Khế Ước Con Tim

Chương 11: Tự mình xác nhận.




Giờ điểm gió xuân lành lạnh thổi tới, học sinh đang bắt đầu bước vào kì thi học kì một. Là một lớp trưởng có thành tích tốt nên Hoàng An được các bạn hỏi bài khá nhiều, cậu cũng rất nhẹ nhàng mà hướng dẫn mọi người. Vào những khoảng thời gian thi cử thì Hoàng An khá bận rộn, dù phải dành thời gian để ôn tập nhưng cậu cũng không thể ngưng làm thêm.

Hôm nay là ngày thi hai môn cuối cùng là Sinh học và Vật lý, Đông Anh còn mãi mê ôn lại lý thuyết, bất chợt cô phát hiện một vấn đề khó hiểu liền xoay xuống như một thói quen.

"Lớp trưởng ơi!"

Cô thấy Hoàng An đang nằm gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi, đây là lần đầu cô thấy cậu như vậy. Hoàng An lúc nào nghiêm túc sẽ không bao giờ ngủ gật như vậy cả, thấy đôi mi của cậu khẽ rung động cô không nhịn được mà lấy tay muốn sờ vào trán của cậu.

Nhiệt độ trên trán của cậu ấy không nóng lắm, chỉ ấm ấm. Trong lúc Đông Anh còn đang nhíu mày dò xét thì Hoàng An bất ngờ ngồi dậy, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay của cô. Cậu nhìn cô bằng đôi mắt đỏ ngầu rồi hỏi.

"Làm gì đó?"

Đông Anh bị bắt tận tay mà ấp úng.

"À, em thấy lớp trưởng ngủ gật, em sợ anh bị bệnh".

"Tôi không sao, cảm ơn Đông Anh". Hoàng An buông cánh tay cô ra, nhẹ giọng nói.

Đông Anh mím môi rồi xoay lên quên cả việc đang định hỏi chuyện gì. Cô xoa xoa cổ tay của mình, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc trực tiếp với nhau, hơi ấm trên bàn tay cậu còn đọng lại trên cổ tay cô. Cô chỉ vừa xoa vừa hồi tưởng lại cảm giác khi nãy rồi cố gắng đè nén lại nụ cười đầy kích động của mình.

Vật lý là tiết thi cuối cùng, khi mọi người đang cặm cụi làm bài. Chỉ dùng mất 25 phút trong tổng số 45 phút, Hoàng An giơ tay xin phép thầy giáo gác thi.

"Thưa thầy cho em nộp bài sớm, em xin xuống phòng y tế!"

Thầy giáo đi xuống chổ của cậu lấy bài thi ra nhìn một lượt, cậu đã hoàn thành xong toàn bộ. Thấy vậy Thầy cũng giật đầu đồng ý. Hoàng An thu dọn đồ đạc rồi đi xuống phong y tế. Đông Anh chỉ nhìn theo bóng lưng của cậu. Hoàng An đúng là bị bệnh rồi!

Sau ngày hôm đó trở về, Đông Anh lấy hết dũng khi của mình nhắn tin cho cậu.

"Lớp trưởng ơi, anh không sao chứ?"

Lát hồi lâu bên kia mới đáp lại: "Tôi không sao, cảm ơn Đông Anh!"



Đông Anh nhíu mày, nói chuyện với người này thà nói chuyện với đầu gối vẫn sung sướng hơn. Nếu Hoàng An đã không muốn nói thì cô có hỏi cũng vô dụng. Cô chỉ để lại dòng tin nhắn: "Nhớ giữ gìn sức khỏe!" rồi không nói gì thêm.

Hôm sau đến trường thấy Hoàng An đã ngồi yên vị tại bàn học thì Đông Anh dứt khoát đi đến, không nói không rằng đưa ta sờ trán của cậu. Hoàng An giật mình mở mắt to nhìn cô nhưng không đẩy cô ra. Đông Anh xác nhận một hồi thì âm thầm gật đầu mới bỏ tay ra.

"Làm gì vậy?" Hoàng An khó hiểu hỏi cô.

"Tự mình xác nhận!" Nói rồi cô bỏ lơ cậu đang khó hiểu mà nhìn mình.

Hoàng An bỡ ngỡ lấy tay sờ vào trán mình một lần nữa, trong đầu nghĩ đến gương mặt của cô khi nãy. Rõ ràng cậu đã hết bệnh nhưng sao trán lại trở nên nóng như vậy.

