Khế Ước Nhân Tình

Chương 20: Phong Dật Hành trở về




Thành phố Tế Nam

Tại một bệnh viện ở phía Tây trung tâm thành phố.

- anh tỉnh rồi sao ?

Cô gái mặc váy trắng đang ngồi đọc báo thì nhìn thấy người đàn ông trên giường mở mắt ngồi dậy liền quan tâm hỏi.

- đây là đâu ? Tôi là ai ?

Người đàn ông trên giường bệnh không ai khác là Phong Dật Hành.

Sau vụ nổ bom trên du thuyền anh đã rơi xuống biển cả mênh mông bị sóng mạnh vỗ lênh đênh trôi vào được bờ biển của thành Tế Nam.

Thành phố Tế Nam phía Tây giáp với thành Nam Kinh.

- anh đã hôn mê hơn 1 tháng rồi, bác sĩ nói anh có thể trở thành sẽ hôn mê nếu không có kỳ tích. Không ngờ kỳ tích lại xuất hiện nhưng lại lấy đi ký ức của anh.

Phong Dật Hành cố gắng nhớ lại mình là ai nhưng càng nhớ càng đau đầu.

- anh không biết mình là ai nhưng tôi biết anh là ai. Tôi có thể giúp anh tìm lại thân phận thật của mình, đổi lại anh phải kết hôn với tôi.

Một cô gái lạ lại muốn kết hôn với anh ?

Anh không thể dễ dàng đồng ý như vậy được. Cô ta có lai lịch như thế nào anh còn không biết nhưng cô ta lại nắm rõ lai lịch của anh là ai thì nhất định là muốn lợi dụng thân phận của anh.

- tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Hạ Duẫn.Là tổng giám đốc của tập đoàn nước hoa Hạ Hạ. Anh có thể yên tâm, tôi muốn anh kết hôn với tôi chỉ đơn giản là muốn trốn tránh cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt mà thôi. Chúng ta kết hôn giả, 1 năm sau tôi và anh ly hôn.

Phong Dật Hành không nghĩ trên đời còn có chuyện kết hôn giả như này.

Anh muốn tìm lại ký ức và thân phận của mình ngoài thông qua cô gái này ra thì không có cách nào nhanh hơn.

Nhưng nếu cô gái này lừa anh thì làm sao ?

- tôi muốn biết mình tên gì trước, còn vấn đề cô nói tôi sẽ suy nghĩ lại.

Một cuộc trao đổi anh không bao giờ để mình bị lỗ, cho dù là Phong Dật Hành của trước đây hay Phong Dật Hành mất trí nhớ của hiện tại thì tính cách vẫn thế thay đổi.

- anh tên là Phong Dật Hành, là chủ tịch của một tập đoàn lớn.

Hạ Duẫn bấm gì đó trên điện thoại rồi đưa điện thoại của mình cho anh xem.

- tên anh là cái tên có sức ảnh hưởng vô cùng với giới truyền thông.

Phong Dật Hành nhìn vào màn hình điện thoại.



Vô tình để anh nhìn thấy được tin tức bản thân bị mất tích.

Phong Dật Hành giật lấy điện thoại trên tay Hạ Duẫn.

Anh bấm vào tin tức mình vừa nhìn thấy.

Ngay lập tức dòng chữ " Phong Dật Hành mất tích, cô vợ bí mật của anh ta tạm lên thay thế vị trí chủ tịch tập đoàn Phong gia "

- tôi có vợ ? Tôi không thể đồng ý điều kiện cô đưa ra được.

Phong Dật Hành không biết tin tức là thật hay giả ? Anh càng bán tín bán nghi với 4 chữ " cô vợ bí mật " mà báo chí đưa tin.

- tôi có thể giúp cô loại bỏ hôn ước mà gia đình cô đã định sẵn cho cô nhưng trước hết tôi phải trở về. Cô có thể đi cùng tôi ?

~

- phu nhân, cô đang mang thai không nên làm việc quá sức sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Quản gia Ôn Túc ngày ngày nhìn cô làm việc không ngừng nghỉ, chỉ đến tối mới ngủ được một vài tiếng đồng hồ. Ông nhìn còn xót, thế mà cô lại không xót chính mình.

- anh ấy vẫn chưa tìm được sao ?

