Khi Ác Thiếu Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 17




Ta nguyên tưởng rằng nàng sẽ thẹn quá hóa giận, ngoài dự liệu nàng đúng là cúi đầu nghĩ lại một chút, rồi sau đó nói “Như thế cũng tốt, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, này danh hào hoa khôi đầu bảng, ta sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi.” nàng nói xong liền nhanh chóng xoay người, kiều mônh uốn éo uốn éo trở về phòng. Để lại ta, tại nguyên chỗ, ngây ra như phỗng.

Cô nương này, cũng là thiếu tâm nhãn đi (kiểu như không biết nhìn người)? ! Nàng chẳng lẽ không phát hiện trong lời nói của ta là bẫy? Nàng chẳng lẽ không biết được những lời này chân chính hàm ý là, nàng làm, danh ta muốn?

Hãm cha, không phải nói nữ nhân đều người người sở trường thất khiếu linh lung tâm* sao? Như thế nào Xuân | Kiều này thực ngốc? Hay là nàng quả nhiên thiếu nam nhân đến mức nhằm vào người cùng nghề khoét tường (? chắc là tranh khách)?

Ta trở lại phòng, lại cảm thấy càng nghĩ càng không đúng. Không khỏi nói với Hành Cửu “Ngươi nói này Xuân | Kiều, sẽ không phải là đang luyện tà môn công phu đi? Chẳng lẽ là lấy dương bổ âm?”

Hành Cửu tựa hồ là tinh tế cân nhắc một chút, rồi sau đó nói:

“Có khả năng” “Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Này ân khách, chúng ta không cần nhắc nhở?” “Không cần, yên lặng xem xét đi.”

Trong thanh âm của Hành Cửu rõ ràng lộ ra ý cười xấu xa. Thằng nhãi này không phải lại đang nghĩ chủ ý phá hư chứ? Bất quá nói cũng đúng, yên lặng xem xét đi. Này các nam nhân ngao du thanh lâu a, khi các ngươi một chân bước vào cửa thanh lâu có nghĩ mọi trường hợp thí dụ như bệnh hoa liễu nấm mốc các loại vi khuẩn tìm đến các ngươi, tinh tẫn nhân vong* còn không phải là chuyện sớm muộn sao? !

Nếu thực sự có một ngày như vậy, cũng chỉ có thể là tự mình chuốc lấy. Ta suy nghĩ nếu có cơ hội còn phải nói với Qua Tử huynh để hắn tỉnh ngộ, tuy rằng ngày đó chưa có phát sinh chuyện gì. Ta cũng không cần một ngày vợ chồng trăm ngày trong lòng gánh trách nhiệm. Nhưng là tốt xấu gì ta cũng quen biết qua một thời gian, tốt xấu về sau còn muốn cùng nhau hùn vốn buôn bán đi. Có nhiều điểm chiếu cố đến hắn cũng chứng tỏ bản thiếu ta là người phúc hậu đúng chứ?

Như thế liên tục qua ba ngày, đại di mụ của ta cũng sắp hết, không có dây dưa kéo dài, ở mấy ngày liền phủi mông chạy lấy người. Hơn nữa băng vệ sinh ta đã làm cho Tần Duệ cấp quý phi thử dùng qua, hưởng ứng cực kỳ tốt. Thủ tục của cửa hành cũng đã chuẩn bị sẵn. Mấy ngày nữa băng vệ sinh là có thể ở kinh thành toàn bộ đưa ra thị trường.

Những cái này đều là bạc a bạc! Ta phảng phất có thể thấy chẳng bao lâu nữa có cuộc sống tốt đẹp trong nhà vô số tì nữ duyên dáng ăn nhậu chơi bời kiêu ngạo qua ngày. Cho nên đối với ai ta đều là vẻ mặt vui mừng. Bao gồm cả Ngô mụ mụ để cho ta tiếp khách ta cũng không có phản đối.

Ngày đó khách nhân là công bộ thị lang gì gì đó, tướng mạo cũng coi là đứng đắn. Chính là trong ánh mắt phát ra lục quang, làm lão tử trong lòng phi thường khó chịu. Hắn vừa mới tiến vào phòng ta bảo Hành Cửu từ phía sau lưng trực tiếp cho hắn một gậy.

Đang định đem hắn chuyển lên giường thì đã thấy cửa phòng bị đại lực phá mở, Qua Tử huynh dưới chân giống như là cưỡi gió xông tới. Thấy tình cảnh này hắn dường như ngây ngốc một chút, rồi sau đó nhìn ta ý bảo khép cửa phòng lại. “Xuân Tiêu, ngươi đây là?” “Công tử, ngươi không ở đây thì Ngô mụ mụ để cho ta tiếp khách, ta không thể, đành phải đánh hắn ngất xỉu.”

Ta gần như khóc nói. Qua Tử huynh cũng là vừa lòng thẳng gật đầu “Xuân Tiêu, đánh tốt, đánh hay! Nếu về sau còn có tình huống như thế này, ngươi liền tiếp tục làm như vậy, chính là nhớ lấy, đừng đánh người chết là được!”

