Hắn lại còn là chủ mưu thì cái chết của hắn sẽ khó coi hơn những tên kia gấp nhiều lần gộp lại.
Nghĩ đến thôi đã không rét tự run.
- mày là ai? Tại sao...
Phùng Kiện chưa kịp nói hết lời đã bị dao đưa lên cổ.
- mày nói xem, mày nên chết như thể nào để thảm nhất ?
Người đàn ông trước mặt Phùng Kiện chưa gặp bao giờ, bởi vì hắn cũng không có cơ hội để gặp được.
Trước mặt Phùng Kiện là Tiêu Dũ, Tiêu Dũ ngoài xuất hiện khi làm nhiệm vụ ra thì sẽ không rời khỏi tòà nhà bang
Vũ Phong.
- các người là người con Phùng Nhã Kỳ sai đến đúng không? Tao mà chết tao cũng sẽ lôi theo ả ta.
Tiêu Dũ cười nhếch mép, đưa dao khứa mạnh vào trong da thịt của Phùng Kiện.
Nơi bị dao khứa vào rách da, chảy máu khiến Phùng Kiện nhăn nhó mặt mày vì đau đớn.
- người mày đắc tội là Phong Dật Hành,mày nói xem kết cục của mày và cả Phùng gia sẽ khó coi như thể nào ?
Phùng Kiện hiện rõ ánh mắt sợ hãi tột cùng.
- các người tha cho tôi, các người muốn tôi làm gì cũng được. Hãy tha cho gia đình tôi, tha cho tôi một lần này thôi. Tôi hứa không dám làm việc thương thiên hại lý nữa.
Phùng Kiện lên tiếng van xin để được tha mạng.
Nhưng số hắn hôm nay đã tận rồi. Kẻ rơi vào tay Tiêu Dũ chưa ai có thể sống sót rời đi, mà cái chết còn rất thảm.
Vì lý do đó nên nhiệm vụ này mới giao cho Tiêu Dũ toàn quyền xử trí hết đám người kia và Phùng Kiện.
Đi như gió, giết người trong vô hình chính là nói đến Tiêu Dũ.
Phùng gia sau một đêm mất trắng tất cả, cảnh sát vào cuộc điều tra phát hiện ông Phùng Lữ tham ô một khoản tiền lớn từ tập đoàn. Mỗi tháng ông ta sẽ bòn rút khoảng 30 vạn, cứ mỗi tháng số tiền sẽ luôn là 20 - 30 vạn. Hơn 15 năm làm việc cho tập đoàn Vĩ Hào ông ta đã tham ô một khoản tiền khổng lồ lên đến 500 triệu vạn tiền.
Số tiền hối lộ để ông ta bị ở tù đến chết, ngôi nhà do tham ô bị nhà nước tịch thu lại.
Bà Trần Yến phải ở đầu đường xó chợ.
Còn Phùng Kiện thì bị chó dại cắn đến chết, thi thể không còn nguyên vẹn.
Cả Phùng gia sau một đêm thân bại danh liệt, chỉ còn mỗi bà Trần Yến - mẹ Phùng Kiện được bình an.
Bà Trần Yến liền đến tìm bà Phùng Mỹ Nhi ( bà là mẹ của Phong Dật Hành, cũng là em gái của Phùng Lữ )
Bà còn không biết chính con trai mình đã khiến cho cả nhà cậu ruột mình thân bại danh liệt, bà càng không thể ngờ được con trai mình có thể vì một người phụ nữ mà vì nghĩa diệt thần.
- em gái, cứu chị với. Anh trai của em đi tù, cháu trai thì chết giờ chị chỉ còn một mình thân cô thế cô, không có nhà để về.
Bà Phùng Mỹ Nhi cũng ngờ gia đình anh trai mình lại rơi vào kết cục như vậy.
- anh trai đã đắc tội với ai, tại sao chúng lại ác nhân như vậy ?
Bà Trần Yến lắc đầu không biết.
Thương trường như chiến trường ai mà biết được chồng bà đã đắc tội với ai để nên cớ sự này.
- đây là 10 vạn, chị cầm tiền trở về nhà ngoại đi. Anh trai em chị xem như đã chết rồi, sau này muốn tái giá thì tái giá. Chị được tự do rồi.
