Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 34




Ngân phiếu ở dưới? ! Ta ngẩn ra mới phát hiện nguyên lai ngân phiếu ta để bên người không biết như thế nào toàn bộ rơi ra từ váy trong! Có mấy tờ dính vào nước mưa bị ướt. Những thứ này, đều là tiền mồ hôi nước mắt của ta, là vốn dưỡng lão của ta nha!

Cũng không quay đầu nhìn lại hoàng đế gì đó, ta cúi người xuống nhanh chóng cầm lên ngân phiếu dưới đất, lại đem tất cả cuộn chung một chỗ nhét vào trong ngực, sau khi nhét xong mới phát hiện tất cả mọi người đang trợn mắt há mồm nhìn ta. Đặc biệt Lục thị lang miệng há to nhất, cằm sắp rớt cũng không biết!

Lục thị lang chớp mắt hạ miệng nói:

“Xuân Tiêu cô nương, thì ra những ngân phiếu này không phải ngươi đẻ ra a?” Đẻ đẻ đẻ! Đẻ cái đầu ngươi a! Lão tử cũng không phải là gà mẹ! Hơn nữa, nếu ta có thể đẻ ra ngân phiếu sau lại phải vất vả nuôi nhị nãi hộ người khác để kiếm tiền?

Dạ lang quân nghe vậy phụt cười, bỗng nhiên nhíu mày nhìn Lục thị lang:

“Vi đại nhân hôm nay giọng nói nghe trẻ hơn rất nhiều a.” Vi luật nghe vậy mặt liền biến sắc, tiếp theo lắp bắp nói:

“Hoàng, hoàng thượng. Thần, thần ngày gần đây nhiễm phong hàn.” Một câu còn chưa nói hết, chỉ thấy Dạ lang quân rất không kiên nhẫn phất phất tay nói:

“Nhiễm phong hàn còn có thể chạy ra ngoài thành xem mưa, Vi đại nhân thật là hăng hái.”

Lục thị lang nghe vậy, sắc mặt cứng đờ ngậm miệng không lên tiếng nữa. Đoàn Tu thấy thế nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn. Dạ lang quân những động tác nhỏ này cũng nhìn vào trong mắt, vẻ mặt ung dung thản nhiên, nhưng trong mắt lại là ý cười. Như thế xem ra hắn chỉ là hù dọa Lục thị lang một chút cho vui, tựa hồ gian tình giữa hai người này, hắn đã sớm nhìn thấu.

Như vậy Dạ lang quân thật ra không phải là nam tử ngớ ngẩn bị ta đùa bỡn chơi. Hơn nữa hắn cư nhiên còn là hoàng đế! Trọng yếu nhất là, hắn mới vừa rồi mời ta vào hoàng cung! Một ngày dạo chơi hoàng cung cổ đại sao? Lão tử là chưa có đi qua, nhưng là ở hiện tại ta đã thăm quan cố cung. [1]

[1] Cố cung: Cố cung thời Thanh, ở Bắc Kinh, Trung Quốc.

“Ngươi tên là Xuân Tiêu?” Hắn đột nhiên quay đầu nhìn ta nói. Ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ nói một câu:

“Ngươi không phải đã biết sao! Làm sao còn hỏi?”

Mọi người sửng sốt, rồi sau đó ý cười trong mắt tiểu hoàng đế càng đậm hơn, hắn nói:

“Thẩm Lạc không cùng cô nương tâm hữu linh tê [2], thì làm sao biết được?” Vẻ mặt ngược lại rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống như giả bộ. Cũng là, hoàng đế a! Người thống trị cao nhất quốc gia cổ đại, hắn cần gì giả bộ trước mặt ta?

[2] Trong câu “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông” nghĩa là tâm có thần nên dễ điểm thông.

Hắn thật không phải là Dạ lang quân? Có khả năng, nếu không chỉ bằng cuồng dại hắn đối với Hành Cửu cũng không thể thấy ta liền di tình biệt luyến [3], muốn dời liền dời!

[3] Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Ta sờ vòng tay, ở trong đầu khẽ thầm: “Hành Cửu a Hành Cửu, lão tử cũng không giành tình lang của ngươi a!”

Thật sự là bộ dáng tương tự mà thôi? Ta vuốt cằm mở to mắt sâu xa nhìn mặt tiểu hoàng đế, không một chút nhận ra hành động như vậy có bao nhiêu láo xược. Tiểu hoàng đế cũng vẻ mặt thú vị nhìn ta. Chậc chậc, ta lắc đầu một cái, không giống nhau chính là không giống nhau, chỉ có bề ngoài giống mà thôi.

