Khế Ước Ngày Xuân

Chương 82




Bị dẫn dụ bởi pheromone của Lục Sâm, Trác Dật Nhiên đã đón chào kỳ phát tình mãnh liệt nhất, trạng thái mất kiểm soát kéo dài trọn ba ngày.

Tra tấn điên cuồng suốt ba ngày ba đêm, Trác Dật Nhiên cảm thấy mình suýt đã rụng rời.

Cuối tuần chưa đủ, thứ Hai họ buộc phải xin nghỉ một ngày, thứ Ba đi học lại, thậm chí Trác Dật Nhiên còn có cảm giác bỡ ngỡ như qua cả đời rồi vậy.

Đôi tình nhân Alpha Omega bỗng dưng biến mất một thời gian là chuyện rất thường thấy trong trường, hôm sau, người trong lớp gặp hai người họ thì đều nở nụ cười mập mờ ý bảo tôi hiểu mà.

Lục Sâm lại vô cùng bình tĩnh, Trác Dật Nhiên đành cố gắng khống chế cơ mặt, không để nó lộ vẻ lúng túng.

Để giấu đi những dấu vết lộ liễu trên cổ, Trác Dật Nhiên luôn thích mặc áo thun thể thao bấy giờ buộc phải khoác áo sơ mi.

Đã gần đầu hạ, Giang Thành bắt đầu tăng nhiệt độ, mặc trọn một ngày khiến Trác Dật Nhiên nóng không chịu nổi.

Sau tiết tự học tối, bóng đêm buông xuống, cuối cùng cậu đã có thể cởi cúc áo trên cùng.

Nhìn lén cổ mình, thấy những dấu đỏ chi chít bên trên còn rõ hơn hôm qua.

Không biết phải mặc sơ mi bao nhiêu ngày nữa đây, Trác Dật Nhiên thở dài thườn thượt.

Vừa ngước mắt đã thấy Lục Sâm đang nhìn mình, cậu không nén được lời oán trách: “Anh gặm cổ vịt đấy à?”

Lục Sâm nhướng mày ngạc nhiên, vẻ mặt kỳ lạ: “Em…”

Không chờ anh nói hết, Trác Dật Nhiên đã nhận ra nghĩa khác của lối so sánh này, cậu tức giận cắt ngang lời anh: “Anh có ý gì?”

“Anh đã nói gì rồi?” Giọng Lục Sâm vẫn rất vô tội.

“Dù là vịt,” Trác Dật Nhiên trầm giọng, “có chủ nuôi nào độc ác như anh không?”

“Đừng so sánh lung tung.” Lục Sâm nhếch môi cười bất đắc dĩ.

“Chẳng phải anh nghĩ xuyên tạc trước à?” Trác Dật Nhiên chưa nguôi giận, ngước mắt nhìn anh.

“Rõ ràng là em.” Lục Sâm nói.

“Là anh.” Trác Dật Nhiên phản bác.

“Là em.” Lục Sâm khẳng định.

“Ấu trĩ chết mất.” Lục Sâm lại không nhịn được bật cười.

Đấu khẩu vài câu, bấy giờ đã đến ngả rẽ, Trác Dật Nhiên đang định đi về phía cổng trường thì bị Lục Sâm kéo tay rẽ sang hướng khác.

“Làm gì?” Trác Dật Nhiên không hiểu, bèn hỏi.

Lục Sâm nắm chặt tay cậu: “Đi thì biết.”

Tuy Trác Dật Nhiên tò mò lắm, nhưng cũng muốn lưu giữ cảm giác bí ẩn này, hai người đi một lúc, nhận ra người trên đường ngày càng đông, cứ như đều có cùng một điểm đến vậy.

Sắp tới cửa sân thể dục, người xung quanh nhiều dần, Trác Dật Nhiên nghe tiếng trò chuyện của mấy cô gái nói gì mà “mặt trăng”, bấy giờ mới sực nhớ hình như mấy hôm trước có tin nói sẽ có hiện tượng siêu trăng[1], là trăng to nhất sáng nhất trong năm, chắc là hôm nay rồi.


