Cuối cùng, vẫn là Tiết Bùi giúp cô đem hành lý xuống dưới.
Túi du lịch kia đựng không ít đồ, Khi tiết Bùi xách lên, còn phải cố hết sức, có thể nghĩ, nếu để cô là người xách xuống, thì sẽ mệt thành như thế nào.
Chiếc hiên đen nhánh, không gian an tĩnh có chút quỷ dị, trừ bỏ đi tiếng bước chân thì không có bất cứ tiếng gì khác, Tiết Bùi đi ở đằng trước, Chu Y Y nhắm mắt đi phía sau đuôi anh, dùng di động bật đèn pin lên cho anh.
Đi đến lầu 5, Chu Y Y nhìn bóng dáng Tiết Bùi, do dự vài giây sau, không thể nhỉnh được mà hỏi vài câu: "có phải rất nặng hay không, không thì tớ xách phụ cậu một chút, mỗi người xách một bên."
"Không cần."
Tiết Bùi dứt khoát cự tuyệt, trong bóng đêm thanh âm từ tính của anh vang lên, khàn khàn mà trầm thấp.
Chu Y Y đành phải trầm mặc mà đi theo sau lưng anh.
Một lát sau, Tiết Bùi cúi đầu nhìn cái túi du lịch, hỏi nàng: "Bên trong đựng những gì, sao lại mang theo nhiều đồ về như thế."
"Một ít quà mua cho ba mẹ,còn có em trai tớ, tháng trước kêu tớ mua cho nó một đôi giày chơi bóng, tớ lừa nó là trừ khi bài kiểm tra tháng của nó nằm trong top 10 thì sẽ mua cho nó, ai ngờ lần này nó đạt được thật."
Giày chơi bóng kia 600 tệ, lúc Chu Y Y mua, thịt đau không chịu được, cô còn chưa bao giờ mua cho bản thân đôi giày quý như vậy để đi đâu.
Tiết Bùi cười cười, nói: "Xem ra A Đình rất cố gắng"
"Do tớ coi thường nó, lần sau nó phải đạt được top 3, thì tớ mới dám mua với số tiền như vậy."
Tiết Bùi cong cong khóe miệng, không biết anh đang nghĩ cái gì, anh bỗng nhiên dừng ở giữa hiên, xoay người lại, thanh âm không chắc chắn hỏi: "Cái kia...... có phải là mua cho tớ đúng không?"
"Cái gì?" Chu Y Y nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn anh.
"Có phải là quà mua cho tớ hay không?"
Trong bóng đêm, đôi mắt của hắn rất sáng, Chu Y Y không phân biệt được ánh mắt đó là chờ mong hay là hài hước.
Cô ngẩn người, lắc đầu: "Không có."
"Ừ."
Tiết Bùi gật gật đầu, xoay người, không nói nữa.
Trở lại xe Chu Y Y tự giác mà ngồi ở ghế sau, trên ghế điều khiển phụ Giang San Văn đang soi gương bôi son môi, thấy cô lên xe, khoé miệng cong lên hướng cô cười, coi như là chào hỏi.
Chu Y Y vừa mới ngồi xuống, Chu Thiến liền làm mặt quỷ với cô, ý bảo cô xem điện thoại.
Chu Thiến nhắn qua WeChat cho cô.
Chu Thiến: 【 Ngồi trên xe này, làm cho tớ thấy càng thấy khẩn trương, lời nói cũng không dám nói. 】
Chu Y Y tức giận mà cười cười, ở trong WeChat mà nhắn lại cho cô.
【 vì sao. 】
Chu Thiến: 【 cậu nói chúng ta là hai học tra có đức gì, mà lại được ngồi cùng xe với hai vị thủ khoa đại học, đây chắc chắn là thời khắc vinh hạnh nhất trong cuộc đời tớ. 】
ads
Tiết Bùi thủ khoa thành phố khoa tự nhiên của các cô, Giang San Văn là thủ khoa khoa Văn, hai người bọn họ tuy không ở cùng một trường đại học, hai học bá này, không phải không biết đến bọn họ, Mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm, nhưng tên bọn họ vẫn thường xuyên được các thầy cô giáo nhắc đến, miệng truyền miệng giống như biển báo được in rời.
