Khế Ước Của Cửu Vĩ Thiên Hồ

Chương 29: Người đi thuê phòng




Sáng hôm sau, Sơ Tình đang ngồi ăn sáng thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa thì nhìn thấy một chàng trai dáng người cao ráo mặc quần bò màu đen, kết hợp với áo sơ mi trắng, đi giày sneaker trông vô cùng cá tính.

“Cho hỏi anh tìm ai vậy hả?”

Chàng trai cởi bỏ chiiếc nón lưỡi trai màu đen trên đầu xuống nhìn Sơ Tình bằng ánh mắt lạnh lẽo rồi trầm giọng lên tiếng “Tôi nghe nói ở đây cho thuê phòng ở ghép nên đến muốn xin thuê một phòng.”

Vừa nhìn thấy Yên Cảnh xuất hiện trước mắt thì Sơ Tình suýt chút là té xỉu ngay tại chỗ luôn rồi nhưng mà bộ dạng của anh lúc này khác hẳn Yên Cảnh lúc bình thường không còn bạch y cũng không sở hữu tóc bạch kim mà tóc anh màu đen như người bình thường, cách ăn mặc lại vô cùng cá tính theo phong cách hiện đại.

“Chắc có nhầm lẫn gì rồi ở đây không có cho thuê phòng.”

Yên Cảnh lấy điện thoại ra đưa cho Sơ Tình xem một bài viết trên trang confession của trường, nội dung tin là cho thuê phòng ở ghép còn có cả số điện thoại liên lạc của Sơ Tình nữa.

“Đây này tôi thấy cô đăng tin cho thuê mà.”

Sơ Tình cầm lấy điện thoại của chàng trai đứng trước mặt xem xong thì không dám tin vào mắt mình nữa, cô chưa từng đăng tin cho thuê phòng cơ mà.

“Là cô đăng tin cho thuê phòng còn tôi đang cần thuê một phòng.”

Sơ Tình cảnh giác lên tiếng hỏi “Anh thuê phòng nhà tôi để làm gì?”

Yên Cảnh nghe vậy liền khẽ cong môi lên mỉm cười “Tôi là sinh viên trường y Nam Giang vốn sống tại ký túc xá nhưng mà gần đây ký túc xá trường sửa chữa bắt sinh viên phải dọn ra ngoài tôi đang đau đầu không biết nên đi đâu tìm phòng thuê thì thấy tin cô đăng nên đã tìm đến đây hỏi thử.”

Sơ Tình nhìn chàng trai bằng ánh mắt nghi hoặc “Anh là đồ lừa đảo, tôi không tin anh đâu chắc chắn là anh cố tình đến tiếp cận tôi đúng không hả Yên Cảnh?”

Yên Cảnh nhếch môi mỏng khẽ cười “Sao cô biết tên tôi là Yên Cảnh hay vậy?”

Sơ Tình nghe vậy liền muốn đập đầu chết cho rồi lần trước cô dám lừa gạt Yên Cảnh vì nghĩ rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa bây giờ anh tìm thấy cô rồi chắc chắn sẽ không buông tha cho cô đâu.

“Tôi đổi ý rồi không muốn cho thuê phòng gì đó nữa.”

Yên Cảnh bày ra vẻ mặt đáng thương “Này cô thương tình giúp đỡ cho tôi đi mà, hiện tại khu vực gần trường hết phòng cho thuê rồi.”

Sơ Tình dứt khoát đáp không rồi đóng sầm cửa lại.

Sáng ngày hôm sau, Sơ Tình vừa mở cửa ra lại nhìn thấy Yên Cảnh đứng trước nói về chuyện cho thuê phòng, bài tin cô đăng tối qua mới xóa hôm nay lại xuất hiện một cách thần kỳ khiến Sơ Tình cũng nghi ngờ rằng có thế lực nào đó đang can thiệp vào cuộc sống của cô vậy.

Sơ Tình không tình nguyện lên tiếng “Sao anh lại xuất hiện ở đâu nữa vậy tôi đã nói là tôi không muốn cho thuê phòng rồi mà.”

Yên Cảnh lại lên tiếng đáp “Tôi lại thấy cô đăng tin cho thuê phòng kìa.”

Sơ Tình điên tiết lên “Anh là kẻ lừa đảo tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh về tra khảo.”

Lúc ngồi trong đồn cảnh sát, Yên Cảnh đã cung cấp tất cả giấy tờ tùy thân, hồ sơ quá trình học tập, thậm chí giảng viên chủ nhiệm của Yên Cảnh cũng được mời đến trường để chứng minh rằng anh là sinh viên trường y Nam Giang đang học năm cuối là một sinh viên rất tốt và thành tích loại ưu.

Bên cảnh sát kết luận là Yên Cảnh chỉ muốn thuê phòng để ở tạm trong thời gian ký túc xá của trường sửa chữa thôi không có ý xâm nhập gia cư bất hợp pháp hay là lừa đảo gì Sơ Tình cả.

Sơ Tình cũng cảm thấy bản thân mình điên rồ quá rồi bởi vì bây giờ nhìn ai cô cũng tưởng là Yên Cảnh hồ tiên hóa thân thành hết.

Lúc đi ra khỏi đồn cảnh sát Yên Cảnh bày ra vẻ mặt đáng thương rồi lên tiếng “Tôi chỉ muốn thuê một căn phòng ở tạm thôi mà cô có cần báo cảnh sát bắt tôi luôn không hả?”

Sơ Tình tỏ vẻ áy náy với Yên Cảnh “Anh cho tôi xin lỗi nhé tôi tưởng anh lừa gạt nên mới báo cảnh sát thôi, bây giờ sự việc sáng tỏ cả rồi tôi thành thật xin lỗi anh.”

“Vậy bây giờ cô cho tôi thuê phòng được chưa hả? Tối qua tôi không tìm được phòng nên ngồi trước cổng nhà cô cả đêm đấy.”

Sơ Tình nghe vậy thì cảm thấy rất là có lỗi, cô nhìn Yên Cảnh vác theo vali hành lý lang thang từ nhà mình đến đồn cảnh sát thì cũng thấy tội tội.

“Để chuộc lại lỗi lầm vì tôi mà anh bị bế lên đồn cảnh sát hay là vầy đi tôi mời anh ăn sáng, cho anh gửi nhờ hành lý ở nhà tôi để anh dễ dàng đi tìm phòng khác mà thuê được không?”

Yên Cảnh ngẩng đầu lên nhìn Sơ Tình rồi hỏi “Tôi đã chứng minh thân phận của mình là sinh viên trường y Nam Giang rồi mà, tôi đâu phải lừa đảo mà cô vẫn không cho tôi thuê phòng vậy hả?”

“Tôi biết anh không có lừa đảo rồi nhưng mà chúng ta một nam một nữ ở cùng một chỗ không tiện cho lắm, anh thông cảm nha.”

Mắt của Yên Cảnh đột nhiên đổi thành màu đỏ giọng anh trầm xuống vang lên “Tiện hay không là do ta quyết định không phải do nàng.”