[1] Siêu trăng: là hiện tượng trăng tròn đúng lúc nằm ở vị trí gần Trái đất nhất trong quỹ đạo hình elip, dẫn tới việc mặt trăng trông to và sáng hơn thường lệ.

Đại học Giang Thành được xây trên núi, địa thế cao, tầm nhìn thoáng đãng, xưa nay luôn là địa điểm lý tưởng để quan sát thiên văn. Vào sân, quả nhiên thấy trên đài ngắm đã đông nghịt người ngồi, có nhiều sinh viên còn trải đệm ngồi trên bãi cỏ.

Trác Dật Nhiên nhìn quanh tìm chỗ trống, Lục Sâm bèn kéo cậu đi men theo mép đài ngắm, được một lúc, chợt nghe tiếng Chung Hàn vọng đến từ xa: “Anh Lục! Chị dâu! Bên này!”

Nhìn kỹ lại, thành viên trong đội bóng rổ gần như đến đủ cả, cậu còn thấy một khu vực nhỏ được để lại đủ cho hai người.

Vừa đến gần, Chung Hàn đã huơ tay, quan tâm vô cùng: “Dạo này hai người đi đâu đó? Cảm giác lâu lắm không gặp.”

Hướng Gia bên cạnh kéo cậu ta đến chỗ đài ngắm.

Bấy giờ Chung Hàn mới ngờ nghệch nhận ra một điều, bèn cười ngu ngơ không nói nữa.

“Làm sao đây.” Lâm Dương ngồi phía bên kia của Hướng Gia thở dài: “Ngày nào cũng nghi ngờ IQ của đồng đội.”

Chung Hàn vươn tay qua người Hướng Gia đặt lên vai Lâm Dương, rồi lại nhìn Chu Lộ Lộ bên cạnh cậu ta, phẫn nộ rằng: “Nếu không vì nể mặt Lộ Lộ, tôi đã xử đẹp cậu lâu rồi.”

“Không cần nể mặt tôi.” Chu Lộ Lộ đùa: “Tôi cũng muốn xem anh ấy bị xử đẹp lắm.”

“Thế giới này ngoài em ra,” Lâm Dương nhướng mày, “còn ai dám xử anh?”

“Hai người lại bắt đầu ngược chó rồi đấy.” Chung Hàn hậm hực quay đầu, nào ngờ lại thấy Lục Sâm và Trác Dật Nhiên, thế là bất đắc dĩ quay về, kéo vai Hướng Gia: “Hai chúng ta làm bạn thôi.”

Hướng Gia nhìn cậu ta, vừa định nói chuyện, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Ảnh hiển thị trên cuộc gọi đến là ảnh chụp chung của cậu ta và bạn gái, cậu ta vội nhận điện thoại: “Đến chưa?”

“… Được, bây giờ anh ra cổng đón em.” Hướng Gia vừa gọi điện thoại vừa đứng dậy, vỗ vai Chung Hàn, sau đó đi ra cửa.

“… Ha, đêm nay chỉ còn mỗi tôi một mình à?” Chung Hàn nhăn nhó mặt mày.

Tuy bạn gái của Hướng Gia không học ở Đại học Giang Thành, nhưng cũng ở khu vực Giang Thành nên hai người xem như yêu khác trường thôi. Tính ra thì chỉ mỗi Chung Hàn là yêu xa thật.

“Không sao.” Trác Dật Nhiên đề nghị: “Lát nữa cậu có thể video call với bạn gái.”

“Có lý.” Chung Hàn nghe thế, kích động vỗ đùi: “Chị dâu thông minh!”

“Rốt cuộc sao cậu tìm được người yêu vậy?” Trác Dật Nhiên không nhịn được xỉa xói.

Chung Hàn tặc lưỡi lắc đầu, quay sang nhìn Lục Sâm: “Chẳng phải anh Lục cũng tìm được người yêu rồi đó à?”

Lục Sâm bất đắc dĩ nhướng mày, Trác Dật Nhiên cũng nghiêng đầu nhìn anh, nhoẻn miệng.