Chu Thiến vừa nói như vậy, Chu Y Y bỗng nhiên liền lý giải được sự khẩn trương cùng bất lực của cô ấy, cô ngẩng đầu lên mắt nhìn Tiết Bùi đang ngồi ở ghế lái, Bóng dáng chậm rãi ấy vẫn giống thời anh còn là thiếu niên.
Bây giờ anh đang mặc một bộ tây trang cùng với giày da, trước kia sẽ mặc bộ đồng phụ của trường Đồng Thành, mỗi ngày tan học đều trước cửa phòng học của cô để chờ cô cùng nhau trở về nhà, anh đứng ở cửa phòng học vẫy vẫy tay với cô, nói với cô rằng "Nhất nhất, về nhà thôi.
Thiếu niên có lông mày thanh tú, khóe miệng mang theo ý cười, trang phục Đồng Thành thổi phập phồng trong gió, giống như là kí ức thời thanh xuân chỉ như một giấc mộng đẹp không thể cưỡng lại được.
Đã được định sẵn tất cả chỉ là một giấc mơ.
Chu Y Y vẫn còn ngây ngốc, Chu Thiến lại gửi một tin nhắn khác.
Chu: 【 không thể không nói rằng Tiết Bùi với Giang San Văn thật sự rất xứng đôi, chính là vô cùng xứng đôi, một cặp đỉnh cao. 】
Lúc này Tiết Bùi xoay vô loăng, xe hơi chậm rãi chạy ở trên đường cái, Chu Y Y nhìn 2 bóng dáng phía trước, không biết nói gì mà lâm vào trầm mặc.
một lúc lâu sau, Cô mới trả lời lại tin nhắn.
【 đúng vậy, rất xứng đôi. 】
Đường từ Bắc thành trở về Đồng Thành tuy là không quá xa, nhưng vào dịp quốc khánh đường cao tốc đông đến kinh người, nửa tiếng trôi qua rất nhanh, mà mới đi được có 5 km.
Hình như do thấy lo lắng khi trên xe không khí hơi nặng nề, Chu Thiến chủ động tìm một đề tài, cô làm công việc bán hàng, tài ăn nói rất lợi hại, có thể cùng với người xa lạ tán ngẫu hết nửa ngày. Thực nhanh, không khí trên xe liền trở nên thân thiện, từ Thị trường chứng khoán gần đây cho tới tin tức xã hội, lại từ tin tức xã hội cho tới cuộc sống sinh hoạt của mọi người, tuy rằng tất cả lời nói đều là của Chu Y Y và Chu Thiến, nhưng ít nhất không khí đã đỡ xấu hổ hơn.
Vẫn còn tắc đường, Chu Y Y mở ba lô ra, đem một ít đồ ăn vặt ra đưa một ít cho Chu Thiến, có khoai lát, hạt hạnh nhân cùng bánh quy, bảo cô ấy cầm lấy.
Chu Thiến bày ra bộ dạng đã đoán trước được tình huống này, cười nói: "biết ngay cậu đi đường sẽ mang theo đồ ăn ngon, cho nên tối hôm qua tớ không đi siêu thị mua."
Chu Thiến cầm lấy bịch bánh quy, Chu Y Y xé rách một túi khoai lát, suy nghĩ rồi đưa cho Giang San văn đang ngồi ở ghế phụ.
Giang San Văn ngẩn người, trên mặt duy trì tưởi cười khéo léo: "Gần đây tớ đang giảm béo, các cậu ăn đi"
Chu Y Y ngại ngùng mà rụt tay lại
"À, Được."
Chu Thiến phụ họa nói: "Quả nhiên là đại mỹ nữ đều không ăn đồ ăn vặt, khó trách dáng người tốt như vậy, không giống chúng ta ăn ăn nhiều như vậy."
Cuối cùng bịch khoai lát kia bị cô cùng Chu Thiến chén hết sạch.
Đoạn phía trước vừa hay phải dừng đèn đỏ, Tiết Bùi quay lại nhìn bịch khoai tây trên tay Chu Y Y nói:
"Ăn ít thôi, không thì ngày mai lại bị đau họng đó"
Giờ khắc này lời quan tâm thân mật như một con dao khắc lên tim cô một vết xước, Chu Y Y chỉ giả vở không nói gì, quay mặt nhìn ra phía cửa xe ngắm phong cảnh bên ngoài.
