Sơ Tình nhìn Yên Cảnh tỏ vẻ cảm kích rồi lên tiếng “Vừa nãy cảm ơn anh đã vì tôi mà ra mặt đòi lại công bằng cho tôi nha, lúc nhìn ba con nhỏ đó rơi vào cảnh chật vật gào khóc vì sợ chết đúng là đã cái nư gì đâu, trước giờ bọn nó toàn bắt nạt tôi thôi, thật không ngờ có một ngày bọn họ lại rơi vào cảnh đáng thương như vậy, phải mở miệng lên tiếng cầu xin tôi tha thứ chắc là bọn họ cay cú trong lòng lắm đây.”
Yên Cảnh hơi cau mày “Nếu không phải vì nàng không muốn lấy mạng của bọn họ thì ta cho cả ba con nhỏ đó rơi vào cảnh sống không bằng chết cho hả giận trong lòng rồi.”
Sơ Tình nghe Yên Cảnh nói vậy liền nghiêng đầu nhìn anh rồi lên tiếng hỏi “Chẳng phải anh nói rằng bản thân vừa mới phi thăng cũng không muốn lấy mạng con người gây ra nghiệp chướng à, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện giết chóc vậy hả?”
Yên Cảnh nhìn Sơ Tình bằng ánh mắt chứa đựng sự chân thành rồi lên tiếng “Vì nàng ta có thể làm mọi thứ, nghiệp chướng ta đồng ý gánh thay hết cho nàng, dù sao thì ta sống hơn ba ngàn năm trong cô độc rồi, cho đến khi nàng xuất hiện ta mới cảm thấy cuộc đời mình có ý nghĩa, nàng chính là ánh mặt trời trong cuộc đời của ta đấy Sơ Tình.”
Tự nhiên nghe Yên Cảnh nói như thế Sơ Tình cũng cảm thấy xót xa, về điểm này cô quả thật đồng cảm với anh, từ năm 10 tuổi thì Sơ Tình mất hết người thân chỉ còn lại một mình trên thế giới này, sau đó được người trong thôn nhận nuôi qua được mấy năm họ cũng lần lượt ra đi để cô một mình trên cõi đời này.
Cuộc đời người ngắn ngủi trong mười mấy năm liên tục chứng kiến người thân và những người xung quanh mình bệnh rồi lần lượt ra đi nên Sơ Tình hiểu nỗi cô đơn mà Yên Cảnh đang nhắc đến, cô chỉ là một con người tuổi thọ hữu hạn mà đã cảm thấy cô đơn đến tận cùng huống hồ là một hồ tộc sống mấy ngàn năm cô độc như Yên Cảnh.
“Trước khi phi thăng thành tiên anh không sống cùng người thân của mình sao?”
Yên Cảnh rủ mắt “Là do số ta không tốt, vốn là tam thiếu gia Hồ Tộc ở Yểm Minh nhưng mà bị đại ca ganh ghét nhiều lần tìm cách hãm hại, ta được một thần tộc cứu thoát khỏi cái chết sau đó theo cô ấy tu luyện trãi qua mấy trăm năm vui vẻ bên nhau.”
Đột nhiên nghe Yên Cảnh nhắc đến thân thế nên khiến Sơ Tình tò mò lên tiếng hỏi “Sau đó thì sao hả? Anh đem lòng yêu cô ấy đúng không?”
Yên Cảnh ngồi xuống rồi khẽ lắc đầu “Lúc đó ta chỉ là một hồ yêu nhỏ còn chưa hóa thành hình người được, ta sống bên cạnh Hạ Huyền được cô ấy truyền thụ linh lực và dạy cách tu luyện, khi đó ta vẫn chưa hiểu thế nào là tình yêu cả.”
Yên Cảnh kể về những ngày tháng mình sống bên cạnh Hạ Huyền, nhờ có cô ấy chỉ điểm tu luyện nên linh lực của anh tăng lên nhanh chóng chỉ trong ba trăm năm đã có thể hóa thành hình người, Hạ Huyền cũng vì si mê vẻ ngoài đẹp tuyệt trần của Yên Cảnh mà luôn giấu anh đi, âm thầm bảo vệ anh dù biết anh là hồ yêu.
Thần tộc và yêu tộc muôn đời không đội trời chung luôn tranh đấu với nhau, còn mối tình mà Hạ Huyền dành cho Yên Cảnh vốn là chuyện tày đình không được chấp thuận, năm xưa Yên Cảnh cũng không hiểu được hết tình cảm mà nàng dành cho anh chỉ nghĩ rằng đó là tình cảm sư đồ mà thôi.
Yên Cảnh hóa thành người thường xuống nhân gian rong chơi rồi nghe lời dụ dỗ của người khác muốn thể hiện là bản thân giỏi giang trước mặt Hạ Huyền nhưng mà anh không biết đó là người mà đại ca anh đã sắp xếp để hãm hại anh.
Yên Cảnh tin lời kẻ gian cho rằng thần tộc muốn phá hủy ranh giới Đồ Sơn giữa Yểm Minh và thần tộc đẩy con dân vào cảnh diệt vong, còn Hạ Huyền không đồng ý nên có thể bị Thiên Phạt, anh vì lo lắng cho Hạ Huyền nên đã lấy cắp pháp bảo của Hạ Huyền khỏi vị trí trấn yểm Đồ Sơn, gây ra một trận đại hồng thủy khiến cho rất nhiều người chết.
Lúc Hạ Huyền phát hiện ra thần khí Tỏa bị lấy đi khỏi vị trí trấn Đồ Sơn thì đã quá muộn màng dòng nước xiết đang nhấn chìm biết bao nhiêu người vô tội một cách hung tàn dữ dội, Hạ Huyền đã dùng gần như toàn bộ pháp lực của mình để bảo vệ cho những người còn sống sót cố gắng khắc phục chuyện tày đình mà Yên Cảnh đã gây ra.
Khi thần giới triệu Hạ Huyền về hỏi tội thì nàng không khai ra Yên Cảnh mà nhận toàn bộ trách nhiệm về phía bản thân mình, sau đó bị phán xét chịu tội bằng hình phạt Thiên Phạt, ngày hôm đó biệt phủ của Hạ Huyền trấn trên Đồ Sơn bị 109 đạo thiên lôi đánh trực diện, nàng đã đón nhận tất cả mà không hề có một chút phản kháng nào cả.
Yên Cảnh nhận tin Hạ Huyền chịu tội Thiên Phạt thì liền chạy tới biệt phủ của nàng, anh nghe mọi người xung quanh bàn tán.
Người A “Lần này thần nữ Hạ Huyền chết chắc rồi.”
Người B “Đúng vậy nghe nói cô ta xin tha cho những người khác một mình chịu Thiên Phạt đấy.”
Người C “Đã là đạo thiên lôi 108 rồi mong là cô ấy vượt qua đại nạn lần này.”