Ta mặt giãn ra, cười đáp lại “Vâng” trong lòng lại nghĩ, ta cùng Qua Tử huynh loại này hành vi, có tính hay không là liên thủ lừa gạt đông đảo người tiêu dùng a? Này ở hiện đại nhưng là tội lừa đảo!

Suy nghĩ thu hồi, ta lại cùng Qua Tử huynh nói vài câu, cũng chỉ tay lên trời thề nói, nếu Lục thị lang này nửa đêm nếu tỉnh lại, ta nhất định lại cho hắn thêm hai côn.

Qua Tử huynh vẻ mặt tươi rói rời đi, khi ta mở cửa mờ mờ nghe thấy giọng nữ lanh lảnh nói :

“Nhắc tới cô nương trong lâu chúng ta, vẫn còn có Xuân Tiêu cực kì có bản lĩnh. Này tình mới cùng tình cũ đối mặt, ta vốn tưởng rằng chắc chắn có kịch hay để xem, ngoài dự liệu Xuân Tiêu nói vài ba câu liền dẹp yên. Xem Tần công tử rời đi mặt mày hớn hở, người không biết còn tưởng rằng hắn vừa đỗ trạng nguyên.”

Ta hạ mi, muốn nói với nàng bí mật chính là một gậy, nhưng là, người ta sẽ tin sao? Bất đắc dĩ, đóng cửa lại, tự tìm chỗ để ngủ. Sáng sớm hôm sau, khi ta tỉnh lại thì Lục thị lang còn khờ khạo ngủ. Giờ phút này hắn nhắm mắt lại, ngược lại thoạt nhìn cũng không có đnág khinh như hôm qua. Hắn giật giật tay, rồi sau đó liền mở mắt. Không xong! Trong lòng ta nhảy dựng, đã quên lột quần áo hắn tạo thành hiện trường!

Ngoài dự liệu Lục thị lang này nhìn nhìn ta, rồi sau đó lại nhìn nhìn quần áo chỉnh tề của chính mình. Nhưng đầu tiên là thở dài một tiếng, rồi sau đó vẻ mặt bi thương nói:

“Quả thực là vẫn không được sao? Đối với nữ tử diện mạo xinh đẹp, ta thế nhưng.........Ta thế nhưng cái gì cũng chưa làm được!”

Hắn ngẩng đầu, hai tròng mắt thực chăm chú nhìn ta nói “Xuân Tiêu cô nương, ta gần đây cảm giác, cảm thấy thân thể yếu ớt cực kỳ, thường thường là có lòng nhưng không đủ lực. Cô phụ cô nương mỹ mạo, cùng mỹ cảnh như vậy. Nếu có người hỏi, nói, khụ khụ, nói...........”

Được, nói đều đã nói đến đây, ta còn không rõ hắn ấp úng có ý tứ gì, ta đây hai mươi mấy năm liền sống uổng phí rồi. Vì thế ta ngắt lời hắn, phi thường nghiêm túc nói “Đại nhân đêm qua phi thường dũng mãnh như thần! Đại nhân là nam nhân anh dũng nhất mà Xuân Tiêu từng gặp!”

Kia Lục thị lang ngẩn ra, ngược lại mặt mày giãn ra, thở dài nhẹ nhõm một hơi nói:

“Cô nương thật sự là khéo hiểu lòng người, tuệ chất lan tâm, huệ chất lan tâm* cực kỳ nha !”

Vừa nói xong liền nhét vào tay ta một cái đại nguyên bảo*, ta nghĩ, ước chừng năm mươi lượng bạc, này bợ đỡ cứt ngựa nhưng cũng không thiệt thòi. Kia thị lang lại nói “Xuân Tiêu cô nương, mỗ* về sau nhất định sẽ thường đến.”

Ta vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng đã sớm nhạc khai liễu hoa*. Thường đến tốt, ngươi nếu không thường đến, ta lừa ai đây?

Qua chưa đến mấy ngày, Phù Dung các Xuân Tiêu cô nương khéo hiểu lòng người truyền khắp hoàng thành, lúc bấy giờ được gọi là “Giải ngữ hoa”. Lúc đó ta đã hiểu, đây đều là công lao của vị Lục thị lang. Cho nên đối với nam nhân mà nói, có gì cũng không thể có loại này bệnh! Bệnh này quả thật là không có cách nào chấp nhận được a.

____________________________________________________________________________

*Thất khiếu linh lung tâm: trái tim có 7 ngăn, tương truyền người có trái tim như vậy có thể nghe tiếng lòng của người khác. Ở đây ý nói nữ nhân hiểu được lòng người khác

*Tinh tẫn nhân vong: chết.

*Tuệ chất lan tâm, huệ chất lan tâm: chỉ người cao nhã, thanh khiết, trí tuệ.

*Đại nguyên bảo: đĩnh vàng hoặc bạc lớn.

*Mỗ: dùng để tự xưng mà không nói tên.

*Nhạc khai liễu hoa: vui mừng.