Chiêu Dương bỗng dưng lại hỏi tin tức của Phong Dật Hành.

Quản gia Ôn Túc chỉ biết lắc đầu buồn bã.

Cả một vùng biển lớn như vậy tìm một người lâu như vậy vẫn không thấy,đúng với câu mò kim đáy biển.

Chiêu Dương vẫn không từ bỏ, vẫn luôn điều động người trong bang Vũ Phong liên tục tìm kiếm, đến cả ven biển ở các thành phố lân cận cũng tìm.

" reng " điện thoại của cô vang chuông.

Cô nhìn vào màn hình hiện lên " Tiêu Dũ "

Tiêu Dũ gọi cho cô chắc chắn có tin tức, Chiêu Dương vội vã nghe máy.

" phu nhân, có người báo đã nhìn thấy lão đại ở thành phố Tế Nam " vừa bắt máy Tiêu Dũ bên đầu dây kia đã báo với cô một tin tức tốt.

" sắp xếp đi, 2 tiếng nữa xuất phát đến thành phố Tế Nam. Anh gọi cho người phía bên thành phố Tế Nam khẩn trương tìm kiếm tung tích nơi mà Dật Hành đã xuất hiện."

Chiêu Dương sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, cô chọn cho mình một chiếc váy dài dạng sườn xám xẻ tà màu đỏ, phần cổ phối với một bông hoa hồng.

Cô là một cô gái thích mặc đồ đỏ, yêu thích màu đỏ chỉ có duy nhất phòng ngủ của cô là màu hồng.

- chú Ôn, Tiêu Dũ đến chưa ?



Cô thay đồ xong từ trên phòng đi xuống.

Bên ngoài cửa đúng lúc có người đang tiến vào.

- Tiêu Dũ cậu sắp xếp xong chưa, chúng ta đi thôi.

Chiêu Dương lo bấm mà điện thoại mà quên không để ý, cô cứ tưởng người đi vào cửa là Tiêu Dũ nên lên tiếng hối thúc.

Nhưng cô đâu ngờ người vừa ngước mặt lên thì để cô nhìn thấy được người bước vào cửa lại là Phong Dật Hành, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc sườn xám dài màu trắng thêu hoa.

- Phong Dật Hành, anh còn biết đường về sao ? Tôi nghĩ anh chết rồi chứ ?

Phong Dật Hành vừa vào cổng đã được vệ sĩ mở cửa mà không cần gọi, hơn nữa còn được vệ sĩ cúi đầu chào hỏi. Bao nhiêu đó thôi đã khiến anh tin tưởng về thân phận của mình là thật.

Nhưng anh không ngờ vừa đặt chân vào nhà, có một cô gái xinh đẹp xuất hiện trước mặt mình còn mắng mình.

Tưởng mất tích được quan tâm ai ngờ vừa xuất hiện lại bị mắng một hơi.

- ông chủ, ngài về rồi.

Quản gia Ôn Túc phía sau vườn nghe tin vệ sĩ báo lại nên đã vội vã chạy lên xem.

Gương mặt quản gia Ôn Túc vô cùng vui mừng vì Phong Dật Hành đã trở về.

Ngược lại với quản gia Ôn Túc thì Chiêu Dương lại tỏ ra tức giận nhìn anh.

- cô là...

Phong Dật Hành không còn nhớ được người đứng trước mặt mình là người con gái mà anh rất yêu.

- ông chủ, ngài quên rồi sao ? Đây là phu nhân.

Nghe quản gia Ôn Túc giới thiệu thân phận của cô, anh mới ngỡ ra cô chính là cô vợ bí mật mà báo chí nhắc đến.

Lúc đó anh xem tin tức không nhìn thấy hình cô nên không biết cô có dáng vẻ như thế nào. Bây giờ gặp được ngoài đời, anh còn phải cảm thán bản thân mình thật nhìn người.

- Chiêu Dương em còn nhớ chị không ?

Hạ Duẫn bỗng nhiên đứng bên cạnh lên tiếng.

Chiêu Dương lúc này mới nhìn sang Hạ Duẫn.

- chị chính là vị hôn thê của anh Mạch Đình, đúng không ?

Chiêu Dương nhìn Hạ Duẫn rất lâu mới nhớ ra người này cô đã gặp ở đâu, hèn gì cô nhìn lại quen mặt như vậy.