Lúc bà Đỗ biết con dâu vàng đã bán đứng tin tức tuyệt mật cho Phú Hào, bà ta chỉ tay quát lớn: “Cô thật là vô dụng. Hèn gì thằng Hào không để cô vào mắt.” Bà ta cuống cuồng đi tìm con trai bảo bối để ngăn con đi Sudan.
Tuy nhiên, bà ta đã đến muộn một bước. Phú Hào đã đi qua cửa an ninh.
“Phú Hào! Con đừng đi bỏ mẹ mà! Phú Hào!”
Mặc bà ta khóc gào muốn bay nóc nhà ga sân bay, người đi vẫn không hề ngoái lại.
“Phú Hào, con ơi! Mẹ xin lỗi con! Về với mẹ, Phú Hào!”
Bà ta ngơ ngác, xớn xác chạy đi tìm con trong bất lực. Chưa bao giờ bà ta có cảm giác sợ hãi tột độ như lúc này khi bốn chữ ‘vĩnh viễn mất con’ cứ nhảy múa trong đầu bà ta.
Mọi lời hối lỗi giờ này đã muộn. Tiếng khóc, tiếng gọi con xé ruột xé gan của bà ta không làm cao xanh cảm động như năm nào nữa. Với bản khế ước tiền - tình bà ta ép Đan Nguyên kí lần hai kèm theo hai điều kiện: Một là từ bỏ Phú Hào vĩnh viễn. Hai là cắp nhân tình xuất ngoại. Bà đã thành công phá nát tình duyên của Phú Hào. Cánh cửa để đến gần con đã khép chặt không chừa cho bà ta một lối nhỏ nào.
Bà ta ngất xỉu luôn tại sân bay.
Phú Hào đến thành phố nơi mẹ cho người bỏ Đan Nguyên. Cũng là lúc quân đội chính phủ đang dần mất quyền kiểm soát trước hỏa tiễn mạnh của phe đối thủ. Họ thất thủ rút khỏi thành phố bỏ lại con dân hoảng loạn tìm nơi trú ẩn. Chẳng mấy chốc lực lượng bán quân sự thành công chiếm được một thành phố lớn chiến lược. Khiến hàng trăm nghìn người dân phải tìm đường chạy trốn, giữ lấy sinh mạng nhỏ nhoi giữa biến loạn.
Phú Hào đi ngược với hành trình đoàn người.
Có người thấy thương, họ nói với anh: “If you don’t go, you will die.” ( Nếu bạn không đi, bạn sẽ chết!)
Đi ư?
Anh đến đây là để tìm Đan Nguyên. Một ngày chưa thấy cô, anh quyết bám trụ tại đây!
“Please let me ask, have you met any Vietnamese girls?” (Vui lòng cho tôi hỏi thăm, anh có gặp cô gái nào người Việt không?)
“Are not! Let’s go quickly!” (Không! Chúng ta hãy đi nhanh lên!)
Anh không thể đi.
“Thank. But I can’t go yet.” (Cám ơn. Nhưng tôi chưa thể đi được.)
Phú Hào đứng trên một gò cao dõi mắt quan sát đoàn người rời bỏ thành phố tìm nơi tị nạn. Lòng thấp thỏm cầu mong trông thấy cô trong dòng người hối hả đầy sợ hãi đó.
Nhưng tuyệt nhiên không!
Đoàn người bước đi vội vã làm lòng anh càng lo lắng bất an. Bởi, Đan Nguyên ở lại thành phố thì chỉ có một kết cục như họ nói: ‘Nếu bạn không đi, bạn sẽ chết!’
Anh chạy nhanh vào hướng nội thành.
Bỗng đoàn người sơ tán nháo nhào cả lên. Họ đồng loạt nhìn lên trời. Rồi thất thanh thét lớn: “Rocket!” (Tên lửa!)
Tiếng la vừa dứt, một tên lửa rơi xuống gần đoàn người. Tiếng la khóc. Tiếng bàn chân hoảng loạn dẫm đạp mong chạy thoát khỏi biển lửa.
Phú Hào chỉ kịp thấy một vùng trời sáng rực. Sau tiếng nổ dậy sấm, tin tức về anh cũng mất luôn từ đó!
Dù ông Đỗ Tài đã bỏ ra một khoản tiền khủng thuê rất nhiều người tìm kiếm con trai. Nhưng mọi thông tin về Phú Hào vẫn bặt vô âm tín. Có người dự đoán rằng: Anh đã hóa thành trăm mảnh dưới hỏa tiễn lúc đó.
Tin dữ khiến bà Đỗ trong một đêm mái tóc đen hóa thành bạc trắng. Bà ta ngơ ngác. Tự nhốt mình dưới tầng hầm. Rồi một tháng sau bà ta xuống tóc quy y tại nhà. Suốt ngày gõ mõ tụng kinh cầu cho con vạn điều may mắn bình an trở về như một phép màu.
Thời gian lạnh lùng trôi. Xuân, Hạ, Thu, Đông bốn mùa luân hồi. Trước hiên, cây lộc vừng năm lần thay lá. Tiếng kinh nguyện cầu của bà ta vẫn luôn vang vọng nhưng đứa con trai duy nhất mãi chưa thấy về. Lòng bà ta càng nhuốm nặng ưu phiền u uất.
“Là trời đang trừng phạt con!” Bà ta gục lên bàn khóc ướt cả quyển kinh sám hối.
Lúc này, tại một cơ sở y tế vừa sơ tán ra khỏi nơi có chiến sự. Người dân ở đây thấy ấm lòng vì có một bác sĩ gốc Á tình nguyện ở lại cứu giúp người dân giữa lúc các Bệnh viện nơi đây lần lượt đóng cửa, nhân lực và vật tư y tế thiếu thốn trầm trọng.
Họ không biết anh đến từ nước nào. Họ chỉ biết anh là một bác sĩ tận tâm cứu sống người dân thoát khỏi nhiều dịch bệnh. Họ gọi anh là bác sĩ Otis. Cái tên họ thấy hợp với tên trên chiếc thẻ của anh. Một bác sĩ có trái tim đẹp trong hình thể khiếm khuyết chân phải vì bị trọng thương trúng hỏa tiễn năm nào.
Họ biết đến anh, ngoài sự yêu thương dành cho bệnh nhân, còn vì một cô gái rất dễ thương trên mặt dây chuyền anh luôn đeo ở cổ. Anh nói: “That’s my wife…I lost her here!” (Đó là vợ tôi…Tôi đã thất lạc cô ấy ở đây!)
Và không quên hỏi bệnh nhân của mình rằng: “Have you ever seen her anywhere?” ( Bạn đã bao giờ nhìn thấy cô ấy ở đâu chưa?)
Họ đều lắc đầu.
Rốt cuộc cô gái anh tìm đang ở đâu? Vẫn bình an hay mãi mãi ra đi trong biến loạn?
Ở một góc khuất vào giờ nghỉ trưa ít ỏi, anh lặng lẽ đặt một nụ hôn lên mặt dây chuyền có cô gái mang nụ cười tỏa nắng, ánh mắt anh dịu dàng khẽ nói: “Vợ à, anh mãi yêu em.”