Qua vài ngày sau cũng có kết quả thi, không ngoài dự đoán, Hoàng An vẫn đạt vị trí thứ nhất của khối. Đông Anh học lực cũng khá tương đối, thứ hạng của cô là hạng 14 trong tổng số 45 học sinh cùng lớp. Khi đọc điểm của mọi người mà Đông Anh như bị choáng, hôm thi Vật lý cậu chỉ dùng có 25 phút để giải đề nhưng lại đạt điểm tối đa, là điểm Vật lý cao nhất trường, đúng là quái vật của môn Vật lý.

"Đông Anh!" Thu Hồng bên cạnh cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.

"Anh với Hoàng An hợp nhau ghê nha, môn của ảnh đạt điểm cao nhất thì của Đông Anh là thấp nhất, còn môn thấp nhất của ảnh lại là môn cao nhất của Đông Anh". Thu Hồng cười cười.

"Nếu hợp lại thì hai người là toàn diện rồi, he he. Chúc hai người sớm sinh quý tử". Thu Hồng trêu.

Đông Anh vội vàng bịt miệng Hồng lại, cô nhìn lén về phía Hoàng An như sợ cậu nghe thấy.

"Hồng khùng hả, đừng có hại đồng đội của mình như vậy nha!"

Hai người không biết Hoàng An phía sau đã nghe được câu nói đùa kia, tay cầm viết của cậu run run. Cậu hắng giọng rồi bỏ ra khỏi lớp. Đông Anh thấy vậy liền ngại ngùng mà trút lên Thu Hồng.

"Thu Hồng, Hồng hại Anh rồi Hồng ơi!"

Đông Anh một bên này cứ mè nheo với Thu Hồng, bên kia một bạn nam ngồi đầu bàn gần cửa lớp gọi lớn.

"Đông Anh!"

"Hả?" Đông Anh ngơ ngác nhìn.



"Ra hành lang xem chuyện vui lắm nè!"

Không đợi Đông Anh phản ứng, Thu Hồng kéo tay cô ra ngoài. Ngoài hành lang lúc này cũng kha khá người, bóng hình vượt trội của Hoàng An nổi bật hơn tất cả. Cậu đứng giữa đám người mà cao cao tại thượng.

Trước mặt cậu là một bạn nữ cũng rất cao ráo và xinh xắn, bạn nữ kia nhìn Hoàng An bằng một ánh mắt mà khi Đông Anh nhìn thấy liền phát giác có gì đó không đúng.

"Mình biết bạn sẽ không thích cô gái ăn chơi lêu lổng, càng không thích những bạn gái học hành không tốt nên mình đã cố gắng đạt được top 10 của toàn khối rồi". Bạn nữ kia dịu dàng nói.

"Chúc mừng bạn!" Hoàng An bình tĩnh trả lời.

"Mình không đến để nhận lời chúc mừng của An, mình muốn nói là mình thích An lắm. Hi vọng An có thể làm bạn trai của mình". Bạn nữ kia vẫn rất kiên nhẫn.

Mọi người xung quanh ồ lên một tiếng, Đông Anh vội đứng thẳng người chăm chú quan sát biểu hiện của Hoàng An, nhưng cậu ta chỉ ung dung rồi nói.

"Xin lỗi bạn, bạn đạt được thành tích tốt thì tôi sẽ chúc mừng bạn, chuyện đó không đồng nghĩa với chuyện tôi sẽ đồng ý yêu đương với bạn".

Mọi người xung quanh lại ồ thêm lần nữa. Hoàng An cúi người một cái rồi bỏ đi. Mọi người khó xử nhìn bạn nữ kia rồi cũng giải tán. Trong đám đông còn có Lâm Nhật Nam, cậu ta nói nhỏ với bạn bè rằng.

"Đã nghèo rồi còn kén chọn!"

Đông Anh nghe thấy thì nhìn cậu chầm chầm mà lườm cậu, Nhật Nam thấy Đông Anh đối diện liền nở một nụ cười lấy lòng.

"Ơ kìa, Đông Anh!"

Không đợi cậu ta nói gì thêm, Đông Anh dắt tay Thu Hồng quay vào lớp học, vẻ mặt cô hậm hực, cô không biết mình đang khó chịu vì bạn nữ khác tỏ tình với Hoàng An hay là nghe Nhật Nam nói xấu Hoàng An như vậy nữa, nhưng dù kết quả là gì thì đều có liên quan đến Hoàng An.

"Thôi đừng tức giận làm gì!" Thu Hồng dỗ bạn.

...----------------...

Meo meo meo.