Ở trong vòng tay của Ngự Phong Trì hàng lông mi dài của cô run lên, rất đau, chân bị mắt kẹt, giống như bị đập mạnh vào.
"A..." Tần Mộc Ngữ hít sâu một hơi, lập tức đau đớn không thể chịu được.
Đôi mắt sâu thẳm của Ngự Phong Trì hiện lên sự lo lắng, cúi đầu tới gần sát mặt của cô, hỏi: "Có sao không?"
Tần Mộc Ngữ ngước mắt lên, lúc này trong đôi mắt trong veo hiện lên sự lúng túng, tay cô bám chặt vào khuỷu tay của Ngự Phong Trì, nhẹ giọng nói: "Em không sao."
Cũng không bị trật khớp, chắc là không có việc gì.
Thế nhưng cánh tay của Ngự Phong Trì vẫn không buông ra, lẳng lặng ôm cô, hơi thở nhẹ nhàng phả lên trán của cô.
Tần Mộc Ngữ nhịn không được, hàng lông mày thanh tú nhíu lại, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Ngự Phong Trì, anh buông em ra được không?"
Thân thể Ngự Phong Trì trở nên cứng ngắc.
Đôi mắt sâu thẳm sáng lên, nhìn chằm chằm chiếc xe đang đỗ cách đó không xa, hắn chậm rãi nói ra vài chữ: "Thật xin lỗi, anh nghĩ không còn kịp nữa rồi." Tần Mộc Ngữ càng nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú nhìn theo ánh mắt của Ngự Phong Trì, cũng nhìn thấy người đàn ông lịch lãm mà lạnh lùng bên trong chiếc xe đó.
Thượng Quan Hạo.
Trong khoảnh khắc đó, như có một tia chớp loé lên.
Những tơ máu đỏ ngầu trong mắt Thượng Quan Hạo vẫn chưa vơi bớt đi, những ngón tay tao nhã đặt lên vô lăng, mở cửa ra, xuống xe, những động tác đó vô cùng lạnh lùng quyến rũ, chậm rãi đi về phía hai người đó.
Nếu như có thể, anh hi vọng mình đã không đến đây, thì cũng không phải chứng kiến cảnh tượng này.
Khi ở trong căn cứ quân sự Mĩ, anh không dám ở lại đó quá lâu, suốt mấy tiếng liên tục anh nhốt mình trong phòng làm việc thương lượng đàm phán với người phụ trách ở bên đối tác. Còn không có thời gian chớp mắt, đợi đến khi cuộc đám phàn kết thúc lại lập tức lên máy bay nhanh chóng trở về theo đúng lịch trình, sau đó đi thẳng từ sân bay đến đây, chưa hề nghỉ ngơi một phút giây nào.
Vội vã trở về như vậy, chỉ để chứng kiến cảnh tượng này thôi sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ hơi tái nhợt, lông mi run lên nhè nhẹ, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Thượng Quan Hạo..."
Một cánh tay rắn chắc mạnh mẽ đưa tới, nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên vai Ngự Phong Trì, dùng sức kéo mạnh lại, Tần Mộc Ngữ lại hơi lảo đảo lần nữa, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều đột nhiên va vào lồng ngực rộng lớn vững chãi của anh, bị đập mạnh vào nên xương cốt hơi đau, ngay sau đó, cánh tay anh siết chặt eo cô không cho phép cô cử động dù là một chút, hơi thở nóng rực ùn ùn kéo đến.
Đôi mắt sâu thẳm đỏ ngầu sáng như sao mang theo sự cường thế, hơi thở phả sát vào mặt cô.
Tần Mộc Ngữ thở một cách khó khăn, lông mi cô dính đầy những giọt sương lạnh lẽo ban đêm, không ngừng run rẩy.
"Đừng sợ?" Giọng nói của anh trầm thấp mang theo từ tính, lãnh đạm mà nguy hiểm, nhẹ nhàng nói với cô, "Chúng ta về nhà trước đã rồi giải thích sau."
Sau đó đôi mắt lạnh lùng ngước lên, nhìn thẳng vào mặt Ngự Phong Trì.
"Là cậu? Hay là bây giờ, chúng ta đánh nhau một trận nữa đi?" Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Thượng Quan Hạo vang vọng trong không gian, trong bóng đêm rét lạnh tỏa ra sự mị hoặc khiếp người.
Ngự Phong Trì nhíu mày, nghiêng người: "Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đưa cô ấy về thôi, cô ấy không cẩn thận bị đau chân nên anh mới nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Đánh một trận cũng không thành vấn đề, nhưng anh đừng làm khó cô ấy."
Ngự Phong Trì rất hiểu tính cách của Thượng Quan Hạo, khi người đàn ông này nổi điên, bất cứ ai cũng không thể chống đỡ được.
"..." Tần Mộc Ngữ cảm thấy cánh tay trên lưng đột nhiên siết chặt lại, cô đau đến phát run, phát ra một tiếng than nhẹ.
Khuôn mặt Ngự Phong Trì đột nhiên lạnh đi, càng nhíu mày chặt hơn: "Thượng Quan Hạo, anh làm cô ấy đau!"
Ngự Phong Trì chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ở trong lòng Thượng Quan Hạo bị cánh tay mãnh mẽ kia ôm chặt đến nỗi không thể thở được, tư thế vô cùng khó chịu.... Cứ coi như ngay từ đầu hắn đã không muốn xảy ra bất cứ xung đột gì với tên điên Thượng Quan Hạo, nhưng lúc này bị làm cho không thể không tức giận!
