Khế Ước Con Tim

Chương 5: Gọi tên.




Cuộc sống không phải lúc nào cũng có thể suôn sẻ, cũng vui vẻ như chúng ta muốn. Nếu chúng ta bị chi phối bởi cuộc sống này thì chúng ta sẽ mãi mắc kẹt trong những mớ tiêu cực mà cuộc sống tạo ra cho chúng ta. Vì vậy, dù khó khăn, dù vất vả hay dù thế nào, hi vọng chúng ta sẽ giữ vững mãi nụ cười trên môi, nhẹ nhàng vượt qua mọi thử thách. Vì nụ cười sẽ giúp chúng ta có lại niềm tin trong cuộc đời này.

Một khoảng thời gian sau đó thì Đông Anh cũng đã quen thuộc với bạn bè trong lớp. Cô trở nên vui vẻ và hòa nhập hơn với các bạn. Một hôm nọ sau khi đi uống nước cùng mấy bạn nữ trong lớp về, trên đường đi thì cô thấy một bóng người quen thuộc. Cô thấy Hoàng An cầm trên tay mấy ly trà sữa ngồi sụp xuống ven đường.

Vốn định đi dạo một chút rồi về nhưng cô vẫn đi về hướng của Hoàng An đang ngồi mà hỏi chuyện.

"Lớp trưởng, mình có duyên vậy sao?" Đông Anh tươi cười hỏi.

Hoàng An đáp lại cô là vẻ mặt lạnh nhạt nhưng kèm theo sự buồn bã. Đông Anh nhận ra gì đó mới hỏi.

"Sao vậy? Lớp trưởng giao đồ ở đây hả?"

Hoàng An gật đầu nhẹ nhàng. Đông Anh hơi ngờ ngợ ra, liền hỏi đùa một câu.

"Đừng nói lớp trưởng bị boom hàng nha?"

Hoàng An lại gật đầu, không phải chứ? Đông Anh há hốc, trên tay cậu cũng là tám ly trà sữa, ai lại boom kì cục vậy? Nhìn cậu ngồi thờ ơ một chỗ trong lòng cô cũng dâng kên một cảm giác khó chịu.

"Bán lại không? Em mua!"

Hoàng An nhìn cô, cậu suy nghĩ một hồi lại nói.

"Thôi, kì lắm!"

"Không, không sao hết. Em cũng đang định đi mua trà sữa về cho mẹ nè. Giờ lớp trưởng bán lại cho em thì em không cần đi xa nữa rồi!" Cô nói dối đó. Đông Anh cũng vừa mới đi uống nước xong.

"Vậy tôi bán rẻ lại cho Đông Anh!"

Bùm!



Tai cô nóng bừng bừng lên, đây là lần đầu tiên Đông Anh được nghe một người gọi tên mình mà cô ngại ngùng như vậy. Cái cách cậu gọi cũng thấy thích quá đi mất. Cô cười tủm tỉm nói.

"Lớp trưởng tính giá gốc cũng được mà!"

Kết quả là Đông Anh cầm lùm đùm sáu ly trà sữa mang về. Hoàng An thật sự tính tiền rẻ hơn giá gốc cho cô, nhưng cô lại tặng cậu lại hai ly.

"Nay con gái đi chơi biết mua đồ về nhà cho ba mẹ luôn ta". Bà Kiều Anh thấy con gái về thì liền trêu ghẹo.

"Nhưng sao mua nhiều vậy con gái?" Bà hỏi.

"Để mai con uống nữa mẹ ạ!" Cô qua loa trả lời, sẵn tay bỏ hết trà sữa vào tủ lạnh. Chỉ lấy hai ly ra riêng cho mẹ và mình.

Cô đưa cho mẹ một ly rồi nhanh chóng chạy vào phòng, Đông Anh nhảy lên chiếc nệm êm ái của mình. Cô vẫy vùng hai chân mình kịch liệt. Không có tiền đồ!

