“Đi đâu mà đi! Nhà con cũng là nhà của vợ con!” Bà ta đứng dậy nói với con dâu: “Mẹ con mình tắm rửa nghỉ ngơi. Con đừng ngại, của nó đều là của con hết!”
Phú Hào không muốn nói. Anh quăng luôn hộp y tế, vào phòng lấy túi xách Đan Nguyên rồi cầm áo khoác ra khỏi nhà. Trước khi đi, anh nói với hai người: “Liệu mà hủy hôn! Đừng trông mong gì vào tôi! Đời Phú Hào này chỉ có một người vợ duy nhất!”
Mẹ anh như nghe câu chuyện hài, bà hừ một tiếng khô khốc: “Thiếu gia nhà họ Đỗ, hôn nhân không phải mình con muốn là được!”
Hạ Vy dậm chân bịch bịch phụ họa theo: “Phú Hào, em không đồng ý hủy!”
“Vậy tùy hai người, Phú Hào tôi không liên quan!” Một lời đã dứt, không còn gì để thương lượng, Phú Hào đến nhà Lý Dạ.
Lúc này, Lý Dạ đang kể cô nghe vì sao Phú Hào phải thay một gương mặt mới: “Vụ tai nạn năm đó đã hủy toàn bộ gương mặt Phú Hào, anh thấy mà xót, cũng may còn lại đôi mắt. Khi biết được sự thật này, cậu ấy khủng hoảng tinh thần đòi quyên sinh. Vì sống mà em không nhận ra nữa, có sống cũng vô ích!”
Lúc đó, anh đã khuyên cậu ấy như thế này: “Trái tim chân thành, chung thủy còn quan trọng gấp một tỷ lần gương mặt. Chỉ cần giữ nguyên vẹn trái tim yêu thương ấy đến bên Đan Nguyên, cổ sẽ tự khắc nhận ra cậu thôi!”
“Nghe được câu đó Phú Hào mới dần bình ổn tâm trạng!”
Không! Tâm trạng không dễ gì bình ổn vậy đâu anh Lý Dạ! Chẳng qua nó chuyển từ Phú Hào sang cho cô thôi. Tâm trạng Phú Hào ổn nhưng cô thì không. Lòng cô đang chất chứa bao nhiêu nỗi đau. Đau vì mình trực tiếp làm mất đi gương mặt anh. Đau vì phải đối mặt với thực tế đầy cay nghiệt!
Bây giờ cô biết lựa chọn sao đây?
Một bên là bản khế ước từ bỏ tình yêu. Một bên là bản khế ước cột chặt hai người. Bản nào cô cũng kí tên. Cùng một cuộc tình có tới hai bản khế ước trái ngược. Khế ước hôn nhân đó đi kèm với hai tờ giấy chứng nhận kết hôn kia, không phải muốn bỏ là bỏ.
Nhưng nếu không bỏ, cô sống sao nổi với bà mẹ chồng luôn khinh miệt ghét cô như c.ứt? Một bên vợ, một bên mẹ, Phú Hào bị dí kẹt ở giữa. Cô lo cuộc hôn nhân cố chấp này sẽ làm cả hai đau khổ.
Đan Nguyên bưng mặt khóc!
Khóc vì cuộc tình không môn đăng hộ đối vấp phải định kiến cũ xã hội và sự phản đối gay gắt của mẹ anh sao cứ mãi dây dưa dính vào không chịu dứt?
“Không! Đan Nguyên anh không đồng ý dứt! Yêu em, anh không khổ! Mất em đời anh mới khổ! Anh biết, em cũng vậy. Vì sao em phải khổ sở từ bỏ anh khi con tim em không muốn?” Phú Hào đứng ngoài sân thấy cô khóc, anh cầm lòng không được nữa. Anh ôm lấy mặt cô, nói cho cô hiểu: “Thân thể ba mẹ cho nhưng cuộc đời là của hai ta. Cả anh và em đều phải cùng nhau cố gắng nắm lấy hạnh phúc đời mình!”
Anh vuốt ve sườn má cô. Để nước mắt cô ướt đẫm hai lòng bàn tay, mắt anh nhòa lệ: “Nếu em cảm thấy quá khó để tiếp tục cuộc tình cùng Phú Hào trong quá khứ. Vậy thì bỏ anh ta đi. Chúng ta yêu lại từ đầu, được không em?”
Yêu lại từ đầu ư?
Có khác gì đâu khi anh vẫn là anh. Vẫn là một Phú Hào thiếu gia nhà họ Đỗ.
“Ba mẹ anh sẽ không chấp nhận em đâu! Chúng ta cố chấp ở bên nhau chỉ làm cả hai đau khổ.”
Anh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc, gỡ rối nỗi âu lo tơ vướng: “Anh đã trưởng thành, anh đủ sức che chở cho em. Em đừng quá lo lắng! Nếu ba mẹ làm căng, cùng lắm là anh bỏ họ Đỗ đi theo họ Hồ.”
“Nói vậy anh cũng nói được nữa!” Đan Nguyên dụi cái đầu nhỏ vào ngực anh. Tiếng thút thít của cô làm anh càng quyết tâm nắm tay người mình yêu đi hết chặn đường dài.
Đêm đã dần khuya nhưng cả hai vẫn chưa ngủ. Trên chiếc giường nhỏ, họ mãi nhìn nhau. Đôi mắt màu mật ấm của Đan Nguyên quấn quýt gương mặt anh, cô muốn thu vào mắt, khắc sâu vào tim một gương mặt mới. Lạ thay! Lần này cô không thấy anh xa lạ một chi tiết nào nữa. Anh Lý Dạ nói đúng, chỉ cần trái tim luôn yêu thương đầy ắp thì vẻ bề ngoài không còn quan trọng nữa.
Cô áp tay lên má anh: “Phú Hào, em yêu anh!”
“Anh cũng yêu em! Bà xã mau ngủ đi, khuya rồi!” Anh siết chặt thêm vòng tay, kéo đầu cô vào ngực mình, vỗ về tấm lưng ong ru vợ ngủ: “Ngủ đi, mai có sức về nhà, trời sắp sáng rồi!” Anh đặt một nụ hôn lên vầng trán sáng bóng: “Mọi việc dù to hay nhỏ đã có anh chống lưng, em chỉ lo ôm anh chặt vào là được!”
Thôi thì nghe theo anh vậy. Đan Nguyên thả trôi bao nỗi lo vào giấc ngủ muộn.
Giấc ngủ đang ngon. Ngoài sân đã nghe văng vẳng tiếng người xỉa xối: "Con đ…Đan Nguyên! Mày đúng là y như mẹ mày!
Mau thả con tao ra! Mày tính bắt chồng người ta hả? Con đ. nhà họ Hồ ly kia!"
Một nhà bốn người mắt nhắm mắt mở không hẹn mà cùng đi về hướng cửa.
“Hai đứa tránh vào trong đi. Để đó cho anh!” Lý Dạ khoát tay cho mọi người tránh đi.
“Nè, bà dì! Bà làm ơn lịch sự giữ trật tự chút được không? Con bé dù gì cũng là em gái cháu, dì gọi nó vậy mà không nhìn thử nhà họ Lý cháu như thế nào? Dì nhớ con bé họ Lý, chứ không phải họ hồ ly gì đó.”
“Lý Dạ, cháu phản mẹ rồi! Con cái mà phản mẹ là đồ bỏ!”
“Vậy mẹ từ bỏ con đi!” Phú Hào bước ra kiên quyết một lần với mẹ. Chứ để bà mắng chửi người con gái anh yêu mãi thế này, anh thấy mình không xứng với Đan Nguyên.