Khế Ước Liên Thành: Hành Trình Chinh Phục Bảo Bối Của Giáo Sư

Chương 7




“Cạch”, cửa phòng mở bung ra, dáng vẻ cao ngạo của Phong Dật Trình lúc này cũng đã ập vào mắt của cô. Giang Tiểu Khê nhìn sơ qua trên người anh, cô chắc nịch thở phào.

Quần áo anh chỉnh tề, cả Tiểu Như cũng vậy, xem ra cô còn may đã đến kịp, cả hai vẫn chưa xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Cũng đúng, nếu như cô không chạy đến thì chắc chắn anh đã làm chuyện bại hoại rồi.

Phong Dật Trình ném con ngươi xám khói nhìn Tiểu Khê.

- Giang Tiểu Khê, lúc nãy những gì em nói là thật? Em không phải vì muốn anh không làm càn với Tiểu Như mà nói suông với anh chứ?

Cái đó...

Chính là cách thức chinh phục Tiểu Như sao? Cô cũng muốn lắm, nhưng mà Mạch Tiểu Như lại cứng đầu như vậy. Còn nữa, người ta thích là Đoạn Kỳ Phong, cô làm gì có cách chứ?

Mà thôi bỏ đi, cô vẫn sẽ quyết tâm giúp đỡ Phong Dật Trình.

Tiểu Khê gật đầu:

- Đương nhiên là thật rồi!

Rồi nhìn lại Tiểu Như, cô ngập ngừng:

- Anh hai, anh có thể hứa với em một chuyện không?

Phong Dật Trình cũng biết Tiểu Khê muốn anh hứa chuyện gì, năm nay Tiểu Như bằng tuổi với Tiểu Khê, cả hai chỉ mới mười bảy tuổi, còn là trẻ vị thành niên. Tuy nhiên, anh đã là đại thúc rồi. Muốn anh khống chế, thật sự nó rất khó. Nhưng mà chỉ cần đợi một năm, anh nhất định sẽ kiên trì.

Người nào đó cũng gật đầu:

- Anh hứa, trước khi Tiểu Như tròn mười tám tuổi, anh sẽ không làm chuyện gì để con bé đau khổ đâu.

Rồi quay lại nhìn cô.

- Bây giờ cũng khuya rồi, em về phòng của mình đi, ngày mai anh có chuyện cần nói rõ với em.

Cô nghe thấy giật mình, cô suýt nữa quên nói với anh chuyện của Lý Minh Hàn. Không đúng, nên nói còn có Hướng Thiên Ngôn nữa chứ.

- Nhưng mà còn Tiểu Như thì sao anh?

Cô quay lại hỏi, anh biết cô không muốn Mạch Tiểu Như ở lại phòng của mình, nhưng mà...

Phong Dật Trình bấm bụng, anh ậm ừ:

- Anh sẽ đưa con bé trở về phòng của mình, em mau trở về đi!

- Dạ, em biết rồi!

Giang Tiểu Khê dứt khoát.

***

- Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mình không nhớ gì hết?

Mạch Tiểu Như ngồi dậy lầm bầm, đại não có phần khá rối tung. Nếu như là mơ, tại sao người trong giấc mơ kia lại là Phong Dật Trình? Không lẽ ở trường cô bị anh đàn áp đến mức ngay cả mơ cũng thấy rõ mồn một hay sao chứ?

Hai tay xoa thái dương một lúc, cô lật đật rời khỏi giường, bước vào nhà vệ sinh.

***

Dưới đại sảnh, cả hai đang nói đến chuyện của Minh Hàn, Giang Tiểu Khê sắc mặt lại không vui. Cô những tưởng sau khi uống rượu thì mọi thứ sẽ quên hết, không còn tập trung vào trong đầu, thế nhưng lại không phải. Nó thật sự còn làm cô phát điên hơn.

Thiệp mời, người sánh duyên, đương nhiên đâu phải cô, cô nhìn càng chướng mắt.

- Anh hai, em không muốn tham dự hôn lễ này, em chắc chắn sẽ không đi!