Vốn định ngó lơ Hoàng An rồi, nhưng chỉ cần Hoàng An gọi tên cô một cái cô liền vui mừng sung sướng ngay. Bất chợt những hình ảnh của Hoàng An hiện ra trong đầu cô. Không được, hình như để ý người ta quá rồi.

Sáng hôm sau, sau khi đến lớp, Đông Anh vui vẻ đến lớp. Lúc này đã có kha khá học sinh đang ngồi trong lớp. Đông Anh đi về vị trí của mình, bất chợt cô nhìn thấy Hoàng An vẫn cúi đầu viết gì đó, chiếc mũi cao ráo, thêm đôi tay gân guốc toát ra đầy vẻ nam tính.

Không còn liều thuốc nào có thể cứu được Đông Anh nữa, giữa bao nhiêu con người nhưng cô chỉ nhìn và chỉ muốn nhìn thấy người này.

"Chào buổi sáng, lớp trưởng!" Đông Anh tươi cười.

"Chào buổi sáng". Hoàng An chào lại, cậu lấy hết dũng khí rồi mới hỏi: "Đông Anh có ăn bánh bao không?"

Đông Anh tưởng mình nghe nhầm, cô vội vàng xoay người nhìn cậu. Trùng hợp, cậu cũng đang nhìn Đông Anh.

"Lớp trưởng nói gì vậy? Em nghe không rõ!" Đông Anh cười cười, nói lại đi, kêu tên cô lại một lần nữa đi.

"Đông Anh có ăn bánh bao không? Để cảm ơn hôm qua Đông Anh giúp tôi nên bà nội có làm thêm cho Đông Anh một cái". Hoàng An thanh thật sự nói.

Hoàng An nói một chút nữa chắc Đông Anh ngất mất, "Đông Anh" - chưa bao giờ cô nghe cái tên mình dịu dàng như vậy.



"Ăn, ăn, em ăn!" Đông Anh vui vẻ gật đầu.

Hoàng An lấy một hộc bàn ra, Đông Anh vui vẻ nhận lấy, mùi thơm của bánh bao lúc này đã thu hút cô. Cô hít một hơi rồi hỏi Hoàng An.

"Thơm quá, em ăn liền được không?"

"Ừ, ăn đi!" Hoàng An nhìn đồng hồ rồi trả lời.

"Ủa anh An, bà nội bán bánh bao lại rồi hả?" Thu Hồng ngồi bên cạnh bất chợt hỏi.

Hoàng An lắc đầu rồi trả lời: "Không, cái này làm tặng Đông Anh".

Đông Anh ngồi phía trên giả vờ không nghe thấy, mặt cô nóng bừng lên, thẹn thùng mà ăn. Thu Hồng tiếc nuối một chút rồi nói với Đông Anh.

"Thích ghê, bánh bao của bà nội Tư ngon lắm luôn, mà bà không bán nữa".

"Sao vậy?" Đông Anh tò mò.

"Tại bà nội già yếu rồi á".

"À!" Đông Anh à một hơi dài như hiểu chuyện.

Hiểu được chuyện gì đó cô liền quay xuống nói với Hoàng An.

"Bánh bao ngon lắm luôn, cảm ơn lớp trưởng. Lớp trưởng gửi lời cảm ơn bà nội hộ em nhé"

Hoàng An nhìn cô một hồi liền tránh ánh mắt đi nơi khác, cậu gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đông Anh vẫn vui vẻ rạng ngời mà tiếp tục ăn bánh bao. Cô đã xoay người lên, Hoàng An mới chuyển ánh mắt về cô ấy. Cậu nhìn một bên sườn mặt của cô lấp lóa phía trước, cậu thấy tim mình đập nhanh. Không hiểu vì sao lúc cô nhìn mình rồi nở nụ cười, trái tim của cậu đã bị loạn lên hết.