Đang trò chuyện, Đợt nhiên Giang Sang Văn từ kính chiếu hậu nhìn về phía Chu Y Y, hỏi cô:"Y Y, hiện tại cậu đang làm công việc gì?"
Chu Y Y ngẩng đầu, trả lời đúng sự thật: "Tớ đang làm ở một công ty thương mại điện tử, ở bên kia đường Hoài Bắc."
"Đường Hoài Bắc? Có phải là làm trang sức đúng không?" Giang San Văn nói một công ty, đó là công ty Fortune 500.
"Không phải, năng lực của tớ không thể làm trong một công ty lớn như vậy đâu," Chu Y Y vội vàng lắc đầu, thanh âm có chút nhỏ, "Công ty chúng tớ chỉ vừa vừa, nho nho thôi, tổng cộng chỉ có mấy chục người làm."
Giang San Văn hiểu rõ, Cũng không thấy có gì không tốt.
"Không sao cả, dần đần rồi cũng sẽ tốt lên."
Nói về đề tài này, Chu Thiến cũng không nhịn được mà nói một câu: "Công ty của cô ấy có hơi nhỏ, nhưng tiền lương cũng ổn định, tuy nhiên không thể so sánh với các cậu, nhưng mà so với ta lớn hơn nhiều, hơn nữ công ty cô ấy có nhiều nam, có mấy người rất đẹp trai, vai rộng mông hẹp, cũng coi như đó là phúc lợi ngầm, lần trước tớ đi qua mà nhìn đến phát thèm."
Nói hết nửa câu sau, Chu Thiến cười đầy ẩn ý, cô ấy vẫn là người như vậy, ăn nói lung tung, Chu Y Y không thấm được lời nói đó, đánh nhẹ vào đùi cô ấy, để cô ấy dừng lại mấy lời bốc phét đó lại.
Tiết Bùi vốn dĩ đang chuyên tâm lái xe, bỗng nhiên nhìn kính chiếu hậu, tầm mắt dừng lại ở trên người nào đó: "Thật không, sao không chưa bao giờ thấy cậu nói với tớ?"
Giang San Văn cũng hùa vào trêu ghẹo "Xem ra Y Y là có chuyện gì rồi?"
Chu Y Y nghiêm túc giải thích: "thật ra là công ty tớ làm về đồ thể dục, cho nên nam cũng nhiều hơn nữ một chút."
Giang San Văn nói: "Y Y, nếu cậu chưa có bạn trai, thì để tớ giới thiệu cho cậu?công ty bọn tớ có rất nhiều nam nhân ưu tú, cậu thích dạng nam nhân như thế nào, tớ sẽ giúp cậu để ý."
Cuối cùng nghe được vấn đê này, Chu Y Y yên tĩnh sau một lúc lâu, trả lời: "Thật ra không cần phải quá ưu tú, chỉ cần bình thường là tốt rồi."
"Tớ lúc trước có nghe Tiết Bùi nói lúc trước cũng đã giới thiệu cho cậu không ít người, cậu đều không thích," Giang San Văn từ kính chiếu hậu nhìn về phía Chu Y Y, "Cậu đừng nói với tớ là do họ quá ưu tú nên cậu mới lui bước."
Chu Thiến ngồi một bên, vỗ vỗ ngực: "Không sao cả,nếu Y Y không cần, có thể giới thiệu cho tớ, tớ từ trước đến nay đối với nam nhân ưu tú không bao giờ từ chối, càng nhiều càng tốt."
Giang San Văn quay đầu nhìn vào mắt Tiết Bùi,ý cười dần dần trở nên đậm "Được, chúng ta thêm WeChat đi, có gì tớ sẽ giới thiệu cho hai người quen biết."
Cứ như vậy, Chu Y Y thêm WeChat của Giang San Văn.
Nhìn thấy ảnh nền trên vòng bạn bè của Giang San Văn, bỗng nhiên trái tim cô bỗng nhiên bị đâm một nhát, đau đến cau mày, như là gieo một cái cây, hiện tại nó sinh sôi liền cảm thấy đau.
Giang San Văn ảnh nền của Giang San Văn, là ảnh của cô ấy chụp chung cùng với Tiết Bùi.
