"..." Con ngươi trong suốt của Tần Mộc Ngữ luống cuống chớp chớp, có có chút không dám tin, mặc dù là như vậy nhưng cô vẫn khát khao đó là sự thật! Nhưng... "Anh... Anh nói thật, Tiểu Mặc không có việc gì chứ?"
Đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm lấy áo sơmi bên eo của anh, gần như ôm lấy, chỉ vì vấn đề này.
Bàn tay của Thượng Quan Hạo vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu hôn nhẹ trên cánh môi cô, giọng khàn khàn: "Đúng, không có việc gì."
Trong khoảnh khắc này, ánh mắt của cô sáng rực lên giống như có một tràng pháo hoa rực rỡ đang nổ trên bầu trời. Mặc dù chỉ trong giây lát nhưng anh có thể nhìn thấy được sự vui mừng trong mắt cô, nhìn thấy ở khoé mắt cô vì nhất thời xúc động mà trào ra nước mắt, khoé miệng cô bất giác nở nụ cười xán lạn...
Chỉ cần trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy là đủ rồi.
Nụ cười rực rỡ ở khoé miệng Tần Mộc Ngữ biến mất, lên tiếng hỏi: "Anh không gạt em đúng không?"
Khoé miệng của người đàn ông tuất dật đang ôm lấy cô nở một nụ cười nhẹ tai nhã mê người, thản nhiên nói: "Anh không dám bảo đảm, chỉ muốn biết em có tin anh hay không..."
Mặt cô lập tức đỏ lên, không chút khách khí đấm mạnh lên cánh tay anh.
Thượng Quan Hạo nhân cơ hội đó bắt lấy bàn tay mềm mại của cô, ánh mắt dịu dàng như nước, đặt lên ngực anh, càng ôm chặt hơn.,, Cái ôm này thật ấm áp, chỉ mong có thể luôn ấm áp như vậy.
Tần Mộc Ngữ không hề nhận thấy điều gì khác thường, thậm chí cũng không hề phản kháng khi bị anh ôm vào lòng, những cơn sóng lớn trong lòng dường như cũng đang từ từ yên ắng trở lại. Cô vẫn còn hơi lo lắng, nhưng lại bị nhiệt độ và sự chân thành của anh ngăn lại. Cho nên sự lo lắng đó cô đành chôn sâu tận đấy lòng, không chạm vào nữa, cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Nhưng cô không nhìn thấy, trong đôi mắt dịu dàng của người đàn ông đó đang che dấu sự khát máu và lạnh lẽo có thể huỷ diệt trời đất.
.......
Trong hành lang bệnh viện.
Một cô gái thanh tú đang chống nạng, trong tay cầm một tờ báo, vội vàng đi tới một phòng bệnh khác.
Đến nơi.
Trên trán cô ta rịt ra một tầng mồ hôi mỏng, gõ cửa, nhưng không ai ra mở, vì vậy cô ta cũng không thèm quan tâm tự đẩy cửa nhìn vào trong, lúc này mới phát hiện bên trong phòng bệnh trống trơn, ngay cả chăn đệm đều đã thay cái mới, không còn tồn tại một chút dấu vết của anh!
Một cô y tá đi ngang qua phía sau cô ta, tò mò lại gần hỏi thăm.
"Cô ơi, cô có cần tôi giúp gì không? Chân của cô thoạt nhìn cũng hơi bất tiện, cô muốn tìm gì vậy?"
Ánh mắt kinh ngạc của Giang Dĩnh lúc này mới khôi phục lại vẻ bình thường, quay đầu lại, cắn môi hỏi: "Bệnh nhân ở đây đâu? Hai ngày trước rõ ràng anh ấy vẫn ở đây, vì sao khi tôi mới chỉ trải qua một ca phẫu thuật nhỏ để đặt thanh nẹp cố định mà đã không thấy tăm hơi anh ấy đâu?!"
Cô y tá chớp mắt một cái: "Người này... Xuất viện rồi!"
Lúc này Giang Dĩnh mới nhận ra mình vừa hỏi một câu vô cùng ngu ngốc.
Đúng vậy, chắc chắn là anh đã xuất viện rồi.
... Nếu không xuất viện, làm sao anh lại có thể gặp phải chuyện này?!
Cắn chặt đôi môi đỏ bừng, Giang Dĩnh run giọng nói: "À, được rồi... Tôi biết rồi!"
Cô y tá cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm một câu liền xoay người rời đi.
Đôi mắt Giang Dĩnh hiện lên sự lạnh lẽo hơi ẩm ướt. Cầm tờ báo lên nhìn, trên đó đưa một tin giật gân 'Tổng giám đốc mới nhậm chức của Megnific Coper tham ô công quỹ một khoản tiền lớn', thậm chí việc khiến mọi người kinh sợ nhất chính là anh đã hết sức điềm nhiên thừa nhận tất cả trong cuộc hộp hội đồng quản trị ngày hôm đó, cũng chấp nhận tất cả các phán quyết và hình phạt của ban giám đốc.
Tham ô một khoản công quỹ lớn.
A...
Chuyện này thực nực cười!!
Người khác không hiểu rõ, chẳng lẽ Giang Dĩnh cô cũng không hiểu rõ ràng sao?! Thượng Quan Hạo, anh ấy là ai cơ chứ? Chỉ riêng một tài khoản cá nhân của anh cũng đã không dưới 1 tỷ đô, anh còn cần phải tham ô công quỹ của Megnific Coper để chuyển làm của riêng sao?
Bàn tay Giang Dĩnh vò nát tờ báo, trong đôi mắt đỏ ngầu của Tần Mộc Ngữ hiện lên sự hận thù lạnh lẽo. Mặc dù cô ta không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta biết rõ... chuyện này nhất định liên quan đến ả tiện nhân kia!
