Khi Sơ Tình nói rằng mình đã có vị hôn phu rồi thì cả Tuấn Thiên và Phi Nhiên đều nghệch mặt ra nhìn cô như người ngoài hành tinh mới quá cảnh nơi trái đất vậy.
Tuấn Thiên dường như không thể chấp nhận được mà lên tiếng “Cậu đừng có nói dối nữa được không hả Sơ Tình? Cậu có thể không thích mình nhưng đâu cần bịa lý do vô lý như thế, mấy năm nay người theo đuổi cậu không hề ít nhưng cậu chưa từng mở lòng với ai hết cậu tính lừa gạt ai đây hả?”
Sơ Tình bình tĩnh lên tiếng đáp lại “Đúng là có rất nhiều người theo đuổi tôi nhưng tôi đều từ chối đó là bởi vì tôi chưa tìm được người cùng tần số với mình nhưng bây giờ thì khác rồi người đó đã xuất hiện trong đời tôi rồi. Một nam nhân vừa đẹp trai vừa ôn nhu giàu có lại chẳng có bạch nguyệt quang như cậu, người như vậy mới xứng đáng là vị hôn phu của tôi hiểu chưa, sau này đừng làm phiền tôi nữa hãy tập trung bồi đắp tình cảm với thanh mai trúc mã của cậu đi ha.”
Yên Cảnh ngồi trên một cành cây cao nhìn qua cửa sổ nhìn thấy nghe thấy những lời mà Sơ Tình nói với Tuấn Thiên thì đột nhiên cảm giác là mình đang được ăn kẹo đường vậy, anh cảm thấy lời nói của Sơ Tình ngọt đến tận xương trong khi Tuấn Thiên thì đau quặn thắt cả tim gan vì thêm một lần nữa bị từ chối tình cảm.
Sơ Tình sợ càng nói lại càng khiến đôi bên khó xử nên sau đó đã bỏ đi ra ngoài không dám tiếp tục ở lại nữa.
Phi Nhiên nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Tuấn Thiên cũng không biết nên lên tiếng an ủi như thế nào nữa, cậu ta đứng tựa người vào cánh cửa một cách vô lực.
Qua một lúc Tuấn Thiên mới lẩm bẩm một mình “Không thể nào, Sơ Tình chỉ đang nói dối mà thôi.”
Sau đó Tuấn Thiên cũng lẩn thẩn bước ra khỏi căn nhà mà Sơ Tình và Phi Nhiên đang sống, bước đi một cách vô định như người mất hồn vậy.
Sơ Tình đi lanh quanh trong thôn Vân Thủy, cô vừa đi vừa thầm nghĩ trong đầu [Trời ơi không thể tin được có ngày mình lại đem con hồ ly chín đuôi đó ra chắn mệnh đào hoa, ngộ nhỡ mà hắn ta nghe thấy tưởng rằng mình đồng ý gả cho hắn thì mình xong phim luôn.]
Sơ Tình lại giơ cổ tay của mình lên kiểm tra, ngày hôm nay cái đầu của hồ ly đã hiện hình rồi không có cách nào ngăn cản ấn ký mỗi ngày đều hình thành hết.
“Phải làm sao bây giờ đây, chẳng bao lâu nữa sẽ đủ nguyên hình mất.”
Sơ Tình đang đứng lẩm bẩm một mình bên bờ hồ Vân Thủy thì đột nhiên có ai đó từ đằng sau đẩy cô một cái khiến cô ngã xuống hồ nước mênh mông luôn.
Như Ngọc khẽ nhếch môi cười độc ác lẩm bẩm “Sơ Tình tốt nhất là mày nên chết đi, cái chết của mày sẽ là trượt chân ngã xuống hồ trong chuyến đi thực tế ở thôn Vân Thủy này, chỉ cần mày chết đi thì Tuấn Thiên sẽ không còn tơ tưởng gì đến mày nữa, chỉ có như vậy trái tim Tuấn Thiên mới có thể hồi tâm chuyển ý quay về bên cạnh tao thôi.”
Lúc nhỏ Sơ Tình từng suýt chết trong trận lũ lụt đáng sợ kia nên cô cực kỳ sợ nước, Sơ Tình cố vùng vẫy ngoi lên mặt nước, cô cố gắng kêu cứu nhưng xung quanh vắng lặng không một bóng người nào hết.
Sơ Tình sợ hãi tội cùng nước mắt rơi xuống từng giọt, cô vậy mà chết đi như vậy sao, cô đã nghe lời của bà nội không hề dính líu đến chuyện tình yêu chỉ mong được sống bình an thôi nhưng sao ông trời lại trêu ngươi bắt cô chết đi lúc còn trẻ như thế, cô còn biết bao nhiêu hoài bảo chưa thực hiện được, mục tiêu cô đặt ra còn chưa làm xong cơ mà.
Hồ Vân Thủy là hồ nước vô cùng rộng lớn nhất ở khu vực Đồ Sơn này, nó không chỉ cung cấp nước sinh hoạt cho thôn Vân Thủy mà còn cung cấp nước cho các thôn lân cận, diện tích lớn lại rất sâu đối với một người không biết bơi như Sơ Tình thì chính là lối vào địa ngục không hơn không kém.
Sau một lúc cố gắng vùng vẫy thì Sơ Tình dần bất lực chìm vào làn nước lạnh lùng trong hồ Vân Thủy lần này thì không ai có thể cứu cô được rồi.
Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mi của Sơ Tình, mắt cô cũng dần nhắm lại chờ đợi cái chết đến.
Trong lúc tưởng chừng như hết hy vọng sống sót thì đột nhiên Sơ Tình cảm nhận được có ai đó nắm lấy bàn tay của cô, có ai đó ôm lấy eo của cô kéo về phía trước, môi cô có thứ gì đó mềm mại chạm vào sau đó cô cảm nhận được có không khí truyền qua miệng của mình khiến cô dễ chịu hơn hẳn.
Lúc Sơ Tình bỏ đi ra ngoài lang thang đến bên hồ Vân Thủy thì Yên Cảnh cũng vội vàng đi theo cô, anh nhìn thấy Như Ngọc ra tay đẩy Sơ Tình xuống hồ nước khiến cô rơi vào tình thế nguy hiểm thì cảm thấy rất tức giận nhưng mà tính mạng của Sơ Tình quan trọng hơn nên anh cứu Sơ Tình trước, chuyện tính sổ Như Ngọc cũng không vội.