Khế Ước - Happy Lemon

Chương 28: Nguyên thủy




Khi đến sáng hôm sau, vẫn như thường lệ nàng sắp xếp đồ đạc và chú mèo của mình để đến khu dân cư của các yêu tinh. Tuy nàng biết hắn đã về nhưng có lẽ hắn vẫn tự nhốt mình trong phòng vệ sinh không muốn gặp nàng, chẳng biết hắn có ổn không nữa. Nàng đi đến trước cửa phòng phòng vệ sinh, nhưng có chút chần chừ khi nhớ đến vẻ mặt đáng sợ của hắn vào hôm qua, nàng chưa từng thấy hắn nhìn nàng với vẻ mặt ấy bao giờ, trong đầu nàng có biết bao câu hỏi muốn hỏi hắn rằng chuyện gì đã xảy ra? hắn bị làm sao vậy? sao hắn lại có nhiều vết thương như vây?.. vô vàn câu hỏi nàng muốn hỏi nhưng khi đứng trước cánh cửa tựa một ranh giới chia cắt nàng với hắn thì nàng lại chẳng còn muốn hỏi hắn điều gì nữa

- Tôi sẽ rời đi một chút… tôi hứa sẽ mua chút thịt sống cho ngài, mong ngày hãy nghỉ ngơi

Đáp lại lời nói của nàng vẫn là sự tĩnh lặng của cánh cửa phía trước. Nàng cũng không muốn làm phiền hắn thêm nữa nên cũng đành rời đi. Cứ thế vài ngày trôi qua, sợ hắn không ăn gì sẽ bị đói nên nàng luôn đặt những miếng thịt tươi trước cửa, trước khi nàng rời khỏi nhà mỗi ngày. Tuy hắn đúng thật rằng có ăn chúng nhưng vẫn không hề nói chuyện với nàng hay rời khỏi căn phòng ấy mà đối diện trước mặt nàng. Nhưng nàng mỗi đêm vẫn luôn quan tâm mà ngồi dựa vào cửa, cứ thế cho đến khi nàng mệt mà thiếp đi và mỗi lần như thế hắn sẽ lẳng lặng bế nàng trở lại giường trong âm thầm. Hắn hiểu nàng chỉ đang có gắng trở nên đồng cảm với hắn và an ủi hắn, biết nàng chỉ đang cố gắng giúp hắn nhưng hắn cũng chẳng mong đợi sự thương hại gì ở người khác với một con quỷ như hắn. Đên nay, vẫn như mọi hôm hắn vẫn đưa nàng trở về giường, nhưng vốn dĩ nàng chỉ giả vờ để được nói chuyện một chút với hắn. Khi đặt nàng xuống giường, bỗng nàng nắm lấy tay áo của hắn

- Ngài có ổn không?

Trong bóng đêm thế nàng nàng hoàn toàn chẳng nhìn rõ mặt của hắn, chẳng biết hắn đã hồi phục hay chưa, con mắt còn lại đã trở lại chưa? và vết rạch dài trên mặt hắn có còn không. Trong bóng đêm tăm tối ấy vẫn chỉ là sự im lặng kéo dài, nàng biết hắn sẽ vẫn tiếp tục phớt lờ mà không nói gì một lần nữa nhưng lần này nàng vẫn nhắm chặt lấy tay áo của hắn không buông, không muốn hắn rời đi lần nữa

- Xin hãy ở lại với tôi…

Vẫn là sự im lặng kéo dài, nàng cũng chẳng quan tâm hắn có nói hay không, vẫn một mực nắm chặt lấy tay áo hắn, dù hắn có ngó lơ nàng thì nàng vẫn muốn sự hiện diện của hắn ở cạnh mình

- Ta ổn… ta sẽ ở đây đêm nay với ngươi

Hắn vươn tay xoa đầu nàng và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng trên chán. Đu trong bóng đêm nàng không thấy rõ nhưng cảm nhận được cái chạm nhẹ của hắn nàng cảm thấy có chút an lòng. Cứ thế ngồi cạnh nàng, canh giấc ngủ cho nàng như những hôm nàng ngủ thiếp đi trước cánh cửa ngăn cách nàng với hắn. Cho đến sáng hôm sau khi tỉnh giấc, nàng đã thấy hắn rời đi từ lúc nào. Tưởng chừng sẽ như mọi ngày nàng sẽ lại rời đi lần nữa thì hôm nay nàng đứng trước cánh cửa phòng ngăn cách ấy. Nàng lấy hết can đảm của mình mở cánh cừa ấy ra, nó thậm chí còn không khóa nhưng đột nhiên hắn lấy đuôi của mình che mắt nàng lại. Có gì đó không đúng, đuôi hắn to hơn một cách bất thường và cũng đầy lông, cảm giác như một con thú to lớn vậy, nàng không hề biết hắn đang ở trong hình dạng nguyên thủy của mình, hình dang của một con quái vật to lớn đúng nghĩa và đang đứng trước mặt nàng. Những tiếng lạch cạch nghe đến rợn cả tai phát ra khi các khớp xương của hắn chuyển động. Hơi thở nặng nề và một bầu không khí nghẹt thở bao chùn cả căn phòng. Nàng cảm nhận được sự hiện diện to lớn hơn bình thường của hắn đang ở trước mặt

