Chiêu Dương từ quán bar trở về nhà đã hơn 10 giờ tối.
Cô nghĩ Phong Dật Hành chắc cũng đã bàn xong chuyện làm ăn về nhà rồi.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, cho xua đi mùi nước hoa nồng nặc và mùi rượu trên người thì cô đi vào bếp nấu ăn.
Cô không thích ăn bên ngoài, cô thích cảm giác bản thân tự nấu ăn cho chính mình hơn. Thế là cô bắt đầu loay hoay trong bếp, nấu những món đơn giản và có sẵn trong tủ lạnh.
Hơn nửa tiếng trôi qua, mùi hương nức mũi của thức ăn đã toả ra khắp nhà.
Ngôi nhà lạnh lẽo không tình người giờ có cô đến đã làm cho nó trở thành nơi ấm áp, có khói lửa như một ngôi nhà.
Quản gia Ôn Túc đứng phía xa đang quan sát cô nở một nụ cười vui vẻ.
Ông ấy cuối cùng cũng biết vì sao Phong Dật Hành lại thích một cô gái đơn giản như Chiêu Dương.
- phu nhân cô chờ ông chủ về ăn cùng sao ?
Quản gia Ôn Túc nhìn thấy cô nấu xong thức ăn bưng lên bàn nhưng mãi không ăn. Cho nên ông hiếu kỳ tiến lại gần hỏi cô.
- anh ấy có nói khi nào sẽ về không ?
Quản gia Ôn Túc lắc đầu đáp lại.
Ông không hề nhận được bất kỳ thông báo hay mệnh lệnh nào của anh cho nên cũng không biết khi nào anh sẽ về.
- thế bác ngồi xuống ăn cùng với cháu đi. Cháu ăn một mình mãi thật sự rất buồn chán.
Trước 10 tuổi cô có gia đình ăn cùng mỗi buổi cơm, sau 10 tuổi cô đã phải ăn cơm một mình mà không có người thân bên cạnh. 10 năm trôi qua cô đã quên mất hương vị gia đình là như thế nào rồi.
- tôi chỉ là một người làm...
Cô lên tiếng cắt ngang lời nói của quản gia Ôn Túc vì cô đoán được lời sắp nói ra của ông là gì.
Cô trước nay không thích phân biệt giai cấp. Giai cấp là do người đặt, nếu vì thân phận thấp mà không thể nói chuyện hay giao lưu với người có địa vị cao thì con người giữa chúng ta sinh ra nhiều như vậy để làm gì.
- nếu bác vì thân phận mà không dám ngồi xuống ăn cùng cháu thì sau này bác đừng gọi cháu là phu nhân nữa. Hãy gọi cháu là Tiểu Chiêu đi, như thế bác sẽ không lo ngại thân phận của cháu.
Quản gia Ôn Túc biết cô là một cô gái lương thiện, đối xử với người khác đều rất hoà nhã. Cho nên ông cũng nghe theo cô, ngồi xuống ăn cùng cô.
Đến gần 12 giờ đêm, tiếng xe vang lên bên ngoài cổng.
Chiêu Dương vẫn chưa ngủ, cô nghe tiếng xe liền đứng nhìn ra cửa sổ.
Góc phòng của cô là nơi có thể quan sát được cả khuôn viên bên ngoài Phong Tuyết cho nên Phong Dật Hành vừa về cô liền biết.
- ông chủ, hôm nay phu nhân đã tự tay nấu rất nhiều món đợi ngài về cùng dùng cơm tối nhưng mà đợi mãi vẫn không thấy ngài về. Cô ấy có hỏi tôi nhưng tôi cũng không biết khi nào ngài sẽ về.
Phong Dật Hành người đầy men rượu nhưng vẫn tỉnh táo để nghe được nội dung mà quản gia Ôn Túc vừa nhắc đến.
- tôi thấy phòng cô ấy còn sáng đèn, cô ấy vẫn chưa ngủ sao ?
Trước khi vào nhà có nhìn lên trên phòng xem cô đã ngủ chưa thì nhìn thấy đèn vẫn còn mở sáng.
- phu nhân vừa mới trở về phòng, có lẽ vẫn chưa ngủ liền.
Phong Dật Hành bước lên cầu thang, đi về phía phòng của cô.
" cốc cốc " tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên.
Chiêu Dương bước lại mở cửa.
- anh vừa đi quán bar về sao ? Người nồng nặc mùi rượu và mùi nước hoa.
Cô cau mày có chút khó chịu với mùi hương hỗn hợp trên người của anh.
- em đi gặp Chung Tuấn Kiệt, tại sao không nói tôi ?
Anh lo cho an nguy của cô, dù sao người cô gặp là người mà đã từng hãm hại cô. Còn lo lắng cô sẽ vì tình cũ mà bỏ mặc anh.
Với một người say thì đầu óc thường suy nghĩ lung tung, Phong Dật Hành cũng không ngoại lệ vì anh cũng là đàn ông, anh cũng có tính chiếm hữu như bao đàn ông khác.
- gặp anh ta cũng nằm trong kế hoạch của tôi, tôi sẽ không để mình mắc phải sai lầm thêm một lần nữa. Anh không cần lo cho tôi đâu. Anh say rồi, tôi đưa anh về phòng.
Phong Dật Hành giơ tay kéo lấy cơ thể cô về phía mình.
Cả người nhỏ nhắn của cô nhanh chóng rơi vào trong lòng anh.
Cơ thể cường tráng của anh đang nóng rực lên do phản ứng của rượu gây ra.
- tôi muốn em !
Phong Dật Hành đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô.
Anh hôn từ môi đến xuống cổ của cô mặc cho cô có đồng ý hay không.
Anh đưa tay cởi bỏ chiếc áo khoác ngủ mỏng tanh bên ngoài của cô ra lộ ra cặp ngực tròn lấp ló trong chiếc váy ngủ mỏng manh. Anh tiếp tục hôn môi cô một vài cái nhẹ nhàng.
Chiêu Dương hoàn toàn không có ý kháng cự vì đây là việc cô buộc phải làm. Cô buộc phải hoàn thành những gì được ghi trên hợp đồng một cách nhanh nhất để sớm được giải thoát.
Nếu như suy nghĩ của cô mà để cho Phong Dật Hành đọc được, anh nhất định sẽ nhốt cô lại cả đời mất vì buông ra cô chỉ nghĩ đến việc rời xa anh.
- tôi, tôi xin lỗi. Tôi biết em chưa sẵn sàng là tôi...
Phong Dật Hành đột nhiên tỉnh táo lại, buông cô ra một cách nhanh chóng.
Anh sợ cô sẽ vì thế mà không vui.
- tôi sẵn sàng sinh con cho anh rồi.
Phong Dật Hành nghe được câu nói mà lòng vui sướng.
Chiêu Dương vẫn là biểu cảm đó, không buồn nhưng cũng không phấn khích.
Hết chap 13