Cô chắc nịch, đối diện, Phong Dật Trình chỉ lặng im. Giang Tiểu Khê nói không sai, có đi chỉ khiến cô đau lòng. Nhưng mà anh thích mọi vấn đề được rõ ràng, không nhất thiết phải trốn tránh.

Hồi lâu, anh trả lời:

- Tiểu Khê, anh không muốn ép buộc em. Nhưng mà anh hai phải nhắc cho em nhớ, hôm nay là Hướng Thiên Ngôn phản bội em, cậu ta hứa mà không giữ lời. Nếu như em trốn tránh, em nhất định sẽ đau khổ. Anh nói như vậy, em hiểu ý anh chứ?

Đầu óc Mạch Tiểu Như xoay mòng mòng, không sai, chính là Phong Dật Trình. Giang Tiểu Khê gọi anh ta là anh hai, vậy có nghĩa là...

Thời gian qua cô bị hai anh em này lừa gạt hay sao chứ?

Không, sao có thể như vậy được!

Lúc trước Giang Tiểu Khê nói với cô, cô ấy rất thích Phong Dật Trình, lại còn bảo cô đi phá hỏng hôn sự của anh ta, khiến anh ta xem cô như kẻ thù. Vậy ra, đó chỉ là một cuộc dàn xếp từ trước hay sao chứ?

Giang Tiểu Khê vì không muốn anh trai mình kết hôn mà ép cô làm người xấu hay sao? Rồi hôm nay, chính cô ấy lại muốn cô đến ở nhà của mình. Rốt cuộc, rốt cuộc chuyện này là sao đây?

- Giang Tiểu Khê, tại sao mày lại làm như vậy?

Tiểu Như kích động lao xuống nhà, đối diện, Phong Dật Trình cũng như Giang Tiểu Khê cũng đứng lên. Cô biết chắc chắn Tiểu Như sẽ rất giận, nhưng mà cô chưa từng nghĩ Mạch Tiểu Như lại có dáng vẻ kích động như thế này. Trước tiên, cô mong Tiểu Như có thể nghe lọt tai lời của mình.

Sắc mặt Phong Dật Trình điềm tĩnh, bên cạnh, Giang Tiểu Khê đang cuống lên.

Cô nhìn Mạch Tiểu Như lắc lắc đầu:

- Tiểu Như, tao nhất định sẽ giải thích chuyện này cho mày hiểu. Nhưng mà trước hết, mày bình tĩnh một chút có được không?

Đầu cô sắp nổ tung, Giang Tiểu Khê lại muốn cô bình tĩnh? Hóa ra cô bị lừa, cô xem kẻ thù là bạn thân. Cô đúng là đồ đầu đất mà!

Mạch Tiểu Như ức chế, cô hét to:

- Giang Tiểu Khê, tại sao mày lại không nói rõ ràng ngay từ đầu chứ? Rốt cuộc là tại sao?

Chính là loại cảm giác bị lừa dối, cô ghét loại cảm giác phức tạp này. Giang Tiểu Khê không thể giải thích, vậy cô sẽ hỏi Phong Dật Trình.

Mạch Tiểu Như hùng hồn bước đến gần với anh.

- Phong Dật Trình? Giáo sư? Anh trai của Tiểu Khê? Các người lừa gạt tôi vui lắm sao?

Cô tiếp tục hét, cổ họng đau đến sắp nghẹn đi. Phong Dật Trình vẫn đứng yên không nói gì, hiện tại, Tiểu Khê chỉ muốn xé anh ra.

Cô đưa tay kéo Tiểu Như quay lại nhìn vào mình.

- Tao nói rồi Tiểu Như, chuyện này tao nhất định sẽ giải thích. Nhưng mà trước hết, mày đừng tức giận như vậy có được không?

Giang Tiểu Khê nài nỉ, Tiểu Như nghe hiểu, nhưng cô căn bản không làm được. Trong lòng cảm thấy có thứ gì đó rất ngổn ngang, tại sao? Rốt cuộc là tại sao?

Cô bấm bụng hạ giọng:

- Được, vậy mày giải thích đi!

Giang Tiểu Khê thở dài, cô bắt đầu tường thuật.