…"…Đừng nhìn…"…

Một chất giọng trầm đục, ngân vang và rợn người phát ra từ hắn. Nàng có lẽ hiểu được đôi chút tình trạng của hắn, có lẽ hắn có lý do hắn không muốn nàng nhìn

- Tôi biết ngài có lý do riêng… nhưng tôi không sợ dù có là gì… tôi chỉ muốn ngài biết tôi sẽ luôn ở đây, chờ đợi ngài, bên cạnh ngài, tôi sẽ không đi đâu cả dù ngài có vứt bỏ tôi hay giết tôi đi chăng nữa… thì tôi sẽ nguyện cam chịu, vốn khi ký khế ước tôi đã hoàn toàn thuộc về ngài rồi nên làm ơn… xin đừng đẩy tôi ra xa như vây… tôi chỉ muốn giúp ngài những thứ tôi có thể…

Hắn vẫn cứ im lặng như vậy một hồi lâu, chẳng có động tĩnh gì xảy ra nhưng có lẽ hắn đã có chút lay chuyển trước lời nói của cừu nhỏ của hắn

…" Ngay cả khi ngươi nhìn dáng vẻ này của ta ngươi sẽ chịu đơn đau khủng khiếp thì ngươi cũng cam chịu sao? "…

Nàng khẽ gật đầu trước câu nói ấy, nàng vốn từ nhỏ đã luôn gánh vác và cam chịu mọi khổ đau, có là gì với chuyện này? Một đứa trẻ ôm hết mọi gánh vác và sự đau đớn tận cùng của nhân loại, hiểu chuyện đến đáng thương như nàng thì vốn chuyện này chẳng lạ gì. Thấy được cái gật đầu của nàng hắn lúc này mới chịu thả thuôi mình xuống, để mặc nàng chứng kiến dáng vẻ nguyên thủy quái vật của mình. Một sinh vật to lớn lông lá với chiếc đầu là họp sọ của hươu với chiếc sừng dài, là nỗi khiếp sợ của mọi sinh vật, một sinh vật kỳ dị đáng sợ và ghê rợn đang sừng sững đứng trước mặt nàng. Khoảnh khắc nàng nhìn sinh vật ấy thì con mắt trắng đục nơi mang dấu ấn của hắn bỗng trở thành màu đỏ rực của rượu vang theo đó con ngươi ấy chảy ra thứ chất lỏng đỏ máu ròng ròng xuống má của nàng. Tim nàng như thắt lại, cả thân thể phải chịu một cơn đau dữ dội từ tròn ra ngoài. Nó đau đớn đến nỗi nàng ho ra cả máu, máu cứ thế chảy ròng trên khóe miệng. Nỗi đau ấy không thể tả được, đau đớn hơn bất kỳ nỗi đau nào nàng từng trải qua, đến nỗi con người ta chỉ muốn kết liễu cuộc đời để chấm dứt nỗi đau ấy. Bỗng hắng lần nữa quấn chặt đuôi vào eo của nàng và che đi đôi bắt còn đang rỉ máu ấy

…" Ta không phải đám thần dân của ngươi mà ngươi cần phải cam chịu như vậy. Ta biết ngươi đau nên đừng cố gắng chịu đựng vì ta "…

Hắn từ từ kéo sát nàng vào thân thể to lắn của mình, ông nàng vào lòng, để nàng ôm lấy thể to lớn ấy và cứ thế ôm ấy nàng

…“Nghỉ ngơi đi ta biết ngươi mệt”…

Trước câu nói ấy nàng cứ như bị mê hoặc mà người cảm thấy như không còn sức lực, đôi mắt nạng trĩu lại, nàng cũng chẳng quan tâm hắn dùng ma lực lên nàng hay do di chứng của cơn đau vừa nãy mà cứ thể ngủ thiếp đi trong lòng hắn