Bà Phùng Mỹ Nhi cũng không muốn chị dâu mình sống cuộc sống trôi nổi nên đành cho tiền để chị dâu mình về nhà mẹ ruột. Vì không có nơi nào bằng nhà mẹ ruột, không sống trong nhung lụa như trước kia nhưng ít nhất được bình an, không lang thang ngoài đầu đường xó chợ.
- chị cảm ơn em.
Bà Trần Yến quay người rời đi.
Đúng lúc Phong Dật Hành và Chiêu Dương trở về.
Bà Trần Yến kinh ngạc khi nhìn thấy Chiêu Dương đang đi bên cạnh cháu trai của mình.
- mỢ !
Phong Dật Hành còn gọi được một tiếng mợ đã khiến bà ta mừng lắm rồi.
- đây là vợ con, Chiều Dương.
Bà Trần Yến nhìn thật kỹ Chiêu Dương.
" thật sự rất giống con ranh đó !" Bà ta lầm bẩm trong miệng.
- con với vợ con làm sao quen biết nhau thế? Hai đứa nhìn xứng đôi vô cùng, đúng là trai tài gái sắc.
Bà Trần Yến còn muốn thăm dò cô.
- quen nhau như thế nào có quan trọng không mợ? Hay là mợ nhìn vợ con thành người khác nên mới hỏi như thế ?
Bà Trần Yến không dám nói thêm, liền cười cười rồi rời đi.
- con dua no ve nha lam gi nua ?
Bà Phùng Mỹ Nhi nhìn thấy Chiêu Dương lại thấy chướng mắt.
nói chuyện hơi kỳ nha mẹ, cô ấy và con là vợ chồng, người nhà của con cũng là người nhà cô ấy. Mẹ nên tôn trọng cô ấy thay vì tỏ thái độ khó chịu.con vì con ả này nói chuyện với mẹ như thế ??? Con từ người làm mẹ này luôn đi.Bà Phùng Mỹ Nhi chỉ thẳng tay vào mặt Chiêu Dương một cách khó chịu.
- bà thu lại cái chỉ chỏ đó được rồi. Bà muốn ai làm dâu bà thì bà tìm nó đi, đừng xúc phạm người khác. Đừng để sau này cháu nội bà chào đời không gọi bà tiếng bà nội.
Ông Phong Dật Dương từ trên phòng đi xuống nhìn thấy vợ mình đối xử với con dâu như thế liền không hài lòng bềnh vực
- cái nhà này đều bị con ả này mê hoặc rồi, lời tôi nói mấy người không nghe lọt tai nữa rồi. Được rồi, vậy tôi đi.
Bà Phùng Mỹ Nhi nói rồi giận dỗi bỏ đi.
Ông Phong Dật Dương vội vàng chạy theo, vác bà trên vai như bao cát.
- hai đứa tìm bố có việc gì không? Nếu không thì bố với mẹ có việc cần xử lý.
" buông tôi ra, lão già thối tha " Bà Phùng Mỹ Nhi vừa mắng vừa dãy dụa.
Nhìn hình ảnh này có thể thấy được ông Phong Dật Dương dù thế nào cũng rất thương vợ, nhưng ông chọn cách thương vợ đúng đắn, vợ sai thì cũng không thể một mực bênh vực.
Sau khi hai người họ rời đi.
Chiêu Dương nhìn sang Phong Dật Hành bằng ánh mắt dò xét.
- anh hồi phục trí nhớ rồi đúng không ?
Cô chưa từng nghi ngờ việc anh mất trí nhớ là thật hay giả vì hai con người trước sau khi mất trí nhớ rất khác biệt, muốn diễn cũng không diễn được.
Nhưng vừa rồi người phụ nữ kia cô còn không biết được quan hệ của Phong Dật Hành và bà ta thì anh đã gọi tiếng " mợ" chính điều đó dấy lên nghi ngờ với cô
anh không biết nên nói với em thế nào, nếu em đã phát hiện thì anh cũng thừa nhận.thể hợp đồng nhân tình của chúng ta sẽ kết thúc sau khi tôi sanh đứa bé ra vì tôi siêu âm được là một bé gái.Anh giúp tôi báo thù, tôi giúp anh sanh con, giữa chúng ta đã hoàn thành xong khế ước được giao. Cho nên...
Phong Dật Hành không nói gì chỉ " ừm" một tiếng.
Nhưng cầu trả lời hời hợt này của anh lại khiến cô có chút không vui.
Hết chap 31