“Hoàng thượng” Đại hán áo đen vẫn không mở miệng đột nhiên nói:

“Sắc trời không còn sớm, nên trở về cung.” vừa nói vừa cảnh giác nhìn ta, ta bị hắn nhìn sửng sốt, nha có ý gì? Sợ ta đi theo ăn cơm chùa sao?

Tiểu hoàng đế nói: “Xuân Tiêu cô nương có bằng lòng theo trẫm vào cung hay không?”

“Không đi” đây là phản ứng trực giác thực sự của ta! Tiểu hoàng đế nghe vậy, ánh mắt ảm đạm, thật thấp nói: “Cũng đúng, một chỗ buồn bực như vậy, ngay cả ta đều không muốn trở về.”

Hắn lại ngẩng đầu lên nói: “Nhìn Vi đại nhân cùng Xuân Tiêu cô nương có vẻ là quen biết a, nếu như thế liền thay mặt trẫm đưa cô nương trở về đi, một người dung mạo xinh đẹp như thế, trẫm quá mức không an tâm.”

Vi luật thị lang quỳ một chân trên đất, giờ phút này cũng không cà lăm, hết sức lưu loát nói:

“Thần tuân chỉ.”

Đợi sau khi tiểu hoàng đế cùng đại hán rời đi, Lục thị lang và Đoàn Tu cùng nhìn ta nói “Cô nương, mời trở về đi.” trở về! Tất nhiên phải về! Không về không phải là kháng chỉ không tuân sao? Muốn mất đầu? Vì vậy. . .Kế hoạch bỏ trốn lần đầu tiên của ta, do một trận mưa lớn phá đám, liền phá sản. . . . . .

Trên đường trở về, ta hỏi Lục thị lang:

“Người kia thật sự là hoàng đế sao?” Vi luật vẫn chưa trả lời, liền nghe Đoàn Tu cười một tiếng, chiết phiến lay động nhìn ta nói:

“Thiên hạ này, người dám khinh thị hoàng thượng như vậy, Đoàn mỗ cũng chỉ gặp qua cô nương.”

Ta bĩu môi, quay đầu không để ý tới hắn. Cái gì gọi là khinh thị? Ta không phải rõ ràng rất hữu hảo sao! Rốt cuộc là nhận lầm người hay chuyện gì xảy ra, ta đến bây giờ còn chưa hiểu rõ. Thật sự sẽ có hai người không có quan hệ dáng dấp lại giống nhau như vậy sao? Hoàng đế hiện tại tựa hồ là con trai độc nhất của hoàng hậu. Lắc đầu một cái, ta không nghĩ tiếp nữa, dù sao cũng cùng ta không quan hệ nhiều lắm.

“Xuân Tiêu cô nương?” Đoàn Tu vừa gọi ta, ta nhìn hắn, mới phát hiện vẻ mặt hắn rất ngưng trọng nói:

“Cô nương sau này nếu là cùng hoàng thượng nói chuyện, chú ý quy củ một chút, đừng quá hồ nháo.” Nhìn dáng vẻ giờ phút này của Đoàn Tu, cũng không giống như đang nói đùa. Có vẻ là ý tốt đi. Nhíu mày, ta nói “Tạ đại nhân nhắc nhở.”

Đoàn Tu quay đầu đi, không dứt khoát cười cười, rồi sau đó đột nhiên nói:

“Khắp thiên hạ này, hoàng đế thật ra lại là người đáng thương nhất.”

Hách! Mới vừa rồi còn muốn ta chú ý lời nói, hiện tại tự mình lại dám làm càn như vậy! Đoàn Tu a Đoàn Tu, cử chỉ của ngươi không phải là thuyết minh cho việc nói một đằng, làm một nẻo sao? Nhún vai, ta rất xem thường, hoàng đế có cái gì đáng thương? Mỗi ngày rượu ngon thức ăn ngon vào bụng, đủ loại mỹ nhân ở trong lòng, xinh đẹp cũng khiến cho hắn sướng muốn chết!

Phải nói chỗ chân chính đáng thương, có lẽ là tráng niên so với người khác sớm mất hơn. Bởi vì xác suất mắc bệnh đường tình dục so với người khác cao hơn nhiều a! Lão tử ta ở hiện đại phóng đãng nhất chính là ba ngày đổi một bạn gái, nhưng là hoàng đế này, cũng có thể là một đêm đổi ba bạn gái. . .

Giống nhau nhưng mệnh khác a ~ nhưng nếu để ta xuyên vào tiểu hoàng đế này thì tốt biết bao nhiêu?