Bọn họ đứng ở giữa cổng trường Đồng Thành, trên người còn mặc đồng phục, mang huy hiệu trường, Hình ảnh chụp bọn họ cùng nhau hướng đến màn ảnh mà cười.
Đây là hình chụp từ cấp hai.
Cô còn nhớ rất rõ, bởi vì chính cô là người chụp cho bọn họ.
—
Đi qua đoạn đường tắc nhất, trời cũng dần dần tối, Tiết Bùi cho xe dừng ở trạm dừng.
Chu Y Y xuống xe đi vệ sinh một chuyến, khi trở lại trên xe, không có một người nào cả,chắc là đến cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn.
Cô dựa lưng vào xe, mở trò chơi ra, chuẩn bị làm xong mấy nhiệm vụ thông thường được giao.
"Cậu vẫn còn chơi trò này sao?"
Không biết Tiết Bùi trở lại khi nào, đứng ở bên cạnh cô, trong tay cầm một chai thuỷ tinh đưa cho cô.
"Tớ còn tưởng rằng hết trận rồi."
"sắp kết thúc rồi" Chu Y Y nói bằng giọng nghẹn ngào, đầu cũng không ngẩng lên"cũng không còn nhiều người chơi, Danh sách bạn bè đều trở nên vắng vẻ."
"Vậy tại sao cậu còn ——" Tiết Bùi cũng dựa lưng vào xe, ngẩng đầu nhìn về ánh nắng chiều ở phía xa chân trời.
Anh nói còn chưa dứt lời, nhưng Chu Y Y biết anh muốn hỏi cái gì.
Nàng suy nghĩ nói: "À, có lẽ là do tớ chơi lâu rồi."
Thứ cô thích từ trước đến nay không chỉ có mỗi 3 phút, mà cô ở một vấn xác định nào đó đều vô cùng cố chấp và lâu dài, như là cô thích chơi một trò chơi nào đó thì phải đến ngày game sập thì mới i bằng lòng gỡ bỏ, thích một người thì phải hoàn toàn hết hy vọng thì mới từ bỏ.
Sắc trời có chút tối, Chu Y Y ôm mặt sau điện thoại vào lòng bàn tay, hỏi Tiết Bùi: "Còn bao lâu mới về đến nhà đây."
Đã lái xe được gần 5 tiếng rồi, đường mới đi được một nửa.
"Không tắc đường thì là 8 giờ."
Nói xong, Tiết Bùi đi đến chỗ đất trống, châm một điếu thuốc, hình như sợ khói thuốc làm cô sặc, anh đi xa cô vài bước, thanh âm mơ hồ có chút không rõ.
Chu Y Y thầm tính, vậy ít nhất còn 2 giờ nữa.
"Tối nay mời chú với cô cùng sang nhà tớ ăn cơm, mẹ tớ biết cậu trở về, sáng sớm liền đi siêu thị mua cho cậu đồ ăn cậu thích,còn nấu cho cậu cả canh nóng nữa."
Chu Y Y giả vờ không nghe rõ, trùng hợp nhìn thấy Chu Thiến cùng Giang San Văn đi mua đồ ăn vặt trở về,cô vài bước đi lên đón.
Giang San Văn đi qua chỗ của Tiết Bùi, trong tay cầm một cái sandwich đưa cho anh, không biết Tiết Bùi nói câu cái gì, Giang San Văn cười cười, lộ ra núm đồng tiền ở hai bên gương mặt.
Hai người vừa nói vừa cười, Chu Thiến còn lại bày ra vẻ mặt hâm mộ: "Tình cảm này thật đẹp."
Chu Y Y môi mím chặt, trên mặt không có biểu tình gì, lòng bàn tay nắm thật chặt, thực nhanh cô thu hồi lại tầm mắt, mở cửa xe khom lưng chui vào.
Lúc này, tai nghe phát ra bài hát Quảng Đông Ca, cô nghe không hiểu lời bài hát, chỉ cảm thấy giai điệu có chút khổ sở.
Sau lại nàng mới biết được tên của bài hát kia, tên là "Đủ Chung", trong đó có một lời là——
"Đủ để từ bỏ"
—
Xuất phát từ khu phục vụ, đoạn đường phía sau so với tưởng tượng càng tắc, đến Đồng Thành đã là 9 giờ 20 phút, Tiết Bùi đưa Chu Thiến cùng Chu Y Y về nhà trước, rồi mới lái xe trở về.
