Sơ Tình muốn bỏ chạy nhưng mà Yên Cảnh dùng tay ôm eo cô giữ lại không cho cô cơ hội chạy thoát thêm một lần nào nữa.
Sơ Tình có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Yên Cảnh rồi nhíu mày lên tiếng hỏi “Ngay từ đầu anh đã bày ra mọi chuyện để tiếp cận tôi có đúng không hả?”
Yên Cảnh thẳng thừng thừa nhận “Bây giờ nàng biết thì cũng quá muộn rồi, từ bây giờ nàng đừng hòng rời khỏi tầm mắt của ta nữa, cho đến đại lễ thành thân nàng nên ngoan ngoãn mà ở bên cạnh ta đừng chọc ta giận nữa nếu không ta sẽ thật sự khiến nàng hối hận đó Sơ Tình.”
Sơ Tình cũng tức giận lên tiếng “Tôi lừa gạt anh là tôi sai nhưng mà anh cũng lừa gạt tôi còn gì, nếu khoảng cách mà anh cảm nhận được tôi từ Đồ Sơn đến thôn Vân Thủy thì anh đã không nhanh chóng tìm thấy tôi như vậy rồi.”
“Ta nói cho nàng biết ấn ký một khi đã điểm thì dù là chân trời góc bể ta vẫn có thể cảm nhận được nàng do đó đừng chạy trốn vô ích nữa.”
Sơ Tình bất lực đành phải nghe theo lời sắp xếp của Yên Cảnh, cô bắt đầu thấy hơi sợ rồi toàn bộ mọi chuyện đều nằm trong sự kiểm soát của Yên Cảnh hết nếu còn ngoan cố thì có khi bản thân cô sẽ là người chịu thiệt thòi mất.
Thầy hiệu phó gọi Sơ Tình lên nói chuyện về học bổng toàn phần của cô “Thành tích học tập của em đúng là rất xuất sắc nhưng mà lứa sinh viên mới vào trường có nhiều bạn hoàn cảnh khó khăn nên trường sẽ dành xuất học bổng này cho tân sinh viên do đó từ bây giờ em không được miễn học phí nữa, em tự mình lo liệu đi nha Sơ Tình.”
Thầy hiệu phó là ba của Như Ngọc không cần nói thêm thì Sơ Tình cũng biết rằng cô ta đã tác động đến ông ấy không cho cô được tiếp tục nhận học bổng toàn phần rồi.
“Là vì hết xuất hay là vì có người cố tình thì em nghĩ thầy là người rõ nhất.”
Thầy hiệu phó nghe vậy chỉ cười rồi lên tiếng “Em nghĩ sao cũng được nhưng tôi sẽ bảo vệ che chở cho con gái của tôi, em chỉ có thể trách số phận không thể cho em một xuất thân tốt hơn mà thôi, nếu không có tiền đóng học phí thì cút khỏi trường đừng có xuất hiện lam con gái tôi chướng mắt nữa.”
“Rầm.”
Cửa phòng thầy hiệu phó đột nhiên bị ai đó đạp mạnh một cái văng cả cánh cửa qua một bên giọng âm lãnh của Yên Cảnh vang lên “Ai nói xuất thân cô ấy không tốt chứ? Muốn tiền chứ gì tôi cho các người tiền, đừng có vì đồng tiền lẻ mà vũ nhục vị hôn thê của tôi như thế nếu không tôi sẽ khiến ông phải vừa quỳ vừa xin lỗi cô ấy đấy.”
Sơ Tình quay người lại thì nhìn thấy Yên Cảnh mặc bộ đồ vest màu đen trông như một vị tổng tài lạnh lùng đi vào, sau anh còn có thêm mấy người vệ sĩ cầm theo những chiếc vali màu đen đứng xếp hàng hai bên.
Yên Cảnh búng tay một cái mấy người vệ sĩ kia liền mở vali ra bên trong toàn là tiền mặt đến độ Sơ Tình còn hoa cả mắt khi lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như thế này.
Yên Cảnh nhìn thầy hiệu phó bằng ánh mắt sắc lạnh rồi lên tiếng hỏi “Bao nhiêu đây đủ đóng học phí cho Sơ Tình chưa hả?”
Thầy hiệu phó chần chừ “Chuyện này…”
Yên Cảnh lại nói tiếp “À chuyện ông vì tình cảm cá nhân mà muốn cắt học bổng của sinh viên Sơ Tình tôi đã có đầy đủ bằng chứng trong tay hay là để tôi đem cho thầy hiệu trưởng xử lý nha.”
Thầy hiệu phó nghe vậy liền xanh mặt “Đừng…đừng là tôi nhất thời hồ đồ thôi, Sơ Tình là sinh viên xuất sắc đương nhiên là phải tiếp tục được học ở trường rồi.”
Yên Cảnh lại hừ một tiếng rồi nói tiếp “Còn nữa về dạy lại con gái cưng của ông tốt nhất đừng nên gây hấn kiếm chuyện với Sơ Tình nữa nếu không chuyện cô ta không đủ điểm thi vào trường y Nam Giang nhưng vẫn được ưu ái cho vào học sẽ bị phanh phui cho toàn bộ mọi người ở Nam Giang này biết hết đó, ông liệu hồn làm sao coi cho được thì làm.”
Thầy hiệu phó toát mồ hôi hột đành xuống nước nhỏ “Con dại cái mang là do tôi không dạy dỗ tốt con gái tôi sẽ dạy dỗ lại nó mong cậu đừng làm lớn chuyện, chúng ta chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không nhé.”
Yên Cảnh nhếch môi cười bí hiểm “Tôi sẽ luôn để ý ông đấy.”
Sau đó Yên Cảnh nắm tay Sơ Tình rời khỏi phòng thầy hiệu phó, lúc này trái tim của Sơ Tình sự rung động vì Yên Cảnh hình như từ lúc gặp anh thì mỗi lúc cô gặp khó khăn anh đều luôn xuất hiện đúng lúc kịp thời hết.
“Vừa nãy cảm ơn anh nha Yên Cảnh.”
Yên Cảnh khẽ cười dịu dàng với Sơ Tình “Ta đã nói rồi giữa ta và nàng không nên nói chuyện ơn nghĩa.”
Sơ Tình gật đầu, qua một lúc cô tò mò lên tiếng hỏi “Nhưng anh làm gì mà có nhiều tiền quá vậy hả?”
Yên Cảnh giơ bàn tay lên trên tay lại xuất hiện một cọc tiền dày cộm “Ta là thần tiên không phải người phàm, phép thuật của ta không phải để trưng chơi.”
Sơ Tình nhìn thấy vậy thì liền bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ “Thần tiên đúng là có khác ha, đi mây về gió muốn tiền liền có rất nhiều tiền thích thật.”
Yên Cảnh lại lên tiếng dụ dỗ “Vậy nàng gả cho ta đi làm vợ thần tiên có rất nhiều lợi ích đó nha chẳng hạn không cần lo lắng về chuyện tiền bạc.”
“Để tôi suy nghĩ cái đã.”