Đang trêu ghẹo nhau, bấy giờ Minh Ngọc và Cố Nghiêu cũng đi sang phía này, Chung Hàn không nhịn được đỡ trán: “Lại thêm một đôi nữa.”

Hai người họ cầm vài túi nước của Meet You, đưa cho từng người một.

“Mojito anh đào?” Trác Dật Nhiên mở túi nước trong tay ra, thấy thức uống màu hồng nhạt quen thuộc thì dở khóc dở cười.

“Chẳng phải do cậu tham gia nghiên cứu ra à.” Minh Ngọc ngạc nhiên nhướng mày: “Ngán nhanh vậy sao?”

“Chắc có một chút.” Trác Dật Nhiên liếc nhìn Lục Sâm với vẻ mặt quái lạ.

Thật ra cũng không phải ngán thật, chủ yếu là vì trong mấy ngày vừa qua, gần như lúc nào cậu cũng bị bao vây bởi mùi hương nồng nàn này, bấy giờ thấy ly nước, trong đầu sẽ bất giác nhớ đến một vài cảnh tượng kích thích.

“Ngán rồi?” Chờ Minh Ngọc xoay người đi, Lục Sâm khẽ giọng lặp lại câu hỏi của cô.

“Không chỉ chưa ngán, còn bị nghiện nữa.” Trác Dật Nhiên đáp: “Vừa lòng chưa?”

Lục Sâm nhếch môi, vô cùng hài lòng với câu trả lời này.

Trác Dật Nhiên sực nhớ một điều, cậu tò mò nâng khuỷu tay huých nhẹ Lục Sâm: “Này, sao anh biết pheromone của em là mùi gì?”

“Em nói xem?” Lục Sâm hỏi ngược lại.

Hương hoa đào vốn đã nhạt, không có đặc trưng gì cả, nếu không vì được bệnh viện cho biết, có lẽ cả bản thân Trác Dật Nhiên cũng chẳng tài nào đoán được pheromone của mình là mùi gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Lục Sâm thì rõ ràng đã biết ngay từ đầu.

“Chẳng phải tuyến thể của anh không nhạy à?” Trác Dật Nhiên càng hiếu kỳ: “Nhạt vậy cũng ngửi thấy sao.”

“Không nhạy thật.” Lục Sâm đáp: “Nhưng em là ngoại lệ.”

Trác Dật Nhiên nghẹn họng trước câu này của anh, sau đó lại không nén được cười: “Lục Sâm, sao dạo này anh…”

Chẳng chờ cậu nói hết, Cố Nghiêu phía trước đã lên tiếng: “Loại này ngày mai hết bán rồi, đây là ly cuối cùng của năm nay, phải quý trọng đấy.”

Nghe thế, Chung Hàn ngạc nhiên quay đầu nhìn Trác Dật Nhiên: “Chị dâu, sao gấp vậy?”

Trác Dật Nhiên giải thích: “Loại này chỉ bán vào mùa xuân thôi.”

“Nó hot vậy mà.” Chung Hàn không hiểu: “Tại sao lại giới hạn?”

“‘Vật hiếm mới quý’, cậu học Kinh tế Vi mô kiểu gì thế?” Trác Dật Nhiên cười nói: “Nếu không giới hạn cũng chẳng hot vậy đâu.”

“Có lý.” Chung Hàn gật đầu ra chiều nghiền ngẫm: “Nếu một năm bốn mùa của trường chúng ta đều có hoa đào, chắc cũng không đến mức xuân năm nào cũng chen chúc nhau ngắm như thế.”

Xuân qua hạ đến, cành đào nở muộn cuối cùng trong trường đã thưa thớt dần, hương thơm thoang thoảng trong không khí những ngày trước nay cũng đã được thay thế bằng hơi nóng đầu hè.

“Nếu lúc nào cũng có, vươn tay là với được, thì thứ tốt cách mấy cũng sẽ trở nên không còn đáng giá nữa.” Trác Dật Nhiên nói: “Nên phải có giới hạn, chỉ được hưởng thụ trong thời gian ngắn thôi, qua rồi không còn, như vậy mới quý giá.”

“Cũng chưa chắc.” Lục Sâm bên cạnh chợt nói: “Luôn sẽ có thứ vĩnh hằng.”

