cà phê, trên đường có một nam nhân tiến đến gần, nhưng diện mạp rất khó coi, Giang San Văn chán ghét phất phất tay, kêu hắn tránh ra.

Từ quán cà phê đi ra Giang San Văn đi đến một góc trên đường cái hút một điếu thuốc, sướng khói thở ra, cô nghĩ đến một cái giả thiết.

Nếu Chu Y Y năm đó biết được chuyện, thì sẽ thế nào.

Cô sẽ còn yêu Tiết Bùi sao.

Sợ là sẽ hận anh đi.

Tách Giang San văn ra, Tiết Bùi lái xe về nhà, dọc đường đi tâm tình bỗng dị thường mà bình tĩnh, Gió mùa Thu luồn vào trong xe, Thổi tung cái dây đang được treo trên nóc xe.

Mặt dây kia là một con mèo con đang úp mặt vào ổ ngủ, đó là do Chu Y Y lúc trước treo lên, anh vốn rất ngại ấu trĩ, hiện tại nhìn lại có vài phần đáng yêu, dường như cảm thấy nhìn thuận mắt.

Tới đoạn đường có đèn đỏ, Tiết Bùi lại nhìn về phía mặt dây, bỗng nhiên nghĩ tới lời nói vừa rồi của Giang San Văn, Đọng tác trên tay dừng một chút.

Anh đối với Chu Y Y rất tàn nhẫn sao?

Tiết Bùi xoa xoa huyệt Thái Dương, thất thần một lát.

Thật lâu trước kia, anh đã biết rằng Chu Y Y đối với anh có tình cảm, có khoảng thời gian, anh từng lâm vào mơ hồ, hắn mơ hồ nghĩ rằng giữ bọn họ vẫn luôn là tình thân, nhưng hoá ra Chu Y Y đối xử với anh không phải như thế.

Chu Y Y là người thân của anh, Tiết Bùi cho tới nay đều cho rằng như vậy, bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Chia sẻ bí mật cho nhau thời gian niên thiếu, bọn họ không có gì giấu nhau, là người hiểu đối phương nhất, Chu Y Y đối với anh mà nói, không thể khái quát hết được bằng hai chữ "bạn bè", cô ở trong lòng anh quan trọng giống như thân nhân, không thể mất đi.

Anh quý trọng cảm tình giữa anh và Chu Y Y, lại không có cách nào thừa nhận tình cảm này.

Anh không thể đáp lại tình yêu của Chu Y Y, cũng không thể từ chối như những người khác, từ chối tình cảm của cô, một khi anh làm vậy, bọn họ sẽ không thể trở lại như trước kia, anh biết rất rõ hậu quả sẽ như thế nào. Cho nên mấy năm nay chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, làm bộ như là không biết tâm tư đó của cô.

Lúc học đại học, anh từng giới thiệu cho Chu Y Y rất nhiều bằng hữu ưu tú, hy vọng Chu Y Y có thể thoát ra được trạng thái đó, bắt đầu một đoạn tình yêu mới, nhưng mấy năm nay, cô như cũ chỉ yêu một người.

......

Trở lại cửa tiểu khu, Tiết Bùi nhắn tin cho Chu Y Y, gọi cô xuống lầu.

Chu Y Y xuống dưới vẫn còn ăn mặc áo ngủ, chân đi một đôi dép lê, kính đen đặt trên sống mũi, nhìn dáng vẻ giống như là vừa mới tỉnh dậy.

"Đã 5 giờ chiều rồi, sao giờ vẫn còn ngủ?" Hắn cười nói.

"Ngủ trong kì nghỉ là phạm pháp sao?"

Chu Y Y thức dậy vẫn chưa tỉnh ngủ, nói chuyện hầm hầm.

Nhìn dáng vẻ vẫn còn đang tức giận anh.

Tiết Bùi trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng hiện tại tình huống đặc biệt, cũng không rảnh mà suy nghĩ thêm.

Anh thẳng vào chủ đề: "Cậu nhớ rõ đêm nay soạn xong hành lý, ngày mai chúng ta về thành phố B, đừng vứt đồ bừa bãi, đến lúc đó lại kêu dì gửi đồ lên cho cậu."

"Ngày mai?" Chu Y Y cho rằng mình nhớ lầm ngày, nhìn mắt di động xác nhận, "Hôm nay không phải mới là ngày thứ 5 sao?"

"Phòng làm việc của tớ có chút việc cần xử lí, muốn về trước một ngày."

Chu Y Y cúi đầu nhìn chân dép lê trên chân mình: "À, vậy cậu đi trước đi, trên đường chú ý an toàn."

Tiết Bùi như hiểu được ý tứ của cô, nhíu nhíu mày, hỏi: "Vậy còn cậu? Không phải nói là mua không được vé."

"Lý Trú nói cậu ấy tiện đường đưa tớ trở lại."

Lý trú đêm qua hỏi cô, đúng lúc cô không muốn ngồi cùng xe với Tiết Bùi.

Lại là Lý Trú.

Tiết Bùi tay nắm thật chặt.

Ngày đó, Tiết Bùi đối với người này không có ấn tượng gì tốt, hầu kết giật giật, phun ra một chữ: "Được."

Nói xong, anh liền xoay người rời đi.

"Chỉ vì việc này mà cậu kêu tớ xuống lầu sao?"

Chu Y Y hơi bực, cô còn tưởng rằng anh muốn nói chuyện gì mà không muốn để cho người nhà biết, mới gọi cô xuống, ai mà biết chuyện nhỏ như vậy, để cô phải đi một chuyến.

Tiết Bùi đầu cũng không quay lại, Chu Y Y nghe thấy thanh âm của anh trong gió cọ vào bên tai cô.

Tiết Bùi: "Không phải nói là không muốn thấy tớ ở trong nhà sao?"

"......"

Chu Y Y siết chặt nắm tay, cô nghĩ, Chu Viễn Đình nếu được sinh ra thời dân quốc, chắc chắn sẽ là kẻ hán gian thông đồng với địch.