Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 5: Tên cô ấy là Sơ Tình




Sơ Tình đưa tay đỡ trán cảm thấy hơi hoang mang hụt hẫng, cô lẩm bẩm với nét mặt hết sức khó tin “Chẳng lẽ tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là mơ thôi sao? Nhưng không hiểu sao mình lại cảm thấy nó vô cùng chân thật đến kỳ lạ.”

Sơ Tình nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 3 giờ chiều rồi, cô quay trở lại đường đi vào sơn cốc thấy bên ngoài trời đã tạnh mưa từ lâu.

Đột nhiên Sơ Tình hoang mang thầm nghĩ [Có khi nào trong núi có thế lực siêu nhiên nào khiến mình bất tỉnh ở đây không, như vậy quá nguy hiểm rồi mình phải mau chóng rời khỏi chỗ này mới được.]

Sơ Tình vội vàng đeo giỏ thảo dược lên vai rồi nhanh chóng rời khỏi sơn cốc kia, tay cô nắm chặt chiếc túi màu đen chứa chiếc ô thần kỳ của mình trong đó rồi bước từng bước đi ra khỏi sơn cốc.

Vừa đi xuống núi Sơ Tình vừa tự trấn an bản thân [Không sao hết chỉ cần thần khí này còn ở trong tay mình thì yêu ma không thể làm hại mình được nhưng mình phải nhanh chóng xuống núi trước khi trời tối mới được, ở lại đây quá nguy hiểm.]

Sơ Tình không hề hay biết Yên Cảnh vẫn luôn âm thầm đi theo cô ở phía sau để bảo vệ an toàn cho cô.

Lúc Sơ Tình về đến thôn Vân Thủy thì trời cũng vừa chập tối, bạn thân của cô là Phi Nhiên đang đi đi lại lại trước cửa thôn, khi nhìn thấy Sơ Tình quay về thì liền thở phào nhẹ nhõm chạy tới với vẻ mặt lo lắng.

“Sơ Tình cậu ổn không vậy hả? Cậu đi lên núi từ sáng sớm đến lúc mặt trời lặn vẫn chưa quay về làm mình lo lắng muốn chết luôn à.”

Yên Cảnh đi theo Sơ Tình đến lúc cô an toàn đến thôn Vân Thủy mới dừng lại, anh đứng một góc lén lút nhìn cô, khi nghe Phi Nhiên gọi ân nhân của mình bằng cái tên Sơ Tình thì anh khẽ cong môi lên mỉm cười ôn nhu thầm nghĩ [Hóa ra tên cô ấy là Sơ Tình, “Sơ” có nghĩ là ban đầu vừa mới, “Tình” là trời tạnh ráo, quang đãng, sáng trong, như trời nắng, “Sơ tình” là trời vừa rạng hoặc nắng vừa lên, cuộc gặp gỡ giữa mình và cô ấy cũng giống như tên của cô ấy, cô ấy là ánh nắng vừa rạng trong cuộc đời tăm tối của mình.]

Sơ Tình liền cho Phi Nhiên một ánh mắt trấn an rồi mỉm cười lên tiếng đáp “Thôi xin lỗi nha đã làm cậu lo lắng rồi, mình vẫn ổn, tại mình thấy có nhiều dược liệu tốt tham lam hái quá nên mới về trễ nè.”

“Lúc sáng mình đã nói là để mình đi chung mà không cậu cứ không chịu, một mình cậu lên núi nguy hiểm biết bao nhiêu.”



Sơ Tình vỗ vai Phi Nhiên một cái rồi lên tiếng đáp “Mình đã nói mình là người dân thuộc thôn Vân Thủy này mà, từ nhỏ mình đã lên núi hái thuốc với ông nội rất nhiều lần rãnh rẽ đường đi nước bước ở đây, mấy năm nay mình lên thành phố học nhưng mà hè năm nào mình cũng về đây khám bệnh phát thuốc cho người dân hết nên cậu đừng có lo nữa.”

Phi Nhiên cau mày “Biết là cậu rất rành địa hình ở Đồ Sơn nhưng chốn núi cao rừng thiêng ai biết được có gì, cậu cứ ỷ y thôi.”

Sơ Tình hiểu là Phi Nhiên chỉ đang lo lắng cho mình mới càu nhàu như thế nên lên tiếng dỗ dành cô ấy “Thôi được rồi, với số thảo dược hôm nay mình hái đủ dùng cả tháng cho nên cậu đừng lo lắng nữa, giúp mình đem số thảo dược này vào trong với.”

Phi Nhiên liền đỡ lấy cái giỏ mây chứa đầy thảo dược trên lưng của Sơ Tình xuống rồi đem vào trong nhà.

Sơ Tình đang tính đi cùng Phi Nhiên vào trong nhà nghỉ thì đột nhiên có một chàng trai gương mặt tuấn tú chạy tới với vẻ vô cùng lo lắng “Sơ Tình cậu về rồi, lúc sáng mình đã nói là để mình lên núi cùng cậu mà, trời tối vẫn chưa thấy bóng dáng cậu về mình lo lắng lắm biết không hả?”

Chàng trai vừa chạy tới trước mặt Sơ Tình tên là Tuấn Thiên là con trai hiệu trưởng đại học y thành phố Nam Giang cũng là hot boy ở trường được nhiều người theo đuổi.

Tuấn Thiên đem lòng yêu thích Sơ Tình ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ ở trường đại học y thành phố và cũng tranh thủ nhiều cơ hội để theo đuổi cô nhưng vì chuyện này mà Sơ Tình bị nhiều bạn học trong trường ganh ghét nên cô không hề có một chút thiện cảm nào với Tuấn Thiên luôn.

Sơ Tình thấy hành động thân thiết của Tuấn Thiên thì liền lùi ra xa cậu ta mấy bước rồi lên tiếng đáp “Cậu là con trai bảo bối của thầy hiệu trưởng, ngộ nhỡ cậu lên núi gặp chuyện gì thì chắc mình bị tế sống luôn quá.”

Tuấn Thiên đưa tay nắm lấy tay của Sơ Tình rồi thân thiết lên tiếng “Nhưng nếu cậu có chuyện gì thì mình phải làm sao đây hả? Cậu thừa biết là mình thích cậu mà Sơ Tình.”

Sơ Tình liền nhíu mày rút tay ra khỏi bàn tay của Tuấn Thiên rồi lên tiếng “Cậu nên giữ khoảng cách với mình một chút chúng ta không thân thiết đến nỗi này, hơn nữa mình tự biết lượng sức mình sẽ không làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng nên cậu đừng lo lắng dư thừa nữa.”