“Ừ.” Chung Hàn lại bị nhồi bánh chó đầy mồm, cậu ta lặng lẽ quay đi: “Chúc hai cậu mãi bền lâu.”

“Tên nào cũng sến súa như nhau.” Trác Dật Nhiên bật cười.

Khi cả sân được ngồi đầy, sắc trời dần tối lại, cuối cùng mặt trăng bên trên đã đẩy những áng mây thững thờ, để lộ dáng hình khổng lồ tròn trịa tỏa ánh vàng, có thể thấy rõ cả những đốm sáng chiết xạ tại những vùng trũng trên bề mặt của nó, một sắc màu dịu nhẹ tạo nên những quầng sáng xung quanh.

Có rất nhiều người ngồi trên bãi cỏ quan sát bằng kính viễn vọng, Trác Dật Nhiên thấy thế, bèn nghiêng đầu nhìn Lục Sâm: “Biết vậy chúng ta cũng…”

Chưa nói hết, môi đã bị chặn lại.

Cậu trợn tròn mắt, may mà cậu và Lục Sâm ngồi ở chỗ cao nhất trên đài, những người phía trước đều đang ngước đầu ngắm trăng, tạm thời chưa ai chú ý đến họ.

“Lớn rồi.” Lục Sâm khẽ giọng.

“Cái gì?” Trác Dật Nhiên không hiểu.

“Hết mùi sữa rồi.” Lục Sâm nói.

“… Bị anh phá trinh đấy.” Trác Dật Nhiên tức tối: “Sao còn con nít được.”

Cậu nói chuyện hơi tục, phủ phê cái mồm xong lại bắt đầu thấy ngượng, chột dạ quá thế là rời mắt đi, không dám nhìn mặt Lục Sâm nữa.

Uống một ngụm mojito anh đào, cậu đổi chủ đề: “Anh biết tại sao là hoa đào không?”

“Chịu ảnh hưởng bên ngoài.” Lục Sâm đáp.

“Sao anh biết?” Trác Dật Nhiên bỗng quên mất cái ngượng ban nãy, nhìn anh đầy ngạc nhiên.

“Vì anh cũng vậy.” Lục Sâm đáp.

“Hả?” Trác Dật Nhiên càng ngạc nhiên hơn, liên tưởng đến mùi pheromone của Lục Sâm, cậu tặc lưỡi: “Chẳng lẽ hồi nhỏ anh là ma men?”

“Đêm giáng sinh cấp hai bị họ chuốc.” Lục Sâm vẫn điềm nhiên: “Uống rượu như uống nước.”

“Uống bao nhiêu?” Trác Dật Nhiên bật cười.

Lục Sâm lắc đầu: “Hôm sau phân hóa luôn.”

Thảo nào một Alpha lạnh lùng như Lục Sâm mà lại nồng mùi rượu Rum đến thế, không ngờ anh cũng có quá khứ đen tối trẻ trâu như vậy, hơn nữa còn quyết định luôn mùi pheromone.

Trác Dật Nhiên không nén được tưởng tượng, ngủ một giấc dậy thấy người đầy mùi rượu, chắc cậu bạn nhỏ bị dọa hú vía nhỉ.

“Hồi bé trông anh thế nào?” Trác Dật Nhiên hiếu kỳ hỏi: “Có phải đẹp trai từ bé rồi không?”

Thấy Lục Sâm không đáp, cậu tiếp tục tưởng tượng: “Từ bé đã được nhiều người theo đuổi nhỉ?”

Thấy Trác Dật Nhiên tò mò như thế, Lục Sâm đành đáp qua loa: “Anh chưa từng nhận lời của ai cả.”

Trác Dật Nhiên lại cười: “Dù sao thì họ cũng không tốt bằng em.”

Không chờ Lục Sâm lên tiếng, chợt có tiếng gọi vang lên từ phía trước: “Vợ ơi!”