Sau Khi bọn họ đi, Chu Y Y không nói gì nữa, trong xe an tĩnh có chút quỷ dị.
Rất nhanh, liền về tới tiểu khu rừng cây trùng trùng điệp điệp, nhà của Chu Y Y cùng Tiết Bùi chỉ cách đó vài toà nhà, đi đường vài phút thì đến
Chu Y Y từ trên đi xuống, đèn đường ban đêm, chiếu lên trên người, càng có vẻ cô đơn.
Cô từ cốp xe lấy hành lí ra, lại nghe thấy anh hỏi: "Một lát nữa thì tới nhà của tớ ăn cơm?"
Chu Y Y lắc đầu: "Không được, mẹ tớ cũng nấu cơm rồi."
Nói xong, đầu cũng không quay lại mà đi một mạch vào nhà.
Về đến cửa nhà, em trai Chu Viễn Đình của cô mới chậm rãi đi tới giúp chị xách va li.
Câu mở miệng đầu tiên là: "Chị, chị có mua giày bóng đá chưa?"
Chu Y Y nghe xong liền nổi giận: "Mày chỉ biết quan tâm tới giày bóng đá, chị mày đi đường xa mệt nhọc, cũng không có lấy câu hỏi thăm, lại chỉ nhớ đến đôi giày kia."
"Chị thì có cái gì mà vất vả, người lái xe là anh Tiết Bùi, không phải là chị chỉ ngồi trên xe chơi trò chơi thôi hay sao?"
Chu Y Y nghẹn lời.
Quả nhiên là em trai ruột, mới hiểu cô đến như vậy.
Đi vào phòng khách, ba mẹ đang dựa vào ghế sô pha mơ màng ngủ, TV vẫn còn mở, chiếu một màn kịch mẹ chồng nàng dâu, chắc là họ chờ nàng lâu lắm rồi, nên cả hai đều ngủ cả, nghe được tiếng bước chân từ cửa nhà vọng vào, thấy cô trở về, mắt liền sáng rực lên.
"Về rồi hả? ôi, đã nhanh đến 9 giờ rồi, ba chờ đến nỗi mà thân mệt dã rời." Ba của cô Chu Bá kiến xoa xoa đôi mắt từ trên sô pha đứng dậy.
Chu Y Y đói đến mức ngực với lưng cùng sắp dính lại với nhau, cất va li xong liền đi đến phòng bếp muốn tìm đồ để ăn, nhưng mở nồi cơm điện ra, bên trong hoàn toàn trống không, lại mở chiếc lồng bàn trên bàn ăn ra, đồ ăn thừa cũng không có.
Nàng đành phải lại từ phòng bếp đi ra.
"Mẹ, cơm đâu?"
Ngô Tú Trân mới thay quần áo đẹp đi ra từ phòng gủ: "Không nấu cơm, đêm nay đến nhà dì Tiết ăn cơm, dì ấy nấu nhiều món con thích ăn, mọi người đều để bụng đói chờ con trở về."
"......"
Chu Y Y nhất thời có chút đau đầu.
Buồn bực vài giây, cô nói: "Mọi người đi đi, con không đi đâu."
Nói xong, liền đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra.
"Sao chị không đi?" Chu Viễn Đình hỏi.
Cô tìm đại một cái cớ: "Con ở nhà nấu tạm mì gói ăn là được rồi, chốc nữa con có việc, còn phải tăng ca."
"Có việc gì, cơm nước xong rồi làm, con cũng chỉ được mức lương như thế, thì cần gì phải bán mạng như vậy."
Ngô Tú Trân không cho cô bất cứ lời giải thích nào nữa, liền lôi cô ra cửa, cô còn chưa kịp đổi sang dép lê
Năm phút sau, cô đến cửa nhà Tiết Bùi.
Chu Y Y hít sâu một hơi, mới nhận lệnh gõ cửa.
Tiết Bùi chính là người ra mở cửa, anh đã thay sang quần áo ở nhà,bớt đi cảm giác ưu tú, còn thêm một chút hơi thở thiếu niên.
Thấy cô, trong mắt Tiết Bùi mang theo ý trêu chọc.
"Tới rồi hả?" Hắn hỏi.
Chu Y Y biết, lời này là đang nói với cô.