Khế Ước Phò Mã

Chương 94




94

"Sư phụ nói Xuân tâm động là bí dược, Khúc Phi Khanh lại khôn khéo, nàng chịu giao Xuân tâm động cho thấy Lữ Trọng đã lấy vật đặc biệt trân quý ra trao đổi." Cố Vân Cảnh khẽ cười, "Ta thật muốn biết điều kiện trao đổi là gì?... Xuân tâm động là thuốc chỉ Hoàng Phủ Vân mới có, vậy giữa Khúc Phi Khanh và Hoàng Phủ Vân chắc chắn có liên hệ mật thiết. Sau Lữ Trọng có Khúc Phi Khanh, sau Khúc Phi Khanh có Hoàng Phủ Vân... Chuyện càng ngày càng thú vị đấy."

Trong ngàn vạn cách định tội Lữ Trọng, Tiêu Mộ Tuyết rốt cuộc hiểu vì sao Cố Vân Cảnh lại chọn để Lữ Trọng trúng Xuân tâm động mà mạo phạm Chiêu vương phi, bởi cách này không chỉ là ăn miếng trả miếng mà càng là vì bắt được chuyện phía sau.

"Bởi vì phò mã đã biết chuyện này cho nên mới an bài như thế?"

Cố Vân Cảnh nhìn xem Tiêu Mộ Tuyết, kiên nhẫn giải thích:

"Cũng không tính là biết. Chỉ là vì sư phụ với Hoàng Phủ Vân coi như có chung nguồn, mà Hoàng Phủ Vân đã mưu phản Vong Ưu Cốc hơn hai mươi năm, cho nên ta rất hiếu kỳ hắn có quan hệ gì với Lữ Trọng? Trước khi đến Vạn Xuân Lâu, ta đã cho rằng Hoàng Phủ Vân cùng Lữ Trọng là một bọn, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy hoàn toàn không phải. Nửa đường còn có Khúc Phi Khanh thình lình xuất hiện khiến ta cảm thấy chuyện chắc chắn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng."

Tiêu Mộ Tuyết lẳng lặng nghe Cố Vân Cảnh phân tích.

"Vạn Xuân Lâu quật khởi chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, trở thành đệ nhất thanh lâu thành đô, ngoại trừ do năng lực của Khúc Phi Khanh e là còn có nhân tố khác. Ta có một suy đoán. Nhưng ta lại hi vọng mình đoán sai."

"Đó là gì?"

Cố Vân Cảnh thần sắc ngưng trọng: "Khúc Phi Khanh tâm cơ thâm trầm, Hoàng Phủ Vân tâm thuật bất chính, rất khó tưởng tượng được họ chỉ làm kinh doanh..."

"Cô gái đã nói chuyện với chúng ta đã giúp ta chứng thực được quan điểm này. Đó là Khúc Phi Khanh một tháng mới xuất hiện một lần, cho thấy nàng ta cũng không coi trọng Vạn Xuân Lâu, vậy nên ta đoán Vạn Xuân Lâu có thể là dùng để che mắt."

Tiêu Mộ Tuyết thần sắc chấn động. Khúc Phi Khanh còn có âm mưu khác? Dù chỉ gặp mặt một lần và đôi lời chào hỏi nhưng Khúc Phi Khanh mang đến cho nàng cảm giác không rét mà run. Nghĩ lại gương mặt cười của nữ yêu diễm này, Tiêu Mộ Tuyết cảm thấy Cố Vân Cảnh không phải không có lý.

"Khúc Phi Khanh sẽ mưu đồ chuyện gì?"

"Tạm thời chưa biết. Đây chỉ là ta suy đoán."

"Nhưng xưa nay phò mã đoán rất chuẩn. Với lại nó không phải là bịa đặt, mà là căn cứ theo phân tích... Ta tin ngươi. Dù sao một chuyến đi hôm nay tin tức cũng có hạn. Xem ra, những ngày tiếp theo chúng ta phải đi thêm vài lần."

Cố Vân Cảnh đặt tay trên đầu gối Tiêu Mộ Tuyết vuốt ve, cười hớn hở:

"Người hiểu ta không ai qua được Tuyết Nhi."

"Như vậy, sau hôm nay Hoàng Phủ Vân khẳng định sẽ đoán được Thượng Quan tiền bối, hắn có thể liên tưởng đến ngươi không? Ngươi có bị nguy hiểm không?" Tiêu Mộ Tuyết lo nghĩ nói.

Cố Vân Cảnh ôm trọn Tiêu Mộ Tuyết vào lòng, vỗ nhẹ bờ vai của nàng:

"Tuyết Nhi yên tâm, chúng ta phải dẫn Hoàng Phủ Vân ra được mới tốt. Ân oán giữa hắn và sư phụ cũng nên giải quyết."