Nghe xưng hôn này, hai người cùng quay đầu, thấy Chung Hàn đang cầm điện thoại quay ống kính về phía mặt trăng trên cao, trên màn hình là gương mặt của một cô gái thanh tú, da cô trắng như đang phát sáng vậy, giống hệt búp bê, tạo nên sự đối lập rõ rệt với da của Chung Hàn ở góc trên bên trái.

“Thấy chưa?” Chung Hàn hớn hở: “Mặt trăng bên chỗ bọn anh rõ lắm nè.”

Cô gái cười nói gì đó, Chung Hàn cũng ngu ngơ vui theo: “Họ nói, siêu trăng thì phải ngắm cùng người yêu.”

Trác Dật Nhiên vô thức nhoẻn miệng cười nhìn Lục Sâm, bốn mắt nhìn nhau, hiếm có lần chẳng ai rời mắt đi, Lục Sâm nắm tay cậu.

Chung Hàn vẫn đang trò chuyện vui vẻ với bạn gái mình, người trong sân ngày một đông, vầng trăng tròn trên đầu dường như còn sáng hơn ban nãy, nhiều người giơ cao điện thoại chụp ảnh.

Trác Dật Nhiên cũng chụp một tấm, mở WeChat ra gửi cho Trác Phi: “Sếp Trác, đêm nay ngắm trăng chưa?”

Trác Phi trả lời rất nhanh: “Bận tăng ca, không rảnh vậy, tìm bạn trai của con đi.”

Trác Dật Nhiên không nén được cười, chẳng bao lâu sau, điện thoại Lục Sâm cũng reo lên, là video call của bà nội.

“Đêm nay có siêu trăng đó, nghe nói Đại học Giang Thành là nơi ngắm lý tưởng nhất.” Bà nội mặc chiếc áo khoác dài màu trắng, ngồi trong phòng khám: “Các con đã xem chưa?”

“Xem rồi ạ.” Lục Sâm mở camera sau, giơ cao tay cho bà xem vầng trăng sáng giữa trời.

“Quay trăng làm gì, chỗ bà cũng có mà.” Bà nội nói: “Quay các con kìa.”

Thế là Lục Sâm chuyển về camera trước, Trác Dật Nhiên cũng nhiệt tình chào hỏi: “Chào bà ạ!”

“Ôi Nhiên Nhiên.” Bà nội đau lòng nhíu mày: “Vài ngày không gặp, sao cháu ốm thế?”

Trác Dật Nhiên sửng sốt, nghĩ bụng chắc là mấy hôm nay vận động mạnh nhiều quá ấy mà.

Nhưng trước ống kính, cậu vẫn tươi cười rằng: “Vậy sao? Chắc do camera thôi.

Dứt lời, cậu vội đổi chủ đề: “Bà ơi, đã muộn thế rồi mà bà chưa tan ca sao.”

“Vừa đỡ đẻ cho người cuối cùng.” Bà nội đáp: “Về ngay đây.”

“Bà giữ gìn sức khỏe ạ.” Trác Dật Nhiên nói: “Hôm nào bọn cháu sẽ cùng đến thăm bà.”

Bà nội dặn dò thêm vài câu như thường lệ, sau đó mới quyến luyến chấm dứt cuộc gọi.

Thảo nào người xưa đều thích làm thơ khen ngợi đêm trăng tròn, nó quả thật mang đến những niềm hạnh phúc trào dâng.

Không gì đẹp hơn khoảnh khắc này cả. Người nhà yên vui, bạn bè tề tụ, tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, và khi cả người mình yêu thương đang ở trước mặt.

“Nghe nói trăng hôm nay to nhất trong năm đấy.” Trác Dật Nhiên ngẩng đầu nhìn trời: “Sau đó là hết.”

“Ừ.” Lục Sâm quay đầu nhìn cậu.

“Ngắm trăng đi.” Trác Dật Nhiên cũng liếc sang, bật cười: “Nhìn em làm gì?”

“Đang ngắm đây.” Lục Sâm nói.

Trác Dật Nhiên sửng sốt, bỗng không hiểu ý anh.

“Trăng sáng” Lục Sâm nâng tay vén những sợi tóc bị gió thổi rối trên trán cậu, mắt đong đầy ý cười ấm áp, “của anh.”

~HẾT~