Rốt cuộc… chuyện gì vừa xảy ra vậy? thứ đó là gì vậy- Một loài sinh vật được cấu tạo từ dây leo, chúng rất hiếu chiến và nguy hiểm nên thuộc dạng trong những quái vật cấp cao. Điều này hoàn toàn vô lý vì nơi này không thích hợp cho môi trường sống của chúng. Vả lại quái vật nguy hiểm như vậy các yêu tinh canh giữ sẽ không để chúng lọt vào. Mảnh giấy ban nãy ấy là lá bùa phong ấn con quái vật này và đến một thời gian thích hợp chúng sẽ thoát ra và ngay lập tức giết đối tượng. Nhưng như vậy nghĩa là chúng đang ở dạng thây ma và đang bị ai đó điều khiển, có lẽ là người đã phong ấn nó trong lá bùa này
- Nhưng sao nó lại ở sau lưng của tôi, tôi đâu nhớ đã để thứ gì đó như vậy ở đó
- … có vẻ có ai đó đã cố tình đặt chúng ở đó lúc ngươi không để ý
- Ý ngài là… có ai đó đang cố gắng hãm hại tôi sao
- Có vẻ là như vậy… là cô gái lúc ngươi va phải, ta đã cảm nhận điều gì đó trong sắc mặt và hành động đáng nghi của cô gái đó… đáng ra ta nên nhận ra sớm hơn
- Nhưng tại sao lại vậy? tôi thậm chí còn chẳng quen cô ấy mà… cũng đâu có gây thù oán với ai đâu… sau họ lại…
Nàng không khỏi bối rối và băn khoăn với biết bao câu hỏi trong đầu. Ai lại muốn giết nàng tới vậy? nàng đã làm gì sai với họ để họ ghét nàng đến vậy, cảm giác bức bối đến khó thở trong người. nàng không khỏi tự chất vấn bản thân và hoài nghi. Cảm giác khó chịu trong lông ngực… cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Bỗng nàng cảm nhận được cái xoa đầu nhẹ nhàng của hắn như đang an ủi đi phần nào
- Đừng bạn tâm về điều này, có lẽ có vài yêu tinh ở đây không thân thiện với chủng tộc khác
Nói xong hắn cũng quay đi dọn dẹp lại đống lộn xộn mà con quái vật kia để lại bằng ma lực của mình. Nhưng khi nhìn lại vẫn thấy nàng ngồi yên dưới sàn
- Còn ngồi đó làm gì nữa vậy?
- Tôi không biết nữa… tôi không đứng dậy được, cảm giác như… chân mất cảm giác vậy
Hắn tiến lại gần kiểm tra cơ thể nàng một chút và nâng nhẹ cổ chân nàng lên
- Có vẻ như chỗ nãy bị gãy một chút, đừng lo cũng đơn giản thôi, nắn lại một chút sẽ không sao đâu
Nói xong hắn thật sự nâng chân nàng lên và *cạch*. Hắn xoay cổ chân nàng về đúng vị trí rồi lấy một cuộn băng từ hư vô và băng bó lại cho nàng. Hắn điên rồi sao, cứ thế một đường bẻ lại cổ chân nàng mà không nói lời nào? có thật sự biết cách chữa trị cho người khác không vậy. Nhưng dù có là như vậy, với một con người bình thường có lẽ họ đã kêu la thảm thiết từ lúc bị gãy chân rồi, vậy mà đằng này nàng từ đầu tới cuối nàng vẫn chỉ nhìn hắn với vẻ mặt ngẩn ngơ mà không có vẻ gì là sợ hãi hay đau đớn
- Hm? thật sự không có phản ứng gì sao? ngươi tẻ nhạt thật đó cừu con à, có phải ngươi vô cảm với cơn đau sao?
- Tôi không biết nữa…
Vốn dĩ từ nhỏ với nàng có lẽ từ lâu đã quên đi khái niệm đau đớn thật chất là gì. Vời nàng nó đơn giản chỉ là cảm giác nhức nhối khó chịu nhưng chỉ nhất thời vì vốn khi còn bất tử những vết thương của nàng sẽ lành lại rất nhanh nên vì thế cơn đau sẽ không kéo dài. Và với một đứa trẻ đã trải qua đủ loại đau đớn về thể xác suốt cả trăm năm qua đã dần ăn mòn tâm hồn nàng và vô cảm với chúng. Giờ đây khi không còn bất tử, có thể cơn đau ấy kéo dài hơn nhưng nàng vẫn hầu như không bận tâm về nó
- Đừng lo chúng lẽ lành lại sớm thôi, tốt hơn hết đừng đi lại nhiều
Nói xong hắn bế nàng lên như một hiệp sĩ bế cô công chúa nhỏ, giúp nàng đi lại
- Ngươi vẫn chưa ăn gì mà thứ kia phá hỏng mất rồi, để ta kiếm chút đồ ăn cho ngươi, phư phư~
- Làm ơn đừng nấu cho tôi mấy món kỳ dị…
…• Quay trở lại những ngày xưa cũ •…
Khi ấy công chúa mới 16, một năm sau khi phát hiện ra năng lực bất tử và đã tận dụng nó để giúp người dân của mình. Ngỡ mình đã trở nên có ích rất nhiều cho vương quốc, điều này khiến cô cảm thấy rất vui và tự hào. Nhưng một hôm cô lén trốn ba mẹ và người hầu mà một mình đi ra khỏi tòa lâu đài để gặp gỡ và muốn xem đời sống thần dân của mình, tất nhiên cũng không quên chùm áo choáng để tránh bị phát hiện. Đang đi dạo xung quanh cô bất giác nghe được những câu chuyện của những người nông dân qua đường.
- Mấy nay hầu như không có quái vật nhỉ?
- Bộ mày không biết công chúa có khả năng bất tử hả? tha hồ lấy máu nó mà cống nạp cho bọn quỷ kia thì chúng chẳng thèm động tới đâu
- Kỳ diệu vậy sao? nhưng nhỡ đâu có một ngày công chúa không còn năng lực hay không được thần ban phước nữa ông tính sao đây? lúc đấy lũ quỷ còn hung hăng hơn
- Lúc đấy hoàng gia sẽ có cách giải quyết mà lo gì, giờ cứ tận dụng những gì có thể đi. Nghe nói ăn thịt của nhỏ đó còn bổ hơn cả thịt gia súc gia cầm đấy, bán chắc cũng cả lượng vàng. Cứ giả bộ nghèo khó xin xỏ là được rồi
- Nhưng chẳng phải đang lợi dụng cô ấy sao? đằng nào công chúa cũng còn nhỏ mà
- Vậy mày muốn chết đói và làm nô lệ cho bọn quý tộc suốt đời hả? Không chết đói là phước lắm rồi. Dù sao nó lợi dụng nhỏ đó thế nào cũng có sao? nó phải bảo vệ thần dân mà đúng không, nếu có phát hiện ra hay gì thì hoàng gia sẽ cho các pháp sư có tiếng tẩy não nó hay xóa ký ức hay thay đổi ký ức là vừa. Mà thế cũng hay, có khi nó ăn nằm với ai rồi xóa ký ức thì cũng chẳng biết đâu
- Nhưng đấy vốn đều là ma thuật đen bị cấm mà, nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công chúa
- Giờ mày đang thương hại con nhỏ đấy hả? thế giới đang loạn lạc chiến tranh khắp nơi rồi, không lợi dụng nó thì chỉ có đường chết. Dù nó có bị ma thuật đen ăn mòn đi năng lực và hết tác dụng thì có sao? lo cho thân mình trước đi
Đám người ấy cứ thế bàn luận mà không biết cô gái nhỏ ấy đã nghe hết mọi thứ. Cô đã giúp họ mà sao lại… cảm giác bức bối trong lồng ngực đến khó thở và đau nhói, khó chịu đến phát điên. Một tên trong đó bất giác thấy biểu hiện bất thường của cô liền tiến tới có ý giúp đỡ thì nhận ra đó là công chúa mà nãy giờ họ đang nói đến. Hắn nắm chặt lấy tay cô, gọi người đến bắt cô lại và gọi kỵ sĩ hoàng gia xử lý chuyện này. Bị chính thần dân và người trong hoàng gia đè xuống đất, những người cô hết mực giúp đỡ đang chống lại cô, bắt cô như một tù nhân trốn thoát… cô bất lực mà chỉ biết khóc
…• Cô dần chẳng nhớ gì về ký ức ấy và cô cũng bị cấm không được rời khỏi khuân viên của lâu đài và theo dõi rất chặt chẽ… sống trong sự dối trá •…