Nếu không, một người kiêu ngạo như Thượng Quan Hạo, làm sao có thể để người khác tuỳ ý chơi đùa anh trong lòng bàn tay?!!
Hít sâu một hơi, Giang Dĩnh chống nạng trở về, người hộ lý vẫn luôn chăm sóc cô ta lập tức tiến lên đón, vội vàng đến nỗi trên trán toát đầy mồ hôi, cứ liên tục hỏi cô ta đã đi đâu!
Giang Dĩnh chống tay vào vách tường, nhíu mày, cầm cây nạng ở dưới cánh tay quăng ra xa!
"Đừng để tôi nhìn thấy thứ đó một lần nữa....Tôi muốn xuất viện... Đi làm thủ tục xuất viện cho tôi!" Cô ta tức giận hét toáng lên, làm người hộ lý ở bên cạnh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
.......
Bóng đêm buông xuống.
Mạc Dĩ Thành lái xe vào gara sau đó dừng hẳn, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, ngay cả động tác rút chìa khóa cũng cho thấy vẻ buồn bực.
Thượng Quan Hạo ngồi ở phía sau nâng đầu ngón tay, liếc mắt nhìn Mạc Dĩ Thành.
"Cậu lạnh lùng nghiêm mặt làm cái gì?" Anh lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Mạc Dĩ Thành vẫn xám xịt như trước, cũng lạnh lùng nói: "Sức chịu đựng của tôi không tốt được như anh, nhớ tới bộ dạng ma quỷ của tên Rolls kia ngày hôm nay, tôi muốn giết chết hắn ta ngay lập tức! Hắn ta không phải thuê kẻ khác giết người, cũng không cấu kết với các băng đản... Mà hắn ta đã phạm tội một cách trắng trợn, vậy mà còn dám trước mặt ban giám đốc khoa môi múa mép, đến ma quỷ còn biết chuyện tham ô công quỹ là do hắn ta bày ra!" Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hạo qua gương chiếu hậu, "Anh thật sự gan dạ đó, lại còn dám cho kẻ giết người đó cưỡi lên đầu anh làm loạn!!"
Những lời mắng chửi này không những không làm cho cảm xúc của Thượng Quan Hạo thay đổi, ngược lại ánh mắt của anh lại càng thêm lạnh lẽo trầm tĩnh, bàn tay vươn ra mở cửa xe: "Nói đủ chưa? Đủ rồi thì cút ra khỏi xe ngay lập tức."
Ngay lập tức Mạc Dĩ Thành giống như vừa nuốt phải quả trứng gà sống, khó chịu vô cùng!
Mở cửa bước xuống xe, sắc mặt hắn vẫn xám xịt như cũ.
"Mau chóng đem tất cả các thông tin và cấu tạo của loại chip đến cho tôi, tìm ra cách tháo dỡ, nếu như không tìm được thì hãy giúp tôi liên lạc với những người ở bên phía quân đội Mỹ, tôi sẽ đích thân đến chỗ họ." Thượng Quan Hạo đóng cửa lại, khuôn mặt tuấn dật hơi tái nhợt, "Còn nữa, lát nữa ở trước mặt cô ấy cùng thằng bé, tốt nhất cậu nên ngậm miệng lại, không được nói bất cứ điều gì."
Bàn tay Mạc Dĩ Thành nhét vào túi quần, nhanh chóng siết chặt lại.
Hai người họ đi đến thang máy của bệnh viện, Mạc Dĩ Thành nhìn chằm chằm bóng lưng của người đàn ông trước mặt, mở miệng hỏi: "Lúc trước anh cũng như vậy sao... ở thành phố Z của Trung Quốc, anh hạ thấp mình để làm công cho lão hồ ly Tần Chiêu Vân kia, thậm chí còn làm vệ sĩ riêng cho ông ta, cũng giống như lúc này à?"
Đứng trong thang máy, mặt Thượng Quan Hạo không chút cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Cậu muốn nói cái gì?"
Trong thang máy kêu "Đinh." một tiếng.
Mạc Dĩ Thành nghiến răng nói: "Nếu đúng là như vậy, thì anh thật sự chịu đựng giỏi đấy."
Cửa thang máy từ từ mở ra, Thượng Quan Hạo đang bước ra khỏi thang máy thì nghe thấy những lời này của hắn, ngay lập tức bước chân liền chậm lại, quay đầu, đôi mắt sâu thẳm đỏ ngầu hiện lên sự đau đớn.
Anh trầm giọng đáp lại: "Đó là con trai của tôi... Cho dù tôi có tán gia bại sản cũng muốn đổi lấy sự bình an của thằng bé, nó không thể xảy ra chuyện gì."
Nói xong câu này, Thượng Quan Hạo lại nhanh chóng rảo bước về phía trước, giọng nói cũng khôi phục lại vẻ bình thường: "Cho nên cậu hãy nhanh chóng tìm ra phương pháp lấy thứ đó ra ngoài đi... nếu cậu cũng không muốn bị tên sát nhân kia giữ chân quá lâu."
Cách đó không xa...
Cửa phòng lẳng lặng mở ra, nhìn xuyên qua khe cửa đang khép hờ, Tiểu Mặc ngoan ngoãn đứng trên mặt đất, nghe lời mẹ nâng cánh tay lên rồi lại từ từ xuống, Tiểu Mặc mặc nhiều quần áo trở nên giống chú chim cánh cụt, đôi mắt trong veo thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa.
"Mẹ, là ai tới đón chúng ta vậy?" Tiểu Mặc chớp mắt, giọng nói trong trẻo hỏi mẹ.