Khế Ước Con Tim

Chương 2: Bắt đầu từ khi nào?




Mọi chuyện bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Cuối năm 1998, vài tỉnh ở Nam Bộ xảy ra một cơn bão lớn, gây ra tổn thất lớn về mặt vật chất lẫn con người. Số thương vong phải lên đến hàng trăm người. Trong số đó, có gia đình mất đi con cái, có những người con mất đi cha mẹ, sau khi cơn bão ồ ạt qua đi chỉ còn lại âm thanh của thốn khổ và mất mát.

Gia đình nhỏ của ông hai Thịnh cũng bị cơn bão kia xé đi vết màng bao bọc hạnh phúc. Người vợ, người mẹ trong gia đình đã nằm lại trong đống đổ nát. Từ nay ông Thịnh đã mất vợ, con trai ông đã mất mẹ.

Ông Thịnh ôm con trai trên tay, ánh mắt xa xôi nhìn về phía căn nhà mình đã ở gần mười năm nay. Ở cái thời nghèo khổ như thế này, sau khi lo hậu sự cho vợ thì ông Thịnh hoàn toàn trắng tay, không có nhà lành lặn để ở, càng không có đồ ăn để ăn. Nhìn con trai đã chịu đói mấy hôm mà ông không nhịn được nước mắt. Mất vợ, thế giới của ông như sụp đổ hoàn toàn.

Ông ôm con trai ra đi khỏi vùng đất nghèo nàn nàn, dù mọi thứ có thế nào ông cũng phải gắn gượng vì lẽ sống cuối cùng của mình là đứa con trai này.

Hai cha con gom hết tài sản đủ số tiền mua một vé xe về lại quê nhà ở Quảng Bình, quê gốc của ông Thịnh là nơi đó vì bỏ xứ vào Nam làm ăn nên đã lâu ông không về lại quê hương. Ở trong Nam ông gặp được bà Mây và còn có cả con cái. Đứa con nhỏ lúc này mới hai tuổi hơn nằm gọn trong vòng tay ông Thịnh ngủ ngon lành sau bao ngày vất vả thì ông cũng an lòng mà chợp mắt.

Xe đi đến đoạn thành phố Hồ Chí Minh thì dừng lại cho hành khách trên xe xuống giải quyết những nhu cầu cá nhân. Cậu bé Phan Thế Khôi đang ngủ trong lòng cha cũng thấy mắc vệ sinh, cậu bé lí nhí gọi ông Thịnh dậy, nhưng do mệt mỏi quá độ trong nhiều ngày trời mà ông Thịnh không hề thức dậy.

Thế Khôi ôm bụng mình ấm ức nhìn cha, lúc này bên cạnh cậu có mấy cô cậu bé khác đang nói với cha mẹ họ rằng.

"Mẹ ơi con muốn đi tiểu!"

"Ừ mẹ dắt con đi!" Người mẹ dịu dàng bế cậu đi.

Thế Khôi nhìn cậu bé được mẹ bế thì rướm nước mắt, bất chợt cậu nghĩ ra một cách. Thế Khôi nhanh nhẹn thoát khỏi vòng tay cha mà chạy theo người phụ nữ kia. Cậu bé thông minh đi theo phía sau họ, đến nơi có thể đi tiểu thì cậu liền vui vẻ.

Người quá đông nên cậu bé bị xô đẩy không ngừng, chờ khi cậu tiểu xong thì phát hiện không còn thấy mẹ con khi nãy nữa, Thế Khôi lúc này mới hoảng hốt chạy lạch bạch ra nơi mình đã xuống xe. Nhưng chiếc xe khi nãy ở đây đã đi đâu mất rồi?

"Cha ơi!" Thế Khôi gọi lớn.



Tiếng cậu gọi cha thất thanh cũng chú ý đến người qua đường, cậu hoảng sợ rồi cũng khóc lớn lên. Cậu không tìm thấy cha mình nữa.

"Con sao vậy con?" Một bà cụ đến hỏi Thế Khôi.

