Khế Ước Nhân Tình

Chương 7: dùng tiền chia rẽ




- cô chính là nhân tình mới của con trai tôi ?

Bà Phùng Mỹ Nhi sau khi xác định được tin con trai mình có nhân tình bên ngoài liền nhanh chóng tìm đến tận Phong Tuyết để tìm hiểu.

- bác gái, con chào bác !

Chiêu Dương vô cùng lễ phép cúi đầu chào bà một cái.

- con mời bác ngồi !

Cô không cần biết người trước mặt mình là ai nhưng cô thấy bà ta có thể ra vào biệt uyển này thì chắc chắn có lai lịch không nhỏ. So với việc phải hỏi bà ta là ai thì cô chọn cách lễ phép và tôn trọng đối phương trước, xem đối phương sẽ phản ứng và đối xử với cô thế nào đến lúc đó cô sẽ dùng cách như vậy đối đáp lại đối phương.

Phùng Mỹ Nhi ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, dùng ánh mắt sắt bén quan sát cô từ trên xuống dưới.

- cũng rất xinh đẹp nhưng nhân phẩm không được đẹp như nhan sắc của cô.

Chiêu Dương không hiểu bà ta muốn nói nên đáp lại.

- ý bác là thế nào ạ ?

- cô còn giả vờ giả vịt gì chứ. Cô có biết người đàn ông cô đang quen đã có vị hôn thê sắp kết hôn không ? Tại sao còn cố tình câu dẫn ?Cô có phải chê gương mặt xinh đẹp này của mình nên muốn có thêm vài vết sẹo không ?

Phùng Mỹ Nhi đưa tay lên bóp chặt cằm của cô khiến nó đau và đỏ.

Cô bất giác nhíu mày.

- bác gái, con thật không biết Dật Hành có vị hôn thê nếu không con...

- thật không biết hay là giả vờ không biết ? Gọi tên cũng thân mật nhỉ ?Thế cô có biết tôi là ai không ?

Cuối cùng bà ta cũng nhớ ra bản thân chưa giới thiệu thân phận của mình cho cô biết.

- con biết, bác có thể là mẹ của anh ấy.

- tôi khuyên cô nên sớm rời xa con trai tôi. Cô muốn bao nhiêu tiền, tôi đều có thể cho cô.

Bà ta cúi người lấy trong túi ra một tờ chi phiếu trống đặt trước mặt cô, chỉ cần cô muốn mấy con số đều sẽ có.



Chiêu Dương cười phì.

Cô không ngờ chiêu " dùng tiền chia rẽ đôi nhân tình " trên phim cũng được thực hiện ngoài đời, còn là được thực hiện với cô.

- cô cười cái gì ? Chê tiền sao ?

- con quả thật không thích tiền vì con có rất nhiều tiền, có thể mua được cả hạnh phúc. Cho nên bác đem tiền về đi.

~ Ở phía công ty

Phong Dật Hành đang bàn chuyện với đối tác thì nhận được tin nhắn của quản gia Ôn Túc.

" lão phu nhân đến tìm phu nhân. Ngài có cần về không ? "

Phong Dật Hành không do dự mà đứng dậy rời đi.

- chuyện hợp tác của chúng ta hôm khác lại bàn, tôi có công việc cần xử lý.

Đối phương bên kia cũng dám nói gì.

" nếu như lão phu nhân làm gì mạnh tay với cô ấy chú ngăn lại giúp con. Con sẽ về ngay ! " Phong Dật Hành gọi điện căn dặn quản gia Ôn Túc.

Anh sợ nếu anh không phân phó xuống thì người trong nhà chẳng ai dám ngăn cản. Dù thế nào thì một bên là mẹ của anh, một bên thì là người phụ nữ của anh bọn họ có gan cũng không dám ngăn cản cuộc ẩu đả diễn ra.

Nhưng khi có lệnh của anh thì bọn họ tuyệt đối sẽ đứng về phía Chiêu Dương.

Anh đã không thể bảo vệ cô một lần,cho nên dù là ai, dù là chuyện gì anh cũng sẽ dốc hết lòng bảo vệ cô sau này.

" két " tiếng thắng xe vang lên trước cửa đại sảnh.

Phong Dật Hành dùng tốc độ nhanh nhất để lái xe về đến Phong Tuyết.

Gương mặt trầm xuống, dáng đi thẳng tắp tiến vào bên trong đại sảnh.

- anh về nhà sớm thế ?

Khi anh bước vào nhà đã không còn nhìn thấy bóng dáng của mẹ mình. Mà chỉ nhìn thấy mỗi cô đang cặm cụi dưới bếp nấu ăn.

Cô nghe tiếng bước chân nên chạy lên đại sảnh xem thì thấy anh nên có chút ngạc nhiên.



- tôi vẫn chưa nấu xong buổi chiều, anh về sớm...

Phong Dật Hành không để cô nói hết lời, đã ôm chầm lấy cô vào trong lòng.

Chiêu Dương bất giác ngẩn người trước hành động của anh.

- bà ấy không làm gì quá đáng với em chứ ?

Giọng nói cục kỳ ôn nhu vang lên bên tai cô.

Khiến cô bất giác rùng mình một cái.

Suốt bao năm qua trừ ba mẹ thì chưa từng có ai quan tâm cô hay hỏi han cô như thế nào, huống hồ chi là dùng giọng nói trầm ấm đó.

Khi nghe giọng nói đó cô thoáng chốc nhớ đến ba của mình, ba của cô cũng đã từng quan tâm cô như cách mà Phong Dật Hành quan tâm cô.

Luôn sợ cô bị thiệt thòi, luôn lo lắng cho cô mọi chuyện lớn nhỏ.

- tôi có yếu đuối đến mức để người khác ức hiếp mình không ? Nhưng nếu thật sự tôi có đắc tội với mẹ anh thì anh sẽ làm gì tôi ?

Đối với một người đàn ông mà nói mẹ anh ta lúc nào cũng quan trọng hơn người phụ nữ bên cạnh của mình, để đặt cả hai lên bàn cân so sánh thì người phụ nữ bên cạnh sao có thể sánh được với mẹ, người phụ nữ đã sanh ra ta và nuôi dưỡng ta chứ.

Chiêu Dương hỏi như thế chỉ là muốn làm khó anh mà thôi.

Không ai lại chọn đứng về phía người ngoài mà bỏ rơi mẹ mình dù là mẹ đúng hay sai.

- em thật sự muốn biết sao ?

Phong Dật Hành đặt tay lên eo cô kéo cô sát về phía mình, cúi đầu dùng giọng trầm thấp nói.

Chiêu Dương chỉ gật đầu trước câu hỏi của anh nhưng không đáp lại.

- bà ấy là mẹ tôi, tôi bảo vệ bà ấy là lẽ đương nhiên. Nhưng em cũng cần được tôi bảo vệ mà. Bà ấy có ba tôi bảo vệ, nhưng em thì không còn ai để bảo vệ em nữa. Nếu như tôi vì bà ấy mà bỏ em thì tôi còn xứng đáng làm người đàn ông của em không ? Còn xứng đáng làm ba của đứa bé chưa chào đời không ?

Chiêu Dương không biết mình nên có biểu cảm gì khi nghe những câu nói đầy sến sẩm này của anh.

Hết chap 7