Lúc sắp đến Phù Dung các thì có một người xa xa tiến lên đón. Ta vừa thấy, hách, đây không phải là Mãn Phúc đưa cho ta thuốc tránh thai thì là ai? Mãn Phúc kia nhìn ta một cái, lại nhìn Đoàn Tu cùng Lục thị lang, sắc mặt trầm xuống, mấy chữ giống như nặn ra từ kẽ răng “Xuân, Tiêu, cô, nương, công tử nhà ta bảo ta đến nhắn, sáng sớm ngày mai hắn sẽ dẫn ngươi đi thi hội.”

Đoàn Tu nghe vậy khẽ nhíu mày nói:

“Ngươi nói là hội thi ngày mai làm ở Tử Uyển sơn trang?”

Mãn Phúc nói “Đúng vậy.”

Đoàn Tu lại nhìn ta một cái, cái nhìn này tựa như rất nhiều thâm ý, hắn nói:

“Người đẹp tuyệt sắc như Xuân Tiêu cô nương cũng tới tham gia thi hội của Đoàn mỗ, Đoàn mỗ tật vô cùng vinh hạnh.” nhìn một chút, này coi như nghe được. Ta nói “Đoàn đại nhân khách khí.”

Cùng Đoàn Tu và Vi luật cáo biệt, ta đi hướng Phù Dung các, thấy Mãn Phúc vẫn đi theo phía sau ta, một bộ muốn nói lại thôi. Thấy ta nhìn hắn, lông mày của hắn nhíu lại, tựa hồ rốt cuộc hạ quyết tâm nói:

“Cô nương sau này cách xa mấy đại nhân này một chút, chuyện kết giao đi chơi cũng đừng làm nữa. Thiếu gia nhà ta gần đây đang vì hạnh phúc tương lai cùng với cô nương mà cố gắng đánh liều, mỗi ngày trở về phủ chuyện thứ nhất chính là quấy rầy lão phu nhân, muốn cho cô nương sớm vào cửa, thiếu gia kiên trung như thế, cô nương sao lại có thể làm ra chuyện như vậy?”

Qua Tử huynh, thế nhưng thực sự chân thành, đáng tiếc ta không phải là Xuân Tiêu, nhất định phải phụ hắn. Chờ một chút, nghe ý tứ của Mãn Phúc, hắn là trách cứ ta hồng hạnh xuất tường? Im lặng. . .Ta vô tội nhìn hắn một cái, rồi sau đó bày ra dáng vẻ vô cùng nghiêm chỉnh nói “Xuân Tiêu hiểu được.” Mãn Phúc thấy thế, hài lòng rời đi.

Trở lại phòng mình, đóng chặt cửa phòng, ta liền gọi Hành Cửu ra ngoài thương lượng biện pháp đối phó. Hành Cửu khẽ mím môi, nói:

“Xuân Tiêu, ta nghĩ, thật ra thì cũng không cần vội vàng chạy trốn. Thân thể ngươi từ đầu đến chân là của Xuân Tiêu. Coi như Hàn vương gia hắn thấy lạ, cùng lắm chính là cho rằng ngươi thay đổi, thế gian này, sợ rằng không có người nào có thể nghĩ đến tá thi hoàn hồn?” Cũng đúng, ngay cả ta, đích thân trải qua cũng kinh ngạc thật lâu.

“Nhưng là, nếu như hắn ép buộc ta xuất giá đây?” “Này còn không dễ làm, xét chuyện trước kia của ngươi và hắn, nếu cố ăn vạ, một khóc hai nháo ba thắt cổ, còn không tùy ý ngươi?” Cũng đúng, cùng lắm thì chờ kiệu hoa của hắn tới đây, bái đường động phòng lại dùng hồn mộng mê hồn tán phục vụ hắn, sau đó đào hôn là được. Huống chi chỉ cần ta đến chết cũng không thừa nhận mình là giả, hắn có thể làm khó ta?

Coi như Hàn vương xử lí xong. Vậy còn dư lại Dạ lang quân. Vừa nghĩ tới Dạ lang quân ta liền nhức đầu. Một người như vậy thế nào liền biến thành hoàng đế?

“Hành Cửu, ngươi nói tiểu hoàng đế cùng Dạ lang quân là một sao?”

Hành Cửu nghe vậy, con ngươi sáng lên. Hắn nói:

“Không phải là một, chỉ là giống nhau thôi, Xuân Tiêu, lần này ngươi đa tâm rồi.”