"Cha con, hức... cha con đâu rồi?" Tiếng khóc nấc của cậu bé làm người khác cũng đau lòng không thôi.

"Con bị lạc cha rồi hả?" Bà cụ lại ân cần hỏi.

"Dạ! Khi nãy cha con ở trên cái xe bự, bây giờ con không thấy cha nữa!"

"Để bà đưa con đến chổ nào ngồi chờ cha con nha, chắc cha con không thấy con thì sẽ quay lại tìm thôi, con đừng khóc nữa nha!" Bà cụ dỗ dành Thế Khôi.

Bà cụ lại dắt cậu đi đến trước khu chợ sầm uất, ở đó có nhiều người qua lại. Bà chỉ cho cậu đứng ở một nơi dễ thấy nhất rồi bà quay đi làm công việc của mình. Thế Khôi nức nở một hồi cũng ngừng khóc, cậu tin là cha sẽ quay lại tìm mình.

Nhưng không ai ngờ được, cậu bé nhỏ đã đứng được một đêm dài cũng không tìm thấy được cha mình, vì mệt mà cậu ngủ thiếp đi ở ngoài khu chợ lạnh lẽo kia.

Ông Thịnh ngủ một giấc thật dài , đến khi ông thức thì cũng đã hơn nửa ngày, xe đi cũng đã hơn nửa đoạn đường. Ông tỉnh lại phát hiện không thấy con trai trong vòng tay của mình nữa ông liền nhìn xung quanh trong xe để tìm cậu bé.

Dáng vẻ ông đầy hoảng hốt, ông không thấy con trai của mình đâu nữa. Ông la lên thất thanh.

"Con trai tôi đâu? Ai thấy con trai tôi đâu không?"

Mọi người nhìn ông khó hiểu, có người đàn bà cuối xe nói vọng lên.



"Tôi thấy có thằng bé nó xuống ở đoạn thành phố rồi, không biết phải con ông không?"

Ông Thịnh ngơ ngác, ông nóng vội nói với lơ xe.

"Bác tài ơi quay xe lại cho tôi tìm con tôi đi!"

"Bị điên hả ông? Tôi lái sắp tới Hội An rồi ông kêu tôi quay lại thành phố cho ông hả?" Tài xế lái xe to tiếng mắng chửi.

"Lạc xa như vậy rồi bỏ luôn đi ông ơi!" Lơ xe bên cạnh nói mỉa mai.

Ông Thịnh mếu máo khóc như đứa trẻ, nhìn bao đồ của con còn ở đây mà không còn con nữa. Ông tự đánh mình mấy cái thật mạnh, tất cả là lỗi do ông.

Sáng hôm sau, bà cụ kia vẫn có việc đi ra chợ, hôm nay bà đi chợ rất sớm. Bà đi ngang qua cửa chợ mà chợt giật mình, bà sợ là mình nhìn nhầm nữa. Đứa bé hôm qua nằm co ro trong một góc mà ngủ ngon lành. Trong lòng bà cụ đau lòng không thôi. Bà đến đánh thức Thế Khôi.

"Con trai, cha con không đến đón con hả?"

Thế Khôi mơ hồ thức dậy, cậu nghe bà cụ hỏi thì mếu máo lắc đầu. Bà cụ tặc lưỡi một cái rồi vuốt ve gương mặt của cậu. Bà cười hiền hậu nói.

"Đi, cha con không cần con thì theo bà, đi theo bà về nhà làm cháu của bà!"

Thế Khôi chăm chú nhìn bà, cậu vẫn còn rất mong chờ cha sẽ tìm mình. Nhưng khi nghe bà cụ nói cha không cần mình thì cậu hơi buồn. Không còn mẹ, cha thật sự không cần mình nữa sao? Nhưng cậu lạnh, cậu còn đói nữa... Thế Khôi nắm tay bà cụ, tuy không vui vẻ lắm nhưng cũng gật đầu.

Từ đó hai cha con lạc nhau. Một người nghĩ cha không cần mình, một người thì dùng cả quãng đời còn lại để tìm con.

...----------------...