Yên Cảnh gấp một miếng gà hầm để vào chén của Sơ Tình “Nàng ăn thử xem có được không?”
Sơ Tình hơi chần chừ nhưng vẫn gắp miếng thịt lên ăn thử sau đó kinh ngạc kêu lên “Ê ngon lắm nha, không ngờ tài nghệ nấu ăn của anh lại có thể sánh ngang với các đầu bếp Michelin 5 sao luôn đó.”
“Chỉ cần nàng thích thì ta sẽ nấu cơm cho nàng ăn cả đời.”
Sơ Tình khẽ cười trừ trong đầu thầm nghĩ [Anh trai à, sao sơ hở cái là anh thả thính liền vậy hả? Anh là cái vựa thính hay gì vậy?]
Sau khi ăn tối xong thì nô tỳ của Yên Cảnh mang đến một ít bánh hoa sen và trà sen để chủ nhân uống trà thưởng trăng.
Sơ Tình ngồi nhìn mặt trăng to lớn tròn như một quả cầu khổng lồ tỏa ra ánh sáng dịu mắt thì rất là thích thú.
“Lần đầu tiên tôi được nhìn thấy mặt trăng gần như thế này luôn đó, đẹp thật.”
Yên Cảnh tò mò lên tiếng hỏi “Nàng có thích ngắm trăng không hả Sơ Tình?”
Sơ Tình gật gật đầu “Uhm có, khi rãnh rỗi tôi vẫn thường hay ngồi ngắm trăng cảm giác rất là thoải mái dễ chịu.”
“Vừa hay ta cũng thích ngắm trăng xem ra ta và nàng có sở thích rất là giống nhau rồi.”
Sơ Tình trừng mắt nhìn Yên Cảnh thầm ai oán trong lòng [Con hồ ly này đúng là kẻ cơ hội mà, cái gì cũng nói được hết, nếu mình không bền tâm vững chí thì có thể đã đổ gục trước cái tên này rồi không chừng, vừa đẹp trai vừa khéo ăn nói ai mà chịu cho nổi.]
Sơ Tình vung tay đánh vào ngực Yên Cảnh một cái “Anh xạo vừa thôi.”
Yên Cảnh cau mày “Đau.”
Sơ Tình chợt nhớ ra trên ngực Yên Cảnh còn có vết thương nên liền lo lắng “Tôi không cố tôi quên mất là anh đang bị thương, cho tôi xin lỗi nha.”
Yên Cảnh ngồi ngã người về phía sau tỏ vẻ chật vật “Ta không sao, ta muốn uống trà nàng đút rót ta được không hả?”
Sơ Tình gật đầu đưa tay rót một tách trà rồi đưa đến trước mặt của Yên Cảnh, anh lại làm nũng “Trà nóng nàng thổi cho ta đi.”
Sơ Tình thổi trà cho bớt nóng rồi đưa đến miệng của Yên Cảnh anh mới cầm lấy tách trà lên uống, anh cảm thấy trà hôm nay có vị thật là ngọt.
Sau một hồi ngồi ngắm trăng cùng nhau thì Sơ Tình nắm lấy tay áo của Yên Cảnh kéo kéo một cái “Cũng trễ rồi đó, hay là anh đưa tôi về nha.”
Yên Cảnh gật đầu “Được, ta đưa nàng về.”
Yên Cảnh vừa đứng dậy thì Sơ Tình kêu lên “Khoan đã, quần áo của tôi đâu, tôi mà mặc bộ y phục này trở về chắc là mọi người nhìn tôi như động vật lạ mất.”
Yên Cảnh búng tay một cái thì quần áo trên người Sơ Tình liền được thay đổi bằng bộ đồ mà cô mặc lúc ban đầu.
Sơ Tình giơ ngón tay cái lên trước mặt Yên Cảnh “Làm thần tiên đúng là lợi hại thật nha, chỉ cần một cái búng tay có thể giải quyết được mọi thứ.”
“Phu quân tương lai của nàng thì phải lợi như vậy mới xứng đáng với nàng chứ.”
Yên Cảnh chìa bàn tay ra trước mặt Sơ Tình “Chúng ta đi thôi.”
Sơ Tình chần chừ rồi đặt bàn tay mình vào bàn tay của Yên Cảnh, anh nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô rồi thi triển pháp thuật từ dưới đất những cánh hoa lê xuất hiện vây quanh hai người thật nhiều sau đó cả hai cùng bay lên.
Sơ Tình sợ bị ngã nên vứt bỏ hết liêm sĩ mà ôm chầm lấy eo của Yên Cảnh, lần đầu tiên trãi nghiệm cảm giác được bay trên không trung khá mới mẻ khiến cho Sơ Tình vừa thích mà vừa sợ hãi.
“Lần đầu tiên trong đời tôi được bay như thế này đấy.”
Yên Cảnh ôn nhu lên tiếng hỏi “Thích không?”
Sơ Tình gật gật đầu “Thích chứ…quen một thần tiên đúng là không thiệt thòi chút nào hết.”
Yên Cảnh nghe vậy liền hỏi “Vậy nàng nghĩ sao nếu gả cho một thần tiên?”
“Đương nhiên là tốt rồi.”
“Vậy nàng đồng ý gả cho ta nha Sơ Tình?”
Sơ Tình lại nhìn Yên Cảnh bằng ánh mắt ai oán [Con hồ ly này đúng là lắm mưu nhiều mẹo mà nói đi nói lại đều muốn gài mình vào tròng.]
Yên Cảnh thấy Sơ Tình im lặng không đáp thì cũng tự biết là cô không bị lừa vào tròng rồi nên chỉ khẽ cười khổ thôi.
Buối tối, thôn Vân Thủy vắng lặng Yên Cảnh và Sơ Tình từ trên cao đáp xuống đất không ai nhìn thấy hết.
Sơ Tình nhìn Yên Cảnh rồi lên tiếng trước “Hôm nay cảm ơn anh rất nhiều nha, nhớ giữ gìn vết thương cho cẩn thận không được để ướt nước đâu đấy.”
Yên Cảnh gật đầu “Ta biết rồi, nàng vào trong trước đi, nàng an toàn ta sẽ rời đi.”
“Vậy tạm biệt anh nha.”
Sơ Tình vẫy tay chào tạm biệt Yên Cảnh rồi đi vào trong nhà, lúc thấy cô đã an toàn rồi anh mới quay người biến mất.
Phi Nhiên vừa nhìn thấy Sơ Tình bước vào liền nôn nóng lên tiếng hỏi “Cậu đi cả ngày trời làm mình lo chết đi được à.”
Sơ Tình không thể nói là mình đã đi đến chỗ của Yên Cảnh nên đành nói dối “Mình đi qua làng lân cận chơi một chút thôi không sao đâu, xin lỗi vì lúc đi ra ngoài không có cầm theo điện thoại nên không liên lạc báo tin cho cậu đừng lo lắng được.”