Hắn thường ngày chỉ cười nhạt, ta lại cảm thấy lần này nụ cười của hắn có vẻ kỳ lạ. Đại khái là ta suy nghĩ nhiều đi, suy nghĩ một chút, đường đường là hoàng đế, hậu cung ba nghìn mỹ nhân hắn hái cũng không hết, lại như thế nào chiều tối làm hái hoa tặc chạy đến kĩ viện? Coi như ở hiện đại những thứ kia cũng không thú vị như vậy.

Dạ lang quân ngược lại có phúc khí, có khuôn mặt giống đương triều hoàng đế, bình thường không có chuyện gì còn có thể giả bộ làm hoàng đế đi lừa gạt ít bạc. Ngược lại là chuyện tốt. Ta đang tưởng tượng dáng vẻ Dạ lang quân mặc long bào thì Hành Cửu lại nói:

“Xuân Tiêu, chuyện của Dạ lang quân ngươi cũng không cần quan tâm, chờ thêm mấy ngày, hắn trở lại thì ta tự mình nói rõ ràng cùng hắn là được.” Nha! Hành Cửu ngươi thật sự là quá tốt! Ta đang định nhào tới ôm hắn thơm một cái, đầu óc trầm xuống, liền dừng ngay tại chỗ. Nhào tới? Ôm lấy? Môi thơm? Cách lão tử! Ta làm sao nghĩ tới những động tác của phái nữ? Này không phải một dạng giống như Nhã Ca nha đầu kia sao?

Không đúng, Hành Cửu nói tự mình gặp Dạ lang quân? Ta híp mắt, cười hết sức không có hảo ý. “Hành Cửu a. . .Trước ngươi không phải luôn nói không thể xuất hiện trước mặt hắn sao?” Hãm cha, thì ra tường thụy khí kia là lấy cớ, thì ra người này luôn đem ta thành khỉ đùa giỡn đây!

Hành Cửu cười nhạt lườm ta một cái nói “Trước là ta quá mức suy yếu, lúc đó không thể ra, mấy ngày gần đây tu dưỡng tốt, đã khôi phục hơn phân nửa.”

Lấy cớ! Nha ngươi thôi đi. . .Còn suy yếu? Ngươi buổi tối đến chỗ Xuân Kiều sao lại có thể suy yếu? Trần viên ngoại ở trong phòng Xuân Kiều giằng co một đêm, thanh âm kia thê lương như phim kinh dị, người ta ngày hôm sau lại vẫn tiêu sái như long như hổ. Ngươi có nghe thấy hắn nói suy yếu không?

Khinh bỉ nhìn Hành Cửu một cái, ta đang định giằng co với hắn mấy câu thì ngoài cửa truyền đến thanh âm của Nhã Ca, Nhã Ca nói:

“Cô nương, Thanh Liên cô nương mới tới không biết làm sao lại cãi vã với Nhã Yên cô nương, cũng muốn động thủ, ngươi có đi xem một chút không?” Xem? Lão tử không đi, đang rất phiền, suy nghĩ một chút, ta nói với Nhã Ca:

“Ngươi chỉ cần nói với hai cô nương kia Hoàng đại nhân chuẩn bị cho người tới đây là được. Các nàng cũng không náo loạn nữa.” Nhã Ca nghe lời rời đi.

Hành Cửu cau mày nhìn ta nói: “Ngươi sao lại biết nói như thế sẽ hữu dụng?” Lại khinh bỉ nhìn hắn một cái, ta nói:

“Ngươi chẳng lẽ không biết, nữ nhân bất kể tranh đấu gay gắt thế nào, nhưng chỉ cần có người tới, tuyệt đối sẽ liên hiệp nhất trí đối ngoại sao?”

Hành Cửu gật đầu nói: “Có lý! Bất quá ta là nam nhân sẽ không biết được lòng nữ nhân.”

Hắn nhìn ta một cái lại nói:

“Xuân Tiêu, xem ra con đường làm nữ nhân của ngươi rất nhiều thành tựu nha!” Cách lão tử, người này đầu lưỡi khi nào mới có thể không độc như vậy! Hành Cửu, ta thật muốn tát ngươi một cái. Giống như là xem thấu ý nghĩ của ta, Hành Cửu chậm rãi tiêu sái đến bàn ưu nhã uống trà, rồi sau đó thong thả ung dung nói:

“Xuân Tiêu, đem nhưng ý tưởng bạo lực trong đầu ngươi quăng ra ngoài đi, còn là suy nghĩ thế nào ứng phó thi hội ngày mai đi. Ngày mai tới cũng đều là khuê tú thiên kim nổi danh Hoàng Thành, thanh cao tài nữ, chúng ta có thể thua người nhưng không thể thua trận a.”