Xe ngựa dần dần mà đi...

Khúc Phi Khanh cũng không ngờ chuyện mình làm bị công chúa phò mã nhìn thấu rồi. Nàng từ phủ Hoàng Phủ Vân đi ra, gọi thủ hạ đi tìm hiểu tin tức Thượng Quan Lan. Người của nàng phần lớn được bố trí từ một nơi bí mật gần đó, nhưng khả năng nàng vận dụng được cũng có hạn... Điều tra Thượng Quan Lan cũng để cứu Lữ Trọng, Lữ Lâm quyền cao chức trọng, nàng sao có thể coi nhẹ lực lượng Ninh Quốc Công? Nghĩ tới đây, Khúc Phi Khanh lại đi Ninh Quốc Công Phủ.

Lữ Lâm nghe Khúc Phi Khanh tới, lần này là tươi cười đón lấy. Hắn nghĩ đối phương đã có cách cứu Lữ Trọng.

"Quốc công gia, chuyện lệnh công tử ta điều tra được xác thực không đơn giản." Khúc Phi Khanh nói, " kỳ thật Xuân tâm động không chỉ riêng ta có, mà Y thánh Thượng Quan Lan cũng làm được. Nên có lẽ hắn cũng có liên quan. Ta đề nghị Quốc công hãy đi tìm hiểu Thượng Quan Lan đi."

"Thượng Quan Lan?" Lữ Lâm khó hiểu nói, "Nghe nói ông ta một mực ẩn cư tại thế ngoại đào nguyên, không hỏi thế sự, làm sao xen vào đây rồi?"

May mắn Lữ Lâm không biết Cố Vân Cảnh là đồ đệ Thượng Quan Lan, cho nên hắn sẽ không hoài nghi đến Cố Vân Cảnh. Hắn chỉ là hiếu kì vì sao Thượng Quan Lan lại tới hoàng đô kiếm chuyện?

"Tiểu nữ chính là bởi vì không biết cho nên mới để Quốc công điều tra. Nói không chừng hắn cách chúng ta rất gần." Khúc Phi Khanh nói.

"Tra thì phải tra, " Lữ Lâm thở dài, "Nhưng toàn bộ thông tin nhất thời không thể nào có được. Con ta lại sắp tra hỏi, chỉ sợ không đủ thời gian."

"Cũng không phải định tội. Chỉ cần hỏi không ra cái gì, Đại Lý Tự lại không có chứng cứ, Lữ công tử cũng không có việc gì." Khúc Phi Khanh nói.

Lữ Lâm gật đầu: "Như thế."

Ngẫm lại Lữ Trọng không có gì thông minh, lại cao ngạo tự cho là đúng, Khúc Phi Khanh nhắc nhở:

"Ninh quốc công, lệnh công tử dễ xúc động, thường thường lỡ miệng, ngài nhất định phải căn dặn hắn chú ý nói chuyện, đừng để bị người ta moi tin."

"Ta đã nghĩ đến điều đó, đã đưa tin cho hắn, trên thư có lời nhắn nhủ."

Khúc Phi Khanh yêu kiều cười:

"Nói thật, ta rất bội phục ngài. Thế, tiểu nữ còn có chuyện quan trọng, việc điều tra Thượng Quan Lan xin nhờ Quốc công ra tay. À, còn có một chuyện muốn nhờ Quốc công hỗ trợ, ngài có thể cho ta mượn vài thủ hạ không?"

Lữ Lâm im lặng lườm Khúc Phi Khanh, nhìn vào cái vẻ mặt nói rằng hắn sẽ đồng ý mọi yêu cầu của nàng này... Hắn có thể chịu điều tra Thượng Quan Lan, nhưng còn mượn người thì rất hoang đường, rất quá đáng! Xưa nay ngoại trừ Khúc Phi Khanh, chưa có ai dám đòi hỏi gì trong tay của hắn cả!

"Quốc công đừng nhỏ mọn như vậy." Khúc Phi Khanh cười nói, "Ta chỉ là mượn sử dụng, chứ cũng không để bọn hắn thiếu tay thiếu chân."

Nếu không phải đã cùng thuyền, nếu không phải muốn cứu con trai, Lữ Lâm muốn bóp chết Khúc Phi Khanh ngay.

"Bà chủ mượn người làm gì? Vạn Xuân Lâu mà thiếu nhân thủ ư?"

"Quốc công, ông lại hỏi vô nghĩa. Ta mượn người đương nhiên là vì tra án, cứu Lữ công tử a."

Sắc mặt Lữ Lâm âm lãnh, gằng giọng:

"Bà chủ thật có lòng. Vì con ta mà thức khuya dậy sớm! Vậy theo ta đi hậu viện chọn người."