Ân Dĩ Mặc nhớ tới, người phụ nữ này mấy tiếng trước, còn kêu gào muốn ly hôn với anh. Lúc đó trông cô ốm yếu, xanh xao và hốc hác.
Nhưng bây giờ, cô lại ăn mặc sang trọng quý phái, cô luôn nở một nụ cười rạng rỡ trên đôi lông mày và đôi mắt thanh tú như mực, cô giống như một đoá hồng đang nở rộ, cô ngồi đó, nở rộ để đón gió.
Nếu hoa nở rộ, thì bướm sẽ tự đến.
Không biết vì lý do gì, Ân Dĩ Mặc đột nhiên nghĩ đến một câu nói như vậy. Đồng tử anh đen kịt, ánh mắt sâu thẳm.
Tô Thời Sơ chậm rãi ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt đen nhánh thâm trầm kia, trong lòng cô chợt run lên, vội vàng cụp mắt xuống.
Ân Dĩ Mặc đi tới, thân hình cao lớn tựa ngọc, đứng sừng sững bên cạnh bàn. Đôi mắt lạnh lẽo kia rơi vào trên người Tống Thanh Thanh, giọng nói trầm thấp lạnh lùng:
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”
“Mẹ làm cái gì?” An Nhược Tình ngước mắt lên hỏi ngược lại anh, ánh mắt bà cười như không cười nói:
“Con nói mẹ đang làm cái gì? Mẹ vốn dĩ đã hẹn Thời Sơ đi uống trà chiều, là cô ta nhất định muốn tới, nói có chuyện muốn nói cùng với mẹ, mẹ mới đồng ý.”
“Nếu phu nhân có thể nói trước cho cháu biết, ngay từ đầu người người hẹn chính là Tô Thời Sơ, vậy thì cháu nhất định sẽ không đến làm phiền.” Tống Thanh Thanh kéo mạnh góc áo, ngón tay của cô ta đều đã trắng bệch.
Cô ta ngẩng đầu, đôi mắt ẩm ướt đầy uỷ khuất, cô ta vô cùng điềm đạm đáng thương nói:
“Dĩ Mặc, anh đừng tức giận với bác gái. Em đúng là tự chủ động muốn tới đây. Em cho rằng là có thể hoà hoãn lại quan hệ với bác gái…”
An Nhược Tình hung hăng nhíu mày, giọng nói bà lạnh xuống, mang theo sự tức giận nói: “Ở đây đến lượt cô nói chuyện sao?”
“Đủ rồi!” Ân Dĩ Mặc quát nhẹ một tiếng, đôi lông mày tuấn mĩ của anh có chút thiếu kiên nhẫn, ngũ quan tuấn mỹ của anh lúc này lại căng thẳng, sắc mặt anh âm trầm như nước nói:
“Mẹ, tốt nhất là không nên được một tấc lại tiến thêm một thước.”
Huyệt thái dương của Ân Dĩ Mặc đột nhiên nhảy dựng lên, trên trán nổi gân xanh, hiển nhiên là anh đang trên bờ vực của sự nhẫn nại.
Ánh mắt anh nhìn lướt qua An Nhược Tình, kéo lấy cổ tay tinh tế của Tống Thanh Thanh lên nói: “Thanh Thanh, chúng ta đi.”
Trên mặt Tống Thanh Thanh đắc ý trong nháy mắt. Sau đó cô ta nhanh chóng khôi phục lại thành vẻ mặt uỷ khuất, mặc cho bàn tay to lớn của người đàn ông nắm lấy, dẫn cô ta rời khỏi nơi này.
Tô Thời Sơ ngồi ở vị trí ban đầu, ánh mắt cô cũng không chớp lấy một cái. Thần sắc cực kỳ bình thản tự nhiên, phảng phất như không có cái gì xảy ra cả.
Hai người kia giống như là đang bỏ trốn, biến mất sau cánh cửa thang máy.
An Nhược Tình – người nãy giờ vẫn yên lặng, thở dài một hơi thật sâu.
Tô Thời Sơ ngước mắt lên nhìn bà, cô cảm thấy trên mặt của An Nhược Tình tràn đầy vẻ mệt mỏi, giống như là trong nháy mắt bà đã già đi mấy tuổi.
“Thời Sơ, hôm nay để con phải chê cười rồi.”
Tô Thời Sơ lắc đầu: “Không sao ạ, con cũng không để trong lòng.”
“Công phu mèo ba chân của con, có thể lừa được ai?” An Nhược Tình giương mắt, liếc cô một cái nói:
“Vừa rồi lúc thằng nhóc kia đi ra, thân thể con đều căng thẳng hết cả lên, còn nói với bác là không để trong lòng?”
Tô Thời Sơ trầm mặc.
Thấy cô im lặng, An Nhược Tình lắc đầu, trong đôi mắt bà mang theo vài phần ý vị thâm trường: “Thời Sơ, con thừa nhận đi, con thích thằng nhóc thối kia đúng không?”
Tô Thời Sơ cảm thấy như bị sét đánh.
Rõ ràng cô và An Nhược Tình chỉ mới gặp nhau có lần thứ hai, hơn nữa cô thậm chí không có trao đổi quá nhiều về Ân Dĩ Mặc ở trước mặt của bà, làm sao bà có thể chắc chắn như vậy?
“Ân tổng kế thừa gen của bác cùng với bác trai, vì vậy đẹp trai uy vũ, không có người con gái nào là không thích anh ấy.” Đôi mắt Tô Thời Sơ rũ xuống, khe khẽ nói.
Cô cười cười, thần thái hào phóng dễ gần, cô một chút xấu hổ khi bị vạch trần tình cảm cũng không có, ngược lại cô còn rất hào phóng nói:
“Huống hồ, con và Ân tổng không môn đăng hộ đối, cũng không thích hợp.”
“Quan trọng nhất là, anh ấy còn phải báo ân.”
Ngoại trừ Tống Thanh Thanh, còn có ai thích hợp hơn cô ta nữa chứ?
Tống Thanh Thanh được Tống gia ở nước ngoài chống lưng, có một doanh nghiệp lớn như vậy làm chỗ dựa vững chắc, hiển nhiên cô ta là một tiểu thư nhà giàu có tiếng tăm.
Tuy rằng không thể ngang hàng với Ân Dĩ Mặc, nhưng cũng có thể nói là môn đăng hộ đối.
Hai người lại còn lưỡng tình lương duyệt, huống hồ, cô ta còn là ân nhân cứu mạng của anh.
Còn cô? Chỉ là một quân cờ!
Nghe xong lời của cô, trong mắt Ân Nhược Tình lại càng thêm thú vị, bà lặp đi lặp lại một lần nữa: “Môn đăng hộ đối, phù hợp, phải báo ân.”
“Nếu như chỉ có ba điều này mà nói, hiển nhiên là có một người thích hợp nhất.”
Tô Thời Sơ không hiểu được lời An Nhược Tình nói, cô mờ mịt ngẩng đầu, nhưng trong mắt của đối phương, lại tràn đầy hiền từ.
…