Đôi mắt Thượng Quan Hạo sắc bén như lưỡi đao, hơi thở lạnh lẽo bức người.
Anh đang cố chịu đựng, đã đến giới hạn gần như bùng nổ cuối cùng lại bị anh mạnh mẽ đè nén lại, bàn tay đang ôm cô hơi nới lỏng ra một chút, đôi mắt lạnh lẽo như băng cúi xuống nhìn vào mặt cô, hỏi:"Em cảm thấy anh nên làm như thế nào?"
"Em đang ở trong vòng tay anh, nhưng lại có một người đàn ông khác lo lắng cho em là em có đau hay không, có khó chịu không....Tần Mộc Ngữ em nghĩ nên làm như thế nào, mới khiến em không cảm thấy anh quá đáng?" Bờ môi mỏng của anh giống như lưỡi dao lạnh lẽo, nhìn cô chằm chằm, nói ra từng chữ một, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ nhìn anh, cánh môi tái nhợt cũng chậm rãi mở ra: "Nếu anh như muốn em giải thích, thì em cũng nói giống như anh ấy, tin hay không là chuyện của anh."
Đôi mắt ngập nước của cô nhìn thoáng qua chiếc xe ở phía sau, đè nén sự chua sót, tiếp tục nói: "Có một số việc anh có thể nhìn thấy cho nên có thể hỏi ngay được, nhưng có những chuyện em không tận mắt nhìn thấy vì vậy ngay cả tư cách để hỏi em cũng không có... Thượng Quan Hạo, có phải nếu em không hỏi, thì anh cũng sẽ vĩnh viễn không nói cho em biết anh đang làm cái gì, bao gồm cả việc anh vừa mới bay từ New York về đây, anh cũng không có ý định nói cho em biết, có phải vậy không?"
Một tầng hơi nước bao phủ đôi mắt của cô, khiến bất cứ ai nhìn thấy tim cũng phải đập nhanh.
Ngay lập tức khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Hạo trở nên trắng bệch, cẩn thận nhìn cô, hơi thở dồn dập.
Anh không biết... Rốt cuộc tại sao cô lại biết chuyện này?!
Đôi môi mỏng nhếch lên, tơ máu trong mắt càng nhiều hơn, có một khoảnh khắc anh thật sự cảm thấy luống cuống như vậy, ôm cô, trầm giọng nói ra vài chữ: "Chúng ta về nhà rồi nói sau...."
Nói xong muốn dẫn cô rời đi ngay lập tức, ôm chặt thân thể nhỏ bé, yếu ớt và mềm mại như không xương của cô đi đến chiếc xe ở bên cạnh.
Giọng nói lạnh lùng của Ngự Phong Trì vang lên từ phía sau: "Thượng Quan Hạo!"
Ngự Phong Trì chậm rãi tới gần, chữ sau lạnh lùng hơn chữ trước: "Tôi cảnh cáo anh, có thể những gì anh nhìn thấy hôm nay chỉ đơn giản là hiểu lầm, nhưng không có nghĩa những chuyện giống như vậy xảy ra trong tương lại cũng là hiểu lầm——— Tôi đã buông tay một lần, là vì tôi muốn nhìn thử xem người có thể khiến cô ấy trở nên hạnh phúc có phải là anh hay không. Nhưng nếu như không phải, tôi sẽ không trơ mắt nhìn anh sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn trước đây để đối xử với cô ấy.... Bởi vì anh không xứng đáng...."
Còn chưa nói xong câu cuối cùng, một nắm đấm mạnh mẽ đã vung tới!
"Bốp!" một tiếng vang lên, thân thể cao lớn của Ngự Phong Trì lảo đảo vài cái rồi ngã xuống bên cạnh chiếc xe, ngay lập tức xương hàm dưới đau đớn giống như vỡ vụn, chiếc xe ô tô vì bị va chạm mạnh nên tiếng còi báo động kêu lên ầm ĩ.
Tần Mộc Ngữ sợ tới mức hét lên một tiếng, bàn tay bịt kín hai tai.
Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô nhíu mày nhìn thẳng Thượng Quan Hạo hét lên: "Thượng Quan Hạo, anh đang làm cái gì vậy?!"
"Anh nên làm gì đây?" Thượng Quan Hạo cười lạnh, ngón tay thon dài sửa sang lại cổ áo sơmi, "Nghe cậu ta thổ lộ với em? Thật có lỗi, định lực của anh không tốt như vậy..."
Không kiềm chế được, Ngự Phong Trì liền đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo như băng, tay siết chặt thành nắm đấm ngay lập tức vung ra!
Lại "bốp!" một tiếng nữa vang lên, cú đấm đó rơi vào mặt Thượng Quan Hạo, nhưng ngay sau đó anh ngay lập tức nắm lấy cổ tay Ngự Phong Trì, dùng sức mạnh mẽ kéo ngược vặn ra sau lưng, xương cốt như muốn gãy vụn ra, đầu gối hung hăng húc vào bụng Ngự Phong Trì!
Ngự Phong Trì lập tức đau đến mức không nói được câu nào... Xụi lơ ngã xuống...
Ngón tay Thượng Quan Hạo tao nhã lau một chút máu bên khóe miệng, đôi mắt lạnh lùng nâng lên, trầm giọng nói: "Đừng tiếp tục chọc giận tôi thêm lần nữa, nếu không lần sau sẽ không chỉ có thế này."
Nói xong, Thượng Quan Hạo hạ tay xuống, nắm lấy cổ tay cô gái nhỏ bên cạnh.
____________________________________________________
(*): Định lực; là khả năng kiềm chế, loại